Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 509: Anh là cái thá gì

Tần Xuyên đi xe đạp lòng vòng gần như hết cả thành phố mà vẫn không thấy bóng dáng Nạp Lan Thấm đâu.
Tần Xuyên nghĩ, chẳng lẽ cô ấy điên đến độ chạy ra ngoại thành? Khắp nơi đều là rừng tùng và tuyết, trời thì đang lạnh thế này.
Mặc dù cô ấy là một võ giả tiên thiên, nhưng sao có thể dùng chân khí tiên thiên để chống cự lại với thời tiết giá rét này mãi? Hơn nữa, cô ấy chưa ăn là bao, nếu như ở ngoài cả đêm thì nhất định sẽ ốm mất.
Tần Xuyên về căn hộ, thấy Nạp Lan Thấm vẫn chưa về. Hành lý và giấy tờ của cô vẫn nguyên chỗ cũ, nhất định cô chưa về Trung Quốc. Vì thế hắn càng lo lắng và bất an.
- Anh đi kiếm lần nữa đi. Tính cách của Thủy Tinh rất ương bướng. Có thể là, nếu anh không xin lỗi cô ấy, cô ấy sẽ không về.
Holman cười khổ nói.
Tần Xuyên cũng hết cách:
- Muốn xin lỗi cũng phải để tôi tìm được cô ấy đã chứ.
- Đây cũng là thử thách mà chúa dành cho anh. Đi đi, người anh em.
Holman giơ nắm đấm lên khích lệ.
Tần Xuyên bèn quyết định đi tìm. Hắn không tin mình không tìm thấy cô ấy. Thế là hắn không dùng xe đạp nữa. Bên này trời tối nhanh. Hắn lợi dụng màn đêm, dùng khinh công bay lên rất nhanh.
Tần Xuyên giống như một đường sáng đen, không ngừng tìm kiếm khí tức của Nạp Lan Thấm.
Tần Xuyên để ý nhiều vào những khách sạn hay quán bar, nhưng cũng không có được đầu mối gì.
Tìm mãi đến hơn mười giờ tối, trên một bãi tuyết ở ngoài thành phố tầm hơn một dặm, cuối cùng Tần Xuyên cũng nhìn thấy một bóng người cô đơn đứng đó.
Trăng ở Siberia rất sáng, giống như đang phản chiếu lên bãi tuyết đó vậy, mọi thứ đều sáng lên.
Nạp Lan Thấm đứng trên tuyết trắng, làn tóc bay bay, trông rất thoát tục.
Tần Xuyên ngơ ngác nhìn cô, rồi mới bước đến bên cạnh, cẩn thận nhìn gương mặt cô.
- Làm gì thế?
Nạp Lan Thấm quay đầu trừng mắt với hắn:
- Anh tưởng tôi sẽ nước mắt nhạt nhòa, tưởng tôi sẽ khóc à?
Tần Xuyên cười gượng gạo:
- Nạp Lan, cô không sao chứ? Tôi rất lo cho cô.
- Anh lo cho tôi à? Thế sao giờ mới đến tìm tôi?
Nạp Lan Thấm hỏi.
Tần Xuyên lắc đầu:
- Chẳng bao lâu sau khi cô đi hỏi tôi đã đi tìm rồi. Tôi đã tìm khắp cả thành phố! Nhưng tôi không tìm thấy cô. Cô chạy đến mãi đây, sao tôi biết được chứ!
Nạp Lan Thấm chớp đôi mắt:
- Tại sao anh phải lo cho tôi?
- Còn phải hỏi sao? Chúng ta là bạn mà.
Tần Xuyên cười nói.
Nạp Lan Thấm lạnh lùng:
- Hừ, tôi chưa từng nghe nói, có người bạn thò lưỡi vào miệng bạn mình.
- À…
Tần Xuyên cười gượng:
- Cái đó thì…
- Đó là hiểu lầm, phải không?
- Không không!
Tần Xuyên vội ngắt lời, cắn răng, nói:
- Đó không phải là hiểu lầm. Lúc đó tôi không kiềm chế được. Lúc đó tôi muốn hôn cô, tôi phải thừa nhận điều ấy.
Lần này, Nạp Lan Thấm hơi đỏ mắt, cô mấp máy môi, nói nhỏ:
- Vậy anh…Anh có thích tôi không?
Không đợi Tần Xuyên đáp, Nạp Lan Thấm vội bổ sung thêm một câu, mặt đầy vẻ uy hiếp:
- Không được trả lời “không thích”!
Tần Xuyên ngớ người, hắn chưa từng gặp một cô gái “mặt dày” như vậy. Nhưng điều này khiến hắn phải bật cười.
Cũng chỉ có Nạp Lan Thấm mới nói được những lời này.
- Anh…Anh cười gì chứ? Mau trả lời đi!
Nạp Lan Thấm sốt ruột.
Tần Xuyên không nói gì, mà bước lên, ôm lấy cô, sau đó giơ tay sờ tóc cô, ghé vào tai cô nói:
- Trước kia ạm không biết. Nhưng ít nhất là từ bây giờ, anh thích em.
Nạp Lan Thấm hơi cứng người một lúc, rồi cuối cùng nhoẻn miệng cười như trút bỏ được gánh nặng.
- Còn nhớ lần trước em giúp anh, anh còn nợ em không?
Tần Xuyên gật đầu:
- Anh nhớ. Anh phải làm việc gì đó cho em. Em muốn làm gì đây?
Nạp Lan Thấm cười giảo hoạt:
- Em muốn anh cõng em về. Không được dùng khinh công, mà phải đi chân trần nữa!
Tần Xuyên dở khóc dở cười:
- Tại sao còn phải đi chân trần?
- Đây là sự trừng phạt đối với anh! Ai bảo anh muộn thế này mới đi tìm em! Anh có biết ở ngoài này lạnh lắm không?
Nạp Lan Thấm tức giận nói.
Tần Xuyên thầm nghĩ, đây là tự em chạy ra ngoài ngoại thành mà? Có điều hắn cũng biết, nói những điều này với cô cũng vô ích. Nên đành chấp nhận.
Dưới ánh trắng sáng, hắn cõng cô, đi chân trần, trở lại thành phố với ánh đèn.

Hơn một tuần sau, ở Hawaii, trên một ban công ở một trang viên tư nhân.
Mặc dù đã là cuối tháng mười một, nhưng khí hậu ở đây vẫn rất ấm áp, gió biển thổi qua một bể bơi ngoài trời.
Một mỹ nữ tóc vàng dài mặc bộ bikini, bên ngoài mặc chiếc áo khoác mỏng đang đọc tờ thời báo Wall.
Cô khoảng ba mươi tuổi, người dong dỏng, giống như một người mẫu, nhưng vẫn vô cùng đẫy đà. Những đường nét ngũ quan tinh tế giống như một kiệt tác của thầy điêu khắc pha lê, gương mặt lộ nét hấp dẫn thần bí.
- Tiểu thư Adria, Hắc La Sát và Tuyết Nữ đã đến.
Một người quản gia tóc bạc cung kính nói với cô.
Cô cần cốc trà đá bên cạnh lên nhấp một ngụm, đặt tờ báo xuống:
- Bảo họ vào đây.
Không lâu sau, Hắc La Sát mặc bộ váy đỏ và Tuyết Nữ mặc váy trắng bước vào cạnh bể bơi.
Adria bèn đứng dậy, vui vẻ cười bắt tay họ.
- Hắc La Sát phu nhân, Tuyết Nữ tiểu thư, chào mừng đến với trang viên, Hắc La Sát phu nhân đã hồi phục rồi.
Hắc La Sát mặt hồng hào, khí sắc rất tốt, sau khi bắt tay với Adria, bèn nói:
- May có sự viện trợ của trang viên và tiểu thư Adria, tôi đã khỏe hẳn rồi.
- Vậy thì tốt rồi. Mất một người bạn xuất sắc như cô, tôi không muốn đâu. Nếu có gì giúp được, cứ nói với tôi.
Adria nói.
Hắc La Sát cười:
- Giúp tôi giải quyết áp lực đến từ phía nội bộ Nhật, rồi lại bảo toàn thành quả thí nghiệm của tôi, còn che chở cho chúng tôi nữa. Trang viên đã làm quá nhiều cho Thi Ma Môn chúng tôi rồi.
Tôi nghĩ, lần này tiểu thư Adria mời chúng tôi vào trang viên, không phải chỉ để tham quan cảnh đẹp ở đây chứ. Có gì mời tiểu thư cứ nói.
Adria nheo mắt, rồi chỉ vào ngọn núi lửa và cánh rừng đằng xa:
- Chẳng lẽ cảnh đẹp ở đây không đáng để đến ngắm ư.
Hắc La Sát không nhìn, mà điềm đạm nói:
- Xin lỗi cho tôi được nói thẳng, tôi không hứng thú gì với cảnh đẹp.
- Vậy sao?
Adria cười:
- Vậy là tôi tự nghĩ quá rồi. Mời hai vị về đi.
Nói đoạn, Adria tiếp tục nằm trên chiếc ghế ở bãi cát, cầm tờ báo lên, đọc tiếp.
Thấy cô gái này không nói gì thêm, Hắc La Sát và Tuyết Nữ đều chau mày.
Ông quản gia mặt lạnh tanh bước lên tiễn khách.
Hắc La Sát không muốn đi, bước đến bên cạnh chiếc ghế rồi nói:
- Tiểu thư Adria, theo thỏa thuận trước đó. Mặc dù phòng thí nghiệm của chúng tôi bị tổn hại dẫn đến không thể cung cấp lô thuốc mới, nhưng sớm muộn gì chúng tôi cũng làm ra thành phẩm được.
Trước lúc đó, Thi Ma Môn chúng tôi hi vọng rằng, có thể nhanh chóng tìm được cơ hội phát triển mới. Bang inagawa đã không thể vào nữa rồi. Trang viên hãy cho chúng tôi một vỏ bọc mới, chúng tôi cần phát triển lại.
Adri buông tờ báo, mặt cười rất nhã nhặn:
- Ý của Hắc La Sát phu nhân là muốn chúng tôi cho mọi người tiền để xây dựng lại phòng thí nghiệm, giúp mọi người thu thập nguyên liệu, sau đó còn phải tìm một trụ sở mới cho mọi người ư? Cần tiền, cần người, cần cả quan hệ của tổ chức nữa, đúng không?
Sắc mặt Hắc La Sát hơi khó coi. Cô ta gật đầu. Dù sao thì danh tiếng của Thi Ma Môn đã trở nên rất xấu trong thế giới ngầm rồi. Họ chỉ có thể hoạt động dựa trên danh nghĩa khác.
- Nói vậy là, Hắc La Sát tông sư giỏi giang, đang xin nhờ tôi ư?
Adria lại hỏi.
Hắc La Sát không nói gì, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của mình.
Adria cười càng xinh đẹp hơn. Cô vẫy tay về phía Hắc La Sát, bảo cô ta cúi thấp đầu xuống một chút, như muốn nói thầm.
Mặc dù Hắc La Sát không muốn, nhưng vẫn cúi người xuống, vì muốn biết Adria trả lời thế nào.
Khi Hắc La Sát cúi người xuống, một tay của Adria bỗng quặp lấy cổ Hắc La Sát.
Đột nhiên, Adria ghì mạnh lấy cổ Hắc La Sát, mặt không còn nụ cười nữa, mà là thái độ hung hãn!
Hắc La Sát bị Adria kẹp lấy giống như một con gà nhỏ.
- Cô…
Mặt Hắc La Sát đỏ lên, suýt nữa muốn tung chưởng đánh chết cô ta, nhưng vẫn kiềm chế.
Adria không hề sợ. Dù cô ta không hề có tu vi, nhưng vẫn ghì lấy đầu của một tông sư.
- Sao thế? Không dám ra tay với tôi sao? Cô là tông sư, chẳng phải cô thấy mình rất đáng gờm sao?
Tôi nói cho cô biết, Hắc La Sát, dù Man Vương BulKathos có ở đây, cũng phải nể nang tôi! Vì ông ta biết rằng, tôi không chỉ là Adria, mà tôi còn đại diện cho cả trang viên!
- Cô là cái thá gì! Mà dám đòi hỏi cái này cái nọ trước mặt tôi! Mà không hề hiểu chút phép tắc nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận