Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 550: Người phụ nữ trên tấm ảnh

- Chúng tôi không thể loại trừ bất cứ khả năng nào, cho nên phải tới hỏi anh một chút. Hôm kia và hôm qua, anh ở đâu?
Tống Viện cười hỏi.
Tần Xuyên đáp:
- Tôi luyện công ở núi Ngọc Khê, cô biết núi Ngọc Khê không? Ở phía đông, cách sân bay Đông Hoa không xa.
Tần Xuyên biết, nhất định Quốc An có chứng cớ mình lái xe ra khỏi sân bay, dù sao hắn có thể biến đổi khuôn mặt, nhưng xe thì không.
Tống Viện nheo mắt:
- Vì sao anh nhất định phải tới vùng phụ cận sân bay để luyện công? Tần gia đâu có thiếu sân luyện công, hơn nữa xung quanh đây cũng rất yên tĩnh?
- Đây là sở thích cá nhân của tôi, không có nguyên nhân gì đặc biệt.
Tần Xuyên đáp.
Tống Viện gật gật đầu, ghi nhớ câu trả lời của Tần Xuyên, rồi đột nhiên hỏi:
- Vì sao họ đều gọi anh là Kiếm Ma? Danh xưng đó từ đâu mà có?
Tần Xuyên cười thầm, hỏi câu đó, dường như Quốc An đã khẳng định hắn là Kiếm Ma, cho nên vờ như chuyện đó đã xác định để gài hắn! Hừm, mưu mẹo cũng không tệ!
Đáng tiếc là hắn không dễ mắc lừa, lập tức ra vẻ ngơ ngác:
- Kiếm Ma? Cô hỏi tôi, tôi làm sao biết? Tôi có phải là Kiếm Ma đâu!
Tống Viện ngẩng lên, nhìn Tần Xuyên chằm chằm:
- Rất xin lỗi, là tôi hỏi sai rồi, bởi vì chúng tôi nghi ngờ, người giết chết họ là Kiếm Ma, hẳn là anh cũng có nghe nói tới cái tên này, hắn là một tên sát nhân điên cuồng biến thái!
Tần Xuyên đáp:
- Tôi chỉ biết là, hình như hắn dã cứu vợ tôi ở Tokyo, cho nên tôi cũng không muốn đánh giá nhiều về hắn.
- Hình như anh không ghen chút nào khi Liễu tướng quân được người đàn ông khác ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân?
Tống Viện hỏi.
- Không phải cô vừa mới nói hắn ta biến thái đó sao? Sao bây giờ thành anh hùng rồi?
Tần Xuyên cười hỏi lại.
Động tác tự nhiên, Tống Viện ung dung cầm ly nước lên, uống mấy ngụm, mới nói:
- Mặc kệ hắn là anh hùng hay kẻ sát nhân, nếu như hắn thách thức vấn đề an toàn của Hoa Hạ chúng ta, thì hắn là kẻ thù của chúng tôi.
Tần Xuyên tỏ vẻ chợt hiểu:
- Ý của Tống khoa trưởng là qua kết quả vụ này mà xác định tính cách một người, điều này khiến tôi nhớ lại một câu chuyện.
- Hả? Chuyện gì vậy?
Tống Việng hiếu kỳ hỏi.
Vẻ mặt cảm khái, Tần Xuyên cười nói:
- Cũng không phải là chuyện gì đặc biệt, chỉ là chuyện một cô bạn của tôi, sau khi sinh ra cô ấy, mẹ cô ấy liền vứt bỏ cô ấy, bỏ ra nước ngoài...Khi lớn lên, cô ấy nói, bất kể lý do vì sao mẹ cô ấy vứt bỏ mình, hễ đã làm loại chuyện như vậy, thì khó có thể được tha thứ.
Khóe mắt Tống Viện hơi rung rung, cô ta im lặng một lát, rồi nói:
- Vậy sao? Chuyện đó đúng là không đáng tha thứ.
Ánh mắt thay đổi liên tục, có vẻ đứng ngồi không yên, Tống Viện đứng lên:
- Tôi đã hỏi xong, cảm ơn anh phối hợp, nếu như anh không còn gì muốn nói, tôi đi đây.
Tần Xuyên nhìn ánh mắt và cử chỉ của Tống Viện, cơ bản xác định được suy đoán trong lòng mình, liền ngăn lại:
- Chờ một chút, tôi có chuyện muốn hỏi Tống khoa trưởng.
Tống Viện vừa hơi xoay người, liền dừng lại, hít sâu một hơi, hỏi:
- Còn có chuyện gì sao?
- Tống khoa trưởng sang Nhật lần nào chưa?
Trên môi thoáng hiện nét cười, Tống Viện quay đầu lại nói:
- Đã rất nhiều năm trước, là đi công tác, nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi đây.
- Được, tôi tiễn cô.
- Không cần khách khí, tôi đi một mình được rồi.
Nói xong, Tống Viện bước nhanh ra khỏi phòng, chỉ có điều, tiếng bước của cô ta có phần rối loạn.
Đợi Tống Viện đi khỏi, Tần Xuyên thở ra một hơi, hoàn toàn không nghĩ tới, mẹ của hai chị em Toda, lại là đại tiểu thư của Tống gia! Thảo nào khi nhìn thấy tấm ảnh đó, hắn cảm thấy quen mắt.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, hình dáng hơi thay đổi, nhưng rốt cuộc vẫn là một người.
Nếu Tống Viện là đặc công, vậy thì có thể giải thích được vì sao trước kia đi Nhật, cô ta lại đột nhiên biến mất.
Cái gọi là Lưu Mỹ Đồng, người thành phố Đông Hoa, đều là lai lịch giả của cô ta! Cho tới bây giờ, cô ta vẫn chưa nói sự thật với hai con của mình!
Tần Xuyên vốn có nghi ngờ, Tống Viện có phải là mẹ ruột của Toda Minako hay không, nhưng nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô ta, hẳn là nghi ngờ của hắn là đúng.
Nói cách khác, với tâm lý vững vàng của một đặc công, nếu không có quan hệ huyết thống, nhất định cô ta sẽ không phản ứng rõ rệt như vậy.
Chuyện này lại khiến Tần Xuyên có cảm giác hơi khó xử, hắn không biết có nên báo tin này cho Toda bên Nhật hay không, bởi vì Tống Viện là người của Quốc An, lại tiểu thư của Tống gia, đột nhiên lại xuất hiện một con gái ruột và một con gái nuôi người Nhật, đây hoàn toàn không phải chuyện đùa!
Tần Xuyên vừa suy nghĩ vừa thong thả lên lầu, đi về phòng mình.
Chu Phương Tinh vừa tắm rửa xong, quấn khăn tắm, cánh tay trắng như tuyết lộ ra ngoài, dáng người cao gầy, đường cong lả lướt, trong vẻ trí thức lại toát lên nét quyến rũ chết người.
Cô chờ đợi hắn trong sự hồi hộp, cứ tưởng hắn sẽ hối hả xông vào mình mà “hành động”, nhưng lại thấy hắn ngồi xuống với dáng vẻ trầm tư.
- Anh làm sao vậy? Vừa rồi ai tới tìm anh?
Chu Phương Tinh vội hỏi, vẻ ân cần.
Tần Xuyên cũng không quyết định chắc chắn được, lại nghĩ, với góc độ của một phụ nữ, có lẽ Chu Phương Tinh có cách nhìn nhận khác, cho nên kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe.
Nghe xong, Chu Phương Tinh rất bất ngờ, trong thiên hạ lại có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng cũng lộ vẻ đau buồn:
- Mẹ em qua đời rất sớm, tuy em và Tiểu Ngữ đều rất đau buồn, nhưng ít ra còn biết mẹ mình đã lên trời...
- Em nghĩ nhất định hai chị em cô gái Nhật kia, còn khổ sở hơn so với hai chị em em, ngay cả mẹ mình đi đâu, có vứt bỏ mình hay không, họ cũng không biết, đó mới là sự giày vò lớn nhất.
Tần Xuyên hỏi:
- Tinh nhi, vậy ý của em là...anh nên nói chuyện này với Minako và Keiko?
Chu Phương Tinh đáp:
- Em nghĩ, trước hết anh nên kiểm chứng lại, xác định xem có chính xác hay không, sau đó mới nói cho hai chị em họ biết, còn việc hai người đó có muốn đến nhận người thân hay không, lại là quyền lựa chọn của họ.
- Cho dù hai người muốn nhận người thân, anh nghĩ Tống Viện cũng không muốn, bằng không đã mấy chục năm rồi, sao bà ta không sang Nhật nhận hai người con?
Tần Xuyên lắc đầu cười khổ.
- Nếu như bà ta thật sự không quan tâm, thì cũng sẽ không lộ ra sơ hở như vậy trước mặt an, em nghĩ...Hẳn là không có người mẹ nào thật sự không đoái hoài tới máu mủ cốt nhục của mình.
Chu Phương Tinh nói.
Tần Xuyên nghe vậy, trong lòng chua xót, không khỏi nhớ tới thân thế của mình. Đúng vậy, mình cũng rất khao khát được biết mẹ ruột mình là ai, năm xưa đã xảy ra chuyện gì, nhất định hai chị em Toda cũng có cảm nghĩ như vậy.
- Được, anh lập tức kiểm tra một chút, năm đó Tống Viện ở Nhật, nhất định còn để lại nhiều thông tin, tìm kiếm kỹ càng, chắc chắn sẽ có manh mối.
Tần Xuyên bật máy tính lên, chuẩn bị sử dụng hệ thống tiên tri để làm việc.
Điều này khiến Chu Phương Tinh hơi ngượng ngùng, cô đã chuẩn bị xong tất cả, chàng trai này lại đột nhiên “ngó lơ”, cô đành thu dọn quần áo, định mặc vào.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từ phía sau, Tần Xuyên giạt chiếc khăn tắm trên người cô xuống!
- AAA.........!
Chu Phương Tinh nũng nịu kêu to, theo phản xạ vội vàng đưa hai tay che ngực, nhưng bộ ngực của cô vừa mềm mại vừa nở nang, bàn tay không thể che lấp hết, bị cô đè ép, nó lại càng theo chỗ trống mà nhô ra.
Tần Xuyên ôm vòng em thon nhỏ của cô, miệng kề sát tai cô, cười nói:
- Tinh nhi ngốc nghếch, vừa rồi em lộ vẻ thất vọng như vậy, bộ em tưởng là anh thật sự quên đi chuyện chủ yếu ngày hôm nay sao?
- Thất...thất vọng? Em đâu có!
Chu Phương Tinh lúng túng.
Hai tay Tần Xuyên đã từ eo lên tới bụng, từ từ trượt tới khu vực hình tam giác, nơi cỏ thơm rậm rạp, và đương nhiên hơi ướt át vì những giọt sương.
Chu Phương Tinh cảm thấy cả người mình như tan ra, hai chân hoàn toàn không còn hơi sức chống đỡ, nhũn người ngã vào lòng Tần Xuyên.
Tần Xuyên nhận thấy, so với những người phụ nữ khác của hắn, thân thể Chu Phương Tinh mềm mại hơn, tuy hiện giờ cô đã bình phục, nhưng nhiều năm không thể vận động, đã ảnh hưởng tới cơ bắp của cô.
Tuy nhiên, sờ lên người cô, hắn cảm thấy mềm mượt như nhung, có cảm giác tươi mát và vô cùng dễ chịu.
- Tinh nhi, người em thật là mềm.
Tần Xuyên vừa hôn cái cổ trắng ngần của cô, vừa thầm thì.
- Đừng...Đừng nói nữa...Anh...
Đầu óc Chu Phương Tinh đã không còn nghe theo sự sai khiến của cô, miệng và mũi cô phát ra những tiếng “ưm ưm” liên tục.
Toàn thân buông lỏng, sau khi bị hắn ôm lên giường, cô mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận