Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 538: Anh mua nổi sao

- Anh…
Trương Khải Văn muốn phản bác, nhưng bị cha mình là Trương Ngọc bên cạnh cản lại.
Trương Ngọc cười híp mắt nói:
- Đừng kích động như vậy, con trai, có thể con không biết, Tần đại thiếu gia đã kết hôn với đại tiểu thư Liễu gia đấy. Cậu ta đã kết hôn rồi, con căng thẳng vậy làm gì?
Trương Khải Văn nghe xong, mới nhớ ra chuyện này từng nghe nói đến, lúc đó dường như rất nhiều người còn lén thảo luận. Tần thiếu gia rác rưởi không xứng với Liễu tiểu thư, có điều gần đây không ai nhắc đến nữa, nên gã cũng quên mất.
Cha con Chu gia cũng đều lộ ra vẻ tiếc nuối, nếu Tần Xuyên chưa kết hôn, lại vừa ý Chu Phương Tình, thì đây đúng là một đoạn lương duyên, đáng tiếc giờ Tần Xuyên đã có vợ, mà hình như cũng không thiếu những hồng nhan tri kỷ khác, dĩ nhiên bọn họ cũng không muốn Chu Phương Tình cũng làm vợ nhỏ.
Dù sao cũng có không ít gia tộc vừa ý với Chu Phương Tình. Mà lớn như Trương gia, càng cao đến mức họ không thể với tới.
- Tần thiếu gia là đàn ông đã lập gia đình, vậy hãy cố gắng tránh tiếp xúc với Phương Tình, nếu không ảnh hưởng đến thanh danh của Phương Tình cũng không hay lắm.
Trương Khải Văn mặt nghiêm nghị.
Tần Xuyên cười cười,
- Nếu tôi làm mất thanh danh của Tình Nhi thì dĩ nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- Chịu trách nhiệm? Nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ, thanh danh mất rồi, Tần thiếu gia chịu trách nhiệm thế nào?
Trương Khải Văn mỉm cười.
Tần Xuyên mặt không đổi sắc, gằn từng chữ nói:
- Ai làm hỏng thanh danh cô ấy, tôi khiến kẻ đó chết...
Hắn vừa dứt lời, những người có mặt ở đây đều cảm thấy giật mình, số người Tần Xuyên đã giết hiện nay hơn trăm người, cộng thêm ảnh hưởng của năng lượng hắc ám hung tàn trong cơ thể càng ngày càng sâu sắc, sát khí hắn phóng ra, khiến người bình thường khó mà chịu được.
Xung quanh yên tĩnh một lúc, cuối cùng Trương Khải Văn không còn dũng khí chất vấn thêm nữa.
Tần Xuyên chẳng quan tâm nhiều, nếu không ngại có Chu Phương Tình ở đây, hắn đã đá cái tên họ Trương này thẳng ra cửa. Dám đến cầu hôn người con gái của hắn? Đúng là đi tìm đường chết.
- Tình Nhi, em xem anh mang món quà nhỏ gì đến cho em, xem thử có thích không?
Lúc này Tần Xuyên tươi cười đưa quà sang.
Chu Phương Tình nhìn thấy hai chiếc hộp lớn tinh xảo, sau khi nhận lấy, hiếu kỳ nói:
- Cái gì vậy? Gói kỹ thế.
- À... là một món đồ sứ thanh hoa với bức vẽ của Trần Hồng Thụ.
Tần Xuyên xác định mình không nhớ lầm.
Hắn vừa dứt lời, người của Chu gia và ba thế hệ Trương gia đều ngẩn người.
Tay Chu Phương Tình run lên, mở to đôi mắt đẹp, cảm thấy khó tin,
- Cái gì!? Thứ anh nói, chắc là... là đồ nhái?
- Đồ nhái!?
Tần Xuyên vội lắc đầu,
- Sao như vậy được!? Anh đem quà đến tặng em, làm sao có thể là đồ nhái được chứ!?
- Haha, đúng là hoang đường.
Trương Khải Văn cũng là người ngành khảo cổ, cũng hiểu rất rõ về hai món đồ cổ này,
- Tần thiếu gia, anh tặng châu báu gì đó, còn có thể chấp nhận được, nhưng tặng đồ cổ thì khác thường quá, nói dối mà không ngại cắn phải lưỡi à.
- Có lẽ anh còn chẳng biết Trần Hồng Thụ là người như thế nào? Ông ấy là một Tông Sư hàng đầu của Trung Quốc chúng ta thế kỷ mười bảy, nghệ thuật vẽ nhân vật ngay cả Đường Dần cũng không theo kịp. Những tác phẩm của ông được các bảo tàng lớn trên toàn thế giới cất giữ, tư nhân mà cũng mua được à, buồn cười quá đi.
- Hơn nữa giá trị của Nguyên Thanh Hoa hiện nay đã là mấy chục triệu thậm chí là cả trăm chiệu, một món đồ cũng có giá trị liên thành, tôi thấy cả Tần gia cũng chưa chắc đã có được một món.
- Đúng vậy, tôi nghe nói con cháu của ngũ đại cổ võ thế gia mỗi năm đều nhận tiền từ gia tộc, nhưng cũng chẳng nhiều lắm, Tần thiếu gia vay tiền để mua à?
Trương Ngọc trêu chọc.
Tần Xuyên gãi gãi đầu, trong lòng tự nhủ hóa ra là đắt như vậy, Bạch Dạ kia đúng là cô nàng phá sản, biết dùng tiền quá nhỉ, nhưng tặng cũng đã tặng rồi, lại là người con gái của mình, vậy chẳng phải vẫn nằm trong tay mình sao?
Hắn hào phóng vỗ ngực,
- Vàng bạc bạch kim có là gì, chẳng bằng trái tim này của anh!
Chu Vân Phong và Chu Thanh Sơn cười gượng, thế này chẳng phải đang bày tỏ tình yêu sao?
Quả nhiên, Trương Khải Văn nghe xong sắc mặt lập tức âm trầm thêm.
Chu Phương Tình thì đỏ mặt, nói:
- Không sao, dù thật hay giả, anh tặng, em đều thích.
Lời vừa khỏi miệng, mọi người càng bó tay, hay nhỉ, nam thổ lộ, nữ cũng thổ lộ luôn.
Tuy trong lòng Tần Xuyên rất vui, nhưng không muốn đồ mình tặng bị nhận định là đồ giả.
- Sao là đồ giả được?! Nếu là đồ giả anh sẽ đem về! Nào, lấy ra xem thử, kiểm định tại hiện trường luôn nào.
Tần Xuyên tin vào năng lực kiểm định đồ cổ của mình, Chu Phương Tình cũng là học giả lĩnh vực này, nên không sợ gặp phải đồ giả.
Cha con Chu gia cũng hơi bận tâm, thực ra bọn họ cũng không tin hai món đồ này là đồ thật lắm, còn nếu đây là hàng thật, vậy giá trị sẽ hơn năm mươi triệu, thậm chí còn cao hơn.
Quan trọng là, người có tiền chưa chắc đã mua được tranh của Trần Hồng Thụ!
- Tôi thấy hay là thôi đi, mở ra phiền phức quá.
Chu Vân Phong cười híp mắt nói.
- Ôi, đúng dịp mọi người đều ở đây, cứ mở ra thử xem, cho chúng tôi được nhìn một chút.
Ông cụ Trương Minh nói.
Cha con Chu gia bất đắc dĩ, đành mở ra xem, hy vọng đừng nhìn ra thật hay giả là tốt nhất.
Tần Xuyên đã không còn đủ kiên nhẫn, cùng Chu Phương Tình đem hai món đồ này ra khỏi hộp gỗ.
Người giúp việc của Chu gia đem đến một cái bàn dài, để trải bức tranh ra.
Không lâu sau, bức “Ông lão cưỡi trâu” hiện ra trước mắt. Trong tranh ông lão với tư thế khoan thai, phiêu dật xuất trần, tiêu sái nhân gian, như lập tức dẫn dắt người ta tiến vào một thế giới đào viên thế ngoại.
- Tranh đẹp!
Cha con Chu gia tuy không phải người làm nghệ thuật, nhưng vẫn có thể nhận ra cảnh ý cao thâm trong bức tranh.
Trương Minh nói:
- Khải Văn, con xem thử đi, bức tranh này thế nào.
- Vâng, ông nội.
Trương Khải Văn với vẻ mặt coi thường, bước lên trước tùy tiện liếc mắt vài cái, muốn tìm chỗ sơ hở để phán đây là hàng nhái.
Nhưng sau khi gã nhìn cẩn thận mấy lần, lại chau mày, không thể không tiến lại gần hơn để tìm dấu vết.
Chu Phương Tình đã từ giật mình lúc đầu, dần dần trở thành vui mừng sợ hãi, vui vẻ nói:
- Ông cụ trong bức tranh này, đường nét cứng cáp có lực, nhưng đường cong lại không hề thiếu sự tinh tế tỉ mỉ, phiêu dật, phóng khoáng, mỗi nét bút đều...
- Nếu chỉ nhìn từ công lực của toàn bức tranh, không thể nghi ngờ gì nữa, đây là hàng thực, trừ phi người vẽ có khả năng vẽ tranh sánh ngang với Trần Hồng Thụ, nhưng dù là hàng nhái, thì cũng là tác phẩm của đại sư một thời.
Tần Xuyên cũng thở phào, cầm đĩa Nguyên Thanh Hoa lên, nói:
- Cái đĩa này dùng chất liệu đời Nguyên điển hình, nét vẽ con cá này vô cùng linh động, chú cá béo tròn, đường nét của chiếc dĩa cũng rõ ràng, đẹp vô cùng, nếu dùng mắt thường mà nhìn thì có lẽ đây là hàng thật.
- Không... không thể nào! Để tôi xem thử!
Trương Khải Văn vội xoay người, cẩn thận nhìn chằm chằm món đồ sứ Thanh Hoa một lúc, càng xem sắc mặt càng đỏ, lẩm bẩm nói:
- Không... không thể nào... sao giống thật đến vậy chứ...
Tần Xuyên bĩu môi,
- Phí lời! Vì nó vốn là đồ thật! Tấm chân tình tôi tặng cho Tình Nhi, sao có thể là giả được!?
- Hai thứ này đều là hàng thật, mua trên thị trường đấu giá chắc chắn không dưới năm mươi triệu! Chỉ dựa vào anh... anh mua nổi sao!?
Trương Khải Văn hét lớn.
- Hừ, sao anh biết Tần Xuyên không mua nỗi? Anh ấy còn có chiếc du thuyền mấy tỷ, đậu ở cảng Bích Hải Sơn Trang, anh có cần đi xem thử không?
Người lên tiếng là Chu Phương Ngữ.
Thấy Trương Khải Văn thô lỗ hét lớn lên như vậy, Chu Phương Ngữ không chịu nổi, đột nhiên cảm thấy gã này đúng là quá kém, chả trách chị mình không chịu đồng ý.
Chu Vân Phong và Chu Thanh Sơn cũng lắc đầu, không ngờ Trương Khải Văn lại ăn nói thiếu chừng mực như vậy, đúng là thiếu tu dưỡng.
Sắc mặt ba người họ Trương đều thay đổi, nhìn vẻ mặt của cha con Chu gia đây hẳn là sự thật.
Gặp phải quỷ rồi sao! Tần gia đâu phải Chu gia, kiếm đâu ra nhiều tiền để Tần Xuyên tiêu xài vậy chứ!? Chẳng lẽ Tần Xuyên tự kiếm? Nhưng hắn mới hơn hai mươi tuổi, nghe nói trước đây toàn ở trong núi cơ mà?
Lúc này Trương Ngọc vỗ vai con trai, nói:
- Thật hay giả, không quan trọng. Ba tin Chu tiểu thư không phải kiểu phụ nữ tham đồ quý giá. Dù thế nào, kính mong Chu tiểu thư suy nghĩ cẩn thận, Khải Văn nhà chúng tôi một lòng một dạ với cháu, cho nên mới kích động như vậy.
Trương Khải Văn liên tục gật đầu:
- Đúng vậy, Phương Tình, tuy tạm thời anh không thể cho em được gì nhiều, nhưng anh sẽ đối xử thật tốt với em.
Trong sảnh lại rơi vào yên tĩnh, Chu Phương Tình nhìn Tần Xuyên, lại nhìn người nhà, cắn môi.
- Đã nói đến mức này rồi, Tình Nhi, con nói thử xem, con nghĩ thế nào?
Chu Thanh Sơn chẳng muốn đắc tội với bên nào, nên đành để con gái mình lựa chọn, dù sao Chu Phương Tình cũng không phải một cô bé nữa, cô đã có suy nghĩ riêng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận