Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 608: Nam Công quan.

Tần Hàng tái mét, lảo đảo lùi một bước, suýt nữa thì ngã bệt xuống, lầm bẩm lắc đầu:
- Không…không thể. Xưa nay Bắc Mỹ không chấp nhận các sản phẩm y dược của nước ta. Chuyện này….quy định này đã tồn tại nhiều năm, làm sao có thể…
- Tần Xuyên! Nếu mày ỷ vào mình là Kiếm Ma cưỡng ép bên phía Mỹ đồng ý với công ty dược phẩm kia thì là ăn gian! Cái này khác nào cướp của!
Tần Hà cũng lo lắng.
Tần Xuyên thở dài:
- Mày bị ngu sao? Nếu người Mỹ biết công ty kia là của tao thì họ còn chạy ra xa không kịp ấy, sao lại mang lại lợi nhuận cho tao? Chẳng lẽ mày cảm thấy tao còn mạnh hơn cả Lầu Năm Góc, hay vị trí của tao còn cao hơn cả Nhà Trắng? Nếu quả thật mày cho là vậy thì tao cũng đành nhận lời khen thôi.
- Mày….mày…
Tần Hà uất nghẹn không nói ra lời.
Lục Tích Nhan mỉm cười:
- Nếu các vị có nghi ngờ về những khoản đầu tư này thì chúng tôi cũng có công văn hợp pháp ở đây. Mọi người có thể xem xét cẩn thận.
Những người ở đây cũng không phải kẻ ngu. Lục Tích Nhan đã nói vậy thì khẳng định những văn kiện này không có vấn đề gì.
Nói cách khác, cho dù có vấn đề, kể Tần Xuyên có thực sự dùng âm mưu quỷ kế gì đi nữa, thì thương trường như quỷ đạo, có ai là không tính toán một chút?
Mười lăm tỷ, so với hai tỷ, cho dù là đứa trẻ ba tuổi cũng biết, lần thi này ai thắng!
Khoảng cách chênh lệch quá xa khiến cho người ta chỉ có thể chặc lưỡi, hơn nữa Tần Xuyên cũng đã phá kỷ lục thi văn của Tần gia.
Tần Hàng mặt mày trắng bệch đứng đó như một cọng cỏ bay trong gió, ánh mắt vừa không cam lòng lại vừa bất lực.
Tần Xuyên đi đến trước mặt anh ta, không đổi sắc:
- Chút tài sản này của mày tao cũng chẳng ham gì. Nhưng nếu để mua chút nước hoa túi xách cho mấy cô nàng ở nhà tao thì cũng đủ. Tao sẽ phái người đi tiếp nhận tất cả tài sản của mày, hy vọng mày đừng làm mấy chuyện vô vị gì. Con người tao ghét nhất là những kẻ không tuân thủ cam kết.
Nghĩ đến việc mình phải giao ra tất cả tài sản, hai chân Tần Hàng bắt đầu run rẩy, quỳ rạp xuống cầu xin Tần Tường Thụy và Tần Hán.
- Cụ ơi! Ông ơi! Cháu không thể giao tất cả tài sản ra! Đó là tất cả tâm huyết mấy năm của cháu! Cháu còn muốn dùng số tiền này tạo ra nhiều tài sản hơn nữa cho gia tộc chúng ta. Xin hai người làm chủ cho cháu!
Tần Uy cũng đứng ra nói:
- Chiếm lấy tất cả tài sản của anh em trong nhà, đánh bạc thế này cũng có phần bá đạo. Tôi thấy vụ cá cược này chỉ là một trò đùa thôi, hoàn toàn không cần phải làm theo.
- Đúng vậy, cụ ơi, ông ơi, số tiền kia đều là do Tần Hàng nhà con vất vả kiếm được, nếu phải bỏ ra hết thì quá lạnh lùng đi!
Chú sáu cũng tranh thủ nói đỡ cho cháu trai.
Tần Tường Thụy và Tần Hán cũng hiểu được ván cược này quá lớn. Dù sao thì tài sản của Tần Hàng cũng có tới hai ba tỷ, không phải số lượng nhỏ.
- Tần Xuyên. Cậu có nhiều tiền như vậy rồi, đừng đoạt lấy tài sản của Tần Hàng nữa. Sắp Tết rồi, đừng làm dữ quá, sẽ không thoải mái, làm người nên để lại một đường lui, nói gì đến anh em cùng tộc.
Tần Hán quay sang Tần Xuyên xin xỏ.
Tần Xuyên nghe vậy trầm mặt xuống, mỉm cười:
- Hiện giờ mấy người lại quay đầu nói là cần để một đường lưu rồi hả? Tôi nhiều tiền, nên tôi không thể cầm tiền của anh ta. Anh ta ít tiền nên anh ta có tư cách cướp phụ nữ của tôi? Đạo lý chó má gì thế này?
- Nếu cậu thua chúng tôi cũng sẽ không ép buộc vị Lục tiểu thư này đi theo Tần Hàng đâu.
Tần Hán cau mày.
- Ha ha, nhưng tôi lại không thua. Làm sao tôi biết mấy người thực sự nghĩ như vậy? Thật ra tôi rất bực mình, ông là người lớn, rốt cuộc ông đứng về phía nào rồi sao? Người như ông làm gia chủ lại bị mấy người khác nắm mũi dắt đi, thật là uất ức đó!
Tần Hán nổi giận đỏ bừng mặt:
- Im ngay! Tao là ông nội mày! Mày dám nói chuyện với tao như vậy hả!
Tần Xuyên chẳng buồn nói gì, liếc qua Lục Tích Nhan ra ý.
Cô hiểu ý, lấy tập công văn trong túi ra, lại rút ra một phần tài liệu, đặt lên bàn của giám khảo.
- Mời mọi người xem tập tài liệu này.
Mấy giám khảo không hiểu gì nhưng vẫn mở ra xem qua.
Khi nhìn rõ bên trong, Lưu Gia Vinh hô lên một tiếng kinh hãi, run run tay cầm tập tài liệu lên:
- Chuyện này…đây đều là những hạng mục đầu tư của Tần Hàng và Tập đoàn Mỹ Nghệ sao?
Tần Hàng nghe vậy bực bội nhưng vẫn vội chạy tới xem nội dung bên trong.
Càng xem sắc mặt anh ta lại càng tệ đi, hai môi run run lắc đầu:
- Không phải… mày gạt tao… Mày gạt tao!
Mấy người Tần gia khác đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao Tần Hàng lại như phát điên lên rồi.
- Phó tổng giám đốc Lưu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Lưu Gia Vinh thở dài, nhìn lướt qua Tần Xuyên một cách sợ hãi mới lớn tiếng đáp:
- Mấy hạng mục Tần Hàng hợp tác với Tập đoàn Mỹ Nghệ và Tập đoàn Đặc Lãng Tư, kể cả xưởng đóng tàu, người đại diện của Tập đoàn Đặc Lãng Tư là…Tần Xuyên…
Nói cách khác, ngoại trừ 30% cổ phiếu của Tần Hàng và Tập đoàn Mỹ Nghệ, bảy mươi 70% cổ phần đều là của Tần Xuyên!
Cả Tần gia ở đó nghe vậy đều choáng váng. Kỳ thi văn này xảy ra quá nhiều chuyện bất ngờ!
Thật không ngờ được, hóa ra trước giờ Tần Hàng vẫn luôn hợp tác với Tần Xuyên, hơn nữa, Tần Xuyên lại có được tới bảy phần lợi nhuận.
- Không thể nào! Đại diện Tập đoàn là Frank Jalige! Không phải Tần Xuyên! Đại diện của họ là một phụ nữ…
Tần Hàng gào lên.
Lục Tích Nhan ranh mãnh nhìn sang:
- Tần Hàng tiên sinh, anh muốn nói đến tiểu thư Lý Vân Tân sao? Thực ra những tài liệu này tôi đều lấy ở chỗ cô ấy đó. Đúng rồi, Frank Jalige chính là tên tiếng anh của Tổng giám đốc Tần của chúng tôi. Nếu các người không tin có thể đi thẩm tra đối chiếu thân phận.
Tất cả tư liệu về thân phận, Tần Xuyên đã dùng hệ thống tiên tri giải quyết xong xuôi, người ngoài không thể nhìn ra bất cứ vấn đề gì.
Tần Xuyên đi tới bên cạnh tập tài liệu, cầm một cái bút, ký xuống một cái tên Tiếng Anh, cầm lên đưa tới trước mặt Tần Hàng.
- Thật xin lỗi, đây là chữ ký của to. Tao ký tên Tiếng Anh cũng không phạm pháp chứ?
Tần Xuyên cười hỏi.
Hai chân Tần Hàng mềm nhũn, không nhịn được mà khuỵu xuống, thất hồn lạc phách không nói nổi nửa lời.
Cuối cùng, anh ta đã cùng Tần Hà và Cơ Mỹ Nghệ hao tâm tổn trí bàn bạc lâu như vậy để tìm người đầu tư, tìm hạng mục đầu tư thích hợp, khổ khổ sở sở suốt nửa năm cũng là may áo cưới cho đối thủ Tần Xuyên sao?
Cho dù bọn họ có được bao nhiêu lợi nhuận, thì Tần Xuyên cũng có được bảy phần, còn ba người bọn họ chỉ có thể chia nhau ba phần đáng thương còn lại.
Tất cả tất cả, từ đầu tới cuối, bọn họ vẫn bị đùa bỡn. Tần Xuyên đã dùng một sợi dây trói họ lại như trói chó, mặc kệ họ có chạy đến đâu đi nữa, chỉ cần kéo lại một cái sẽ phải quay về bên cạnh hắn. Kẻ nắm quyền chủ động vẫn luôn là hắn.
Tần Xuyên bĩu môi:
- Vốn ban đầu tôi cũng định chờ đến tháng chín sẽ nuốt trọn tập đoàn Mỹ Nghệ rồi mới tuyên bố tất cả. Nhưng mấy người đã muốn được xấu hổ đến vậy, tôi cũng đành cho mấy người biết thêm một chút về sự tàn khốc của xã hội thôi…
Dứt lời, hắn quay sang Lục Tích Nhan:
- Tiểu Nhan Nhan, em có mang mấy tấm ảnh anh bảo em rửa đến không?
Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, có phần không thoải mái, nhưng vẫn gật đầu cầm một túi ảnh đưa cho Tần Xuyên.
Tần Xuyên đổ hết ảnh bên trong ra, chừng trăm tấm, trong ánh mắt tò mò của mọi người, hắn ném lên trời!
- Loạt soạt!
Ảnh chụp bị gió thổi bay khắp nơi.
Mọi người trong Tần gia đều nhanh tay lẹ mắt, ai nấy cũng bắt được một tấm, vừa nhìn một cái đều há hốc miệng. Thái độ rất đa dạng!
Có người giật mình, có người ngượng ngùng, có người buồn cười, cũng có người thở dài….
Nhưng, không một ai không nhìn Tần Hà.
Tần Hà vẫn còn không hiểu, nhưng khi một tấm hình rơi xuống chân anh ta thì anh ta lập tức tái mặt.
Trong tấm ảnh là một căn phòng lớn cực kỳ xa hoa, có một cái giường lớn, trên đó một nam một nữ đang quấn lấy nhau đầy hương diễm.
Nhân vật chính, là Tần Hà và Cơ Mỹ Nghệ!
- Giờ thì mọi người đã hiểu vì sao Tập đoàn Mỹ Nghệ lại có thể nể mặt Tần Hàng, để cho Cơ Mỹ Nghệ hợp tác với anh ta rồi đó. Dù sao thì Tần gia cũng rất giỏi “Nam công quan” đó mà!
Tần Xuyên nghiêm trang nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận