Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 587: Nhận lời anh một việc

Đồ Thiên Vạn điên cuồng cười to:
- Hoa Mãn Nguyệt, tốt nhất là nhanh lên một chút, hai tiểu tử này chỉ cần hơn mười chiêu là ta và Kiếm Bào có thể giải quyết xong, đao của ta đang muốn uống máu trăm người đây!
Vừa dứt lời, Cơ Vô Danh vốn bị đánh bay ra ngoài, đột nhiên từ dưới đất đứng lên, biến thành một luồng sáng màu đỏ, một quyền đấm trúng mặt của Đồ Thiên Vạn!
- Bốp!
Thân hình Đồ Thiên Vạn bị đánh bay, giữa không trung phun ra hai cái răng đầy máu, suýt nữa làm rơi đao trên tay.
Nếu không nhờ thân thể cường tráng, lại có đao khí bảo vệ, một quyền này có thể đã lấy mạng gã, dù vậy, Đồ Thiên Vạn vẫn váng đầu hoa mắt, lảo đảo mấy cái mới đứng lên được.
Vẻ mặt cương quyết, Cơ Vô Danh trừng mắt nói:
- Đừng có nằm mơ! Lúc nãy là do ông đây khinh địch, ngươi thật sự cho rằng chút bản lĩnh đó có thể thắng được ông đây sao!?
- Ha ha!
Đồ Thiên Vạn lau vết máu trên mép:
- Hay lắm! Tên điên của Cơ gia quả nhiên có chút tài năng, vậy ngươi hãy nếm thử Huyết Đồ Đao Ý của ta!
Đồ Thiên Vạn cầm đao bằng hai tay, thân đao dường như có vô số máu tươi chảy xuống, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy, đây là đao khí đậm đặc đến tận cùng, đã hóa thành chất lỏng.
Gã lao tới trước mặt Cơ Vô Danh, đồng thời vung tay chém xuống.
- Huyết Sát đao!
Thanh khảm đao vẽ ra một mảnh mây máu giữa không trung, kèm theo dường như có tiếng quỷ khóc sói tru.
Cơ Vô Danh hoàn toàn không sợ hãi, vận chuyển Bất Diệt chân khí, đưa hai tay kẹp lấy đao!
Đây chính là Phích Lịch Kim Cương chưởng của Thanh Long tự, só với Kim Cương chưởng bình thường, chưởng pháp này càng chú trọng cường độ tu luyện thân thể, bởi vậy Cơ Vô Danh mới có thể dùng chưởng chặn đao như vậy được.
- Hừ!
Cơ Vô Danh khinh thường nói:
- Chút đao khí đó, mà ngươi cho rằng có thể làm ta bị thương sao? Xem ra đao ý của ngươi cũng chỉ đến thế thôi!
Đồ Thiên Vạn nhe răng cười:
- Cũng chưa chắc...
Nghe gã nói cổ quái như vậy, Cơ Vô Song chưa kịp phản ứng, thì đột nhiên cảm thấy máu trong cơ thể của mình như bị cái gì đó kích thích, nhộn nhạo hẳn lên.
Tựa như có một luồng hấp lực, muốn hút máu trong cơ thể y ra ngoài!
- Ha ha, Huyết Đồ đao khí của ông đây chuyên môn hút máu người, hễ đã bị đao của ta đụng phải, máu của mi sẽ bị hút sạch!
Đồ Thiên Vạn đắc ý cười to.
Cơ Vô Danh nhíu mày, đao ý này quả thật hiểm độc, hẳn là dùng công phu tà ma hút máu người nào đó dung hợp trong đao ý, khiến cho đao ý vốn chỉ dùng sức mạnh, trở nên khó đối phó.
Y đành dùng Kim Cương chưởng đánh bạt khảm đao, trước hết thoát khỏi đao khí đầy máu me này cái đã.
Mà bên kia, khi phát hiện mình không thể dùng kiếm khí để ngăn cản Hàn Trác kiếm ý, Kiếm Bào cũng thi triển ra kiếm ý của mình.
- Mộ Ải Kiếm Ý, Thận Hải Trọng Lâu!
Chỉ thấy thanh kiếm bản rộng của y xoay tròn rất nhanh giữa không trung, trong nháy mắt phóng ra làn kiếm khí dày đặc như sương mù, hòa cùng một thể với kiếm khí của Mộ Tiêu Hàn.
Thanh kiếm bản rộng như hóa thành mấy chục thanh kiếm, như ảo ảnh trong sa mạc, tất cả đều là ảnh ảo, trong đó chỉ có một thanh kiếm thật.
Kiếm ý của Mộ Tiêu Hàn có thể nhiễu loạn tầm mắt và sự phán đoán của đối thủ, nhưng tên kiếm khách Kiếm Bào này cũng có bản lĩnh tương tự.
Hai người cùng thi triển kiếm ý, sau khi va chạm nhau, khu vực hai người chiến đấu, trở thành một khu vực đầy chết chóc.
“Sương mù” và “Mưa” đan cài nhau, va chạm nhau, bóng hai người bị sương – mưa bao phủ, trở nên mờ tối, người bên ngoài hoàn toàn không thấy rõ tình hình chiến đấu bên trong như thế nào.
Nhưng cho dù như vậy, tuy Cơ Vô Danh và Mộ Tiêu Hàn tạm thời ngăn chặn được hai cao thủ, nhưng còn có hai mươi mấy thành viên Thánh giáo chưa có người khống chế.
- Còn ngẩn ra đó làm gì? Giết, giết không tha!
Hoa Mãn Nguyệt ra lệnh, đám tiên thiên võ giả như dã thú lên cơn điên, lập tức chém giết những võ giả không sức kháng cự trên mặt đất.
- Đừng hòng!
Hiện trường còn lại năm, sáu mươi võ giả may mắn không trúng chiêu, lúc này đã đứng lên.
Tô Hoan Hoan đi đầu, ỷ mình là đại đệ tử của Lăng Vân sư thái, có thực lực cao cấp tiên thiên, Thiên Huyễn Băng Ngưng của mình cũng đã luyện tới mức xuất thần nhập hóa.
Băng Ngưng chưởng đánh ra, Băng Ngưng chân khí dâng lên như tuyết lở, lập tức dọa cho mấy tên sơ cấp tiên thiên võ giã đang muốn giết người phải lui lại.
Nhưng lúc này Khổ Hải pháp sư đã chắn trước mặt mọi người, Bất Diệt chân khí bộc phát, một chiêu Kim Cương chưởng nghênh đón Băng Ngưng chưởng của Tô Hoan Hoan.
- Hoa môn chủ, để ta đối phó tên đại đệ tử của Thủy Vân Tĩnh Trai cho, ngươi đi bắt mấy tên quan chức kia đi!
Khổ Hải nói.
- Có Khổ Hải đại ca, tiểu muội yên tâm.
Hoa Mãn Nguyệt cười khanh khách, thi triển tuyệt kỹ khinh công bay về phía đám Long Hải Hiên.
Những cổ võ giả còn có thể chiến đấu, nhìn thấy bà ta muốn bắt thủ trưởng của mình, liền xông lên, tuy tu vi còn kém, nhưng vẫn muốn ngăn cản Hoa Mãn Nguyệt.
Đáng tiếc là, chỉ cần một cước, Hoa Mãn Nguyệt đã đá bọn họ văng ra.
Thấy người phụ nữ này cứ như vậy đánh tới, đám Long Hải Hiên và Tống Bảo Khôn đều mặt mày tái nhợt, lúc này, cái phao cứu mạng của họ, là mấy người Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên ở bên cạnh.
- Tần Xuyên! Đừng đờ ra đó! Mau giúp chúng tôi chặn bà ta lại, chỉ cần chúng tôi không bị bắt, gian kế của Thánh giáo sẽ bị thất bại!
Long Hải Hiên nói.
- Chúng tôi biết cậu bị thương một chút, nhưng người có thực lực cao nhất ở đây, chỉ còn lại mình cậu!
Tống Bảo Khôn cũng rất trông mong, nói.
Nhưng Tần Xuyên lại cau mày, im lặng không đáp.
Hắn đang đối mặt với tình thế vô cùng phức tạp, nhưng hắn phải càng bình tĩnh, trong mấy giây ngắn ngủi, vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn...
Đầu tiên, hắn biết cho dù Mộ Tiêu Hàn và Cơ Vô Danh có thể một chọi một ngăn chặn Đồ Thiên Sát và Kiếm Bào, nhưng không thể ngăn được ba mươi người vây đánh, huống chi thực lực của Khổ Hải và Hoa Mãn Nguyệt cũng không thua kém bọn họ.
Cho nên, nếu hắn không đích thân ra tay, thì chỉ trong vòng hai mươi phút, đám người kia sẽ xong đời, đương nhiên mấy lãnh đạo cũng bị bắt.
Nhưng, Tần Xuyên lại nghĩ, với sức một mình hắn, muốn ngăn cơn sóng dữ này, chỉ có hai cách...
Cho dù hắn dùng Thanh Liên kiếm ý, cũng không thể ngăn được đám người kia điên cuồng giết chóc, bởi vì trong một thời gian ngắn, hắn rất khó có thể giết chết đám Hoa Mãn Nguyệt, bọn chúng có thể tránh né hắn, vừa tránh né vừa giết người.
Cho nên, cơ hội chỉ có một, hắn chỉ có thể sử dụng chiêu Thanh Liên kiếm ý mà tu vi của mình còn chưa đủ: Nhất Kiếm Định Càn Khôn...
Một cách khác, tính mạo hiểm của nó giảm đi rất nhiều, đó là dùng năng lượng Hắc Ám...Nhưng hiện trường máu tanh như vậy, đối thủ lại nhiều như vậy, một khi không khống chế được năng lượng, hắn sợ sẽ lại nên một vụ huyết án như ở Tokyo...
Lần trước may mắn là trong lúc điên cuồng, hắn không giết chết Liễu Hàn Yên, nhưng lần này thì sao?
Tần Xuyên không xác định được liệu sử dụng năng lượng Hắc Ám có an toàn hay không, cho nên hắn không dám mạo hiểm.
Như vậy, vấn đề lại xuất hiện...bất kể hắn dùng phương pháp nào, thì thân phận Kiếm Ma của hắn cũng sẽ lộ ra.
Mà nếu như hắn sử dụng Bất Hủ Thanh Liên kiếm ý, sẽ bị thương hoặc rơi vào tình trạng kiệt sức, đám lãnh đạo cấp cao kia của Hoa Hạ sẽ xử lý hắn ra sao?
Sau này mình còn có thể bảo vệ người bên cạnh không? Còn nữa, người chung quanh có thể tiếp nhận một người hai tay đầy máu tanh như mình không?
Sau lưng hắn là đám con cháu Tần gia như Tần Minh, Tần Mãnh, cũng có người của Liễu gia, đều không thể bỏ họ, chẳng khác nào thấy người thân chết mà không cứu.
Nhưng nếu như cứu họ, hắn cũng có thể mất tất cả...
Bởi vì Tần Xuyên có thể cứu tất cả mọi người ở đây, nhưng tất cả mọi người ở đây, lại không thể cứu được...Kiếm Ma!
Trong đầu Tần Xuyên hiện ra một đám hồng nhan tri kỷ, hắn không khỏi đưa mắt nhìn Liễu Hàn Yên bên cạnh, với tính cách ái quốc và chính trực của cô, nhất định cô sẽ không muốn chạy trốn cùng hắn.
Không ngờ, lúc này Liễu Hàn Yên cũng nhìn hắn bằng đôi mắt sáng long lanh, cũng không có ý định bước tới ngăn cản Hoa Mãn Nguyệt.
- Bà xã, em...không đi giúp các sư tỷ của mình sao?
Tần Xuyên hỏi.
Có người nấp phía sau đám Long Hải Hiên kêu lên:
- Liễu tướng quân! Mau đi trợ giúp nghĩa sĩ các phái đi!
Họ nghĩ rằng, chỉ cần Liễu Hàn Yên tham chiến, nhất định Tần Xuyên cũng sẽ tham gia.
Nhưng Liễu Hàn Yên vẫn không nhúc nhích, cô liếc nhìn đám Long Hải Hiên với vẻ áy náy:
- Tôi đã từ chức trong quân đội, không còn là quân nhân nữa.
Nói xong, cô quay đầu lại nhìn Tần Xuyên, lanh lảnh nói:
- Đừng lo cho tôi, bất kể anh quyết định như thế nào, tôi cũng hiểu được, cũng sẽ không trách anh. Bởi vì, hiện giờ tôi không phải là quân nhân Hoa Hạ, cũng không phải là tiểu thư Liễu gia, mà là vợ của Tần Xuyên, vậy thôi.
Tần Xuyên chấn động, rốt cuộc hiểu ra, vì sao Liễu Hàn Yên cố ý từ bỏ chức vụ, rời khỏi quân đội mà cô vốn gắn bó.
Cô đã sớm dự liệu sẽ xảy ra thời điểm như thế này, cho nên đã đưa ra lựa chọn từ trước!
Tần Xuyên nuốt nước bọt, đột nhiên nhận ra, có nhiều việc không có gì phức tạp. Hắn mỉm cười, giang hai tay ra, ôm lấy Liễu Hàn Yên.
Người chung quanh đều méo mặt, đến lúc này rồi, mọi người đều đang đối mặt với cái chết, mà hai vợ chồng nhà này còn ôm ôm ấp ấp?!
- Bà xã, nhận lời anh một việc, hơn nữa phải nói được thì làm được.
Tần Xuyên kề tai cô nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận