Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 673: Truyền kỳ lại xuất hiện

Bul-Kathos cúi đầu, nhìn áo đã bị đánh rách, lắc đầu rồi cởi chiếc áo ra.
Ông nhìn tòa cao ốc phía xa, nói:
- Ferger, chỉ hủy vũ khí, không tổn thương mạng người.
Ferger mặc áo khoác màu xám kéo mũ trùm xuống, lộ ra mái tóc bạc, nói với giọng khó chịu:
- Thật là phiền phức. Làm nhanh chút chẳng phải bớt việc rồi sao?
Nhưng nói tới nói lui, Ferger không dám làm trái lời nói của Man Vương, vội chạy tới đám xe tải chuyên chở vũ khí, chuẩn bị dùng sóng xung kích để hủy diệt.
Tất cả đạn đạo đều bị sóng xung kích đánh trúng, chẳng khác nào một khúc lạp xưởng hun khói. Nếu không phải đoạn đầu đoạn cuối bị mất thì cũng là đoạn giữa.
Một đống phế liệu như vậy, tất nhiên sẽ chẳng còn sự uy hiếp.
Mắt thấy kế hoạch tập kích Thủy Vân Tĩnh Trai bằng đạn đạo bị phá hỏng, đám người Long Vô Cương vừa sốt ruột vừa phẫn nộ.
- Man Vương, việc này có liên quan gì đến ông? Tại sao ông lại chạy đến Hoa Hạ đối đầu với chúng tôi?
Long Vô Cương chất vấn
Bul-Kathos thở dài nói:
- Chẳng có liên quan gì đến tôi. Tuy tôi không biết các người đang đuổi theo cái gì, nhưng các người định lén tổng thống, dùng quân đội tấn công để cướp đoạt thần vật, tính làm chuyện được ăn cả ngả về không, xem trời bằng vung sao?
- Man Vương, là Tần Xuyên mời ông đến hay sao? Nếu là thật, ông tuyệt đối đừng tin hắn. Ông cũng biết, hắn có ngoại hiệu là Kiếm Ma, cũng chẳng phải người lương thiện.
Lúc này Tống Hiền bước lên, dịu dàng cười nói.
- Hahaha…
Man Vương không khỏi cười nói:
- Bul-Kathos tôi sống lâu như vậy, thiện hay ác tôi biết phân biệt. Các người không cần nhiều lời.
- Tôi cho các người hai lựa chọn, một là từ bỏ ý định, kéo dài mạng sống. Hai là vùi mình dưới mặt đất.
- Cho đến bây giờ, chúng tôi cần gì kéo dài mạng sống.
Long Vô Cương nhìn Tống Hiền:
- Lão Tống, anh nói đi.
Ánh mắt Tống Hiền lập lòe:
- Cho dù là Man Vương Bul-Kathos thì cũng phải già. Lấy một địch chúng, chúng ta chưa chắc đã thua.
Bul-Kathos thản nhiên nói:
- Bổn vương đã trải qua hai lần thế chiến, ngoài trừ tên tiểu tử Kiếm Ma cổ quái không đề cập đến, đối thủ trong cuộc đời này ngoài Vu Vương Diab La ra thì cũng chỉ có Kiếm Thánh Vô Phong của Hoa Hạ các người. Chỉ tiếc là hai người này không còn ở nhân thế.
- Cho dù các người có lấy nhiều đánh ít như thế nào đi chăng nữa cũng không so sánh được với thế chiến đệ nhị. Khi đó bổn vương đối mặt với thiên quân vạn mã. Đúng là bổn vương già rồi, nhưng có còn dùng được nữa hay không thì các người phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Sắc mặt của mấy người trong đại gia tộc đều thay đổi. Uy thế của Man Vương Bul-Kathos đủ để chấn nhiếp bọn họ.
Long Vô Cương và Tống Hiền đều trải qua cảnh da ngựa bọc thây trên chiến trường, nhưng so với cường giả truyền kỳ quyết định cả một chiến dịch như Man Vương thì vẫn còn kém quá xa.
Nói cách khác, khi Man Vương dùng một đấm đấm bẹp cổ xe tăng, hai người Long Tống vẫn còn cầm dao chém người.
- Man Vương, tuy ông là cường giả truyền kỳ nhưng võ giả tông sư cũng không chỉ có hai chúng tôi.
Tống Hiền nói xong, liền nhìn qua hai thầy trò Thanh Liên Môn.
Cát Thiên Tinh đã rút kiếm, chuẩn bị bước lên, nhưng bị Sở Trần một tay ngăn cản.
- Sư phụ.
Sở Trần lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Người này khiến cho sư phụ nghĩ đến Phó Thanh Y. Nếu không thể lén hạ độc mà đánh một trận, tất sẽ cửu tử nhất sinh.
Cát Thiên Tinh kinh ngạc. Y không nghĩ tới cái người ngoại quốc đen thùi lùi này lại lợi hại như vậy.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Cát Thiên Tinh hỏi.
- Hừ, thần vật trong tay chúng ta, cùng lắm thì quay trở lại tìm Tuyệt Ảnh liên thủ. Dù sao cũng còn tốt hơn là chết ở chỗ này.
Sở Trần nói.
Hai mắt Cát Thiên Tinh sáng lên, lập tức gật đầu, cùng với Sở Trần yên lặng lui ra xa.
Long gia và người của Tống gia nhìn thấy hai thầy trò này hành động như vậy, không kềm được mà vô cùng tức giận.
- Sở trưởng lão, ông đây là có ý gì?
Long Vô Cương rống to.
Sở Trần bình thản nói:
- Không có ý gì, chỉ là thầy trò chúng tôi không phải người nhà của hai người, không cần phải đồng sinh cộng tử cùng các người.
- Ông…ông đúng là gió chiều nào thổi theo chiều nấy.
Long Vô Cương cố ý khích nộ.
Nhưng Sở Trần đa mưu túc trí, chỉ mỉm cười mà không động thủ.
Bọn họ không dám đánh Bul-Kathos bởi vì bọn họ hiểu rất rõ sức mạnh của ông ta. Nếu bọn họ lựa chọn chạy trốn, hoàn toàn có thể chạy thoát.
Nếu quả thật bị đuổi giết thì cùng lắm ẩn cư núi rừng. Thiên hạ to lớn, với bản lãnh của bọn họ, cũng khóbị tìm thấy.
Đáng tiếc, Long gia và Tốn gia lại không thể chạy trốn. Chỉ cần sự việc bị lộ, bị hai vị thủ trưởng phát hiện, chính là phải đối mặt với tai ương diệt tộc.
Cho nên, đám người Sở Trần thì có đường lui, còn hai đại gia tộc này thì không.
Long Vô Cương và Tống Hiền đều cảm thấy khó thở. Nhưng lúc này cung đã lên dây, tính đủ mọi đường lại không ngờ Tần Xuyên lại tìm được một cường giả truyền kỳ.
- Lão Tống, liều mạng đi.
Long Vô Cương trầm giọng nói.
Tống Hiền yên lặng gật đầu, mở rộng bước chân, triển khai trận chiến, ngưng tụ chân khí thái cực tinh thuần.
Long Vô Cương trực tiếp đạp mạnh một cước, thân như mãnh thú, đánh ra một chiêu La Hán Phục Hổ Quyền về phía Bul-Kathos.
- Một cương một nhu, ngược lại rất ăn ý.
Bul-Kathos nheo mắt, nghênh đón một đấm của Long Vô Cương. Một quyền của ông thẳng tắp, thoạt nhìn chẳng có gì lạ, thuần túy chỉ là dùng lực chống đỡ.
Long Vô Cương tinh thông công phu quyền chưởng. Một chưởng này đánh ra ngoài dễ như trở bàn tay, uyển chuyển như con giận sấm sét.
Va chạm với quả đấm của Bul-Kathos, chân khí gào thét như rồng đánh thẳng vào cơ thể Bul-Kathos.
Nhưng Bul-Kathos vẫn đứng vững như núi thái sơn, cơ bắp cánh tay nổi lên từng cục, kinh mạch phồng lên, truyền đến sự rung động mạnh mẽ.
Long Vô Cương vốn cho rằng một đấm của mình uy lực tuyệt luân nhưng chẳng biết vì sao lại không thấy Bul-Kathos có phản ứng gì.
Luồng chân khí rót vào quả đấm, nhưng bắp thịt của Bul-Kathos không ngừng bắn ra sức mạnh phản kháng.
Ầm.
Một tiếng nổ mạnh. Long Vô Cương cảm thấy từ trên cánh tay của Bul-Kathos truyền ra một luồng sức mạnh, triệt tiêu một quyền của y, sau đó như hồng thủy không thể vãn hồi, tiếp tục trào về phía y.
Long Vô Cương bị đánh bay như một quả đạn pháo.
Tống Hiền từ đằng sau bước lên, hai tay mở ra. Một luồng chân khí thái cực vững vàng nâng Long Vô Cương lên, vòng qua vòng lại, sau đó xóa bỏ luồng sức mạnh này.
Lúc này, Long Vô Cương mới bình yên rơi xuống, kinh hồn nhìn Bul-Kathos.
- Hợp lực nhưng đừng quá coi thường bổn vương.
Bul-Kathos nắm chặt nắm đấm.
- Cùng tiến lên.
Tống Hiền hét lớn một tiếng. Long Vô Cương gật đầu, hai người một trái một phải đồng thời xuất hiện hai bên Man Vương.
Quyền chưởng hai người trong nháy mắt đều rơi xuống cơ thể Bul-Kathos. Với thực lực tông sư của hai người, việc khống chế chân khí đã trở thành lô hỏa thuần thanh.
Nhìn chưởng pháp và quyền pháp bình thường, nhưng mỗi lần tấn công đều đủ phá hủy một tòa nhà lầu bằng thép thành bùn đất.
Nhưng quyền cước tàn bạo này lại rơi xuống người Bul-Kathos. Man Vương chỉ hơi lay động một cái.
tất nhiên Bul-Kathos cũng có phản công, nhưng Tống Hiền và Long Vô Cương phối hợp rất ăn ý. Một người phụ trách tấn công, một người phụ trách phá giải sức mạnh, ngược lại hóa giải được luồng sức mạnh kinh khủng của Bul-Kathos.
Cơ thể Bul-Kathos bắt đầu xuất hiện những vết thương nhỏ. Dù sao cơ thể của ông cũng không phải kim cương bất hoại, chỉ là được rèn luyện đến trình độ rất cao mà thôi.
Nhìn thấy Bul-Kathos bị chảy máu, Long Vô Cương vô cùng vui mừng;
- Man Vương, hôm nay sẽ là ngày chết của ông.
Nhưng ai ngờ được, Man Vương bỗng nhiên đứng im tại chỗ, mặc kệ hai người công kích, một chân đạp mạnh xuống đất.
Mặt đất giống như bị chấn động. Trong phạm vi mấy trăm thước ba người chiến đấu, đất đá và bùn bị một luồng sức mạnh đánh lõm xuống.
Đất sụp, cát bụi bay tứ tung, khiến hai người Long, Tống đổ mồ hôi lạnh.
Đây không phải người, đây chính là quái thú.
Mặt đất không ổn định, khiến cho cuộc tấn công của hai người Long Tống phải dừng lại, cơ thể không có điểm tựa trên không trung.
Bul-Kathos nắm đúng thời cơ, mỗi bên một tay kéo cổ tay hai người lại.
Không ổn rồi. Trong lòng hai người gần như đồng thời kêu lên cùng một lúc. Tình huống lúc này hoàn toàn không ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận