Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 680: Cấm địa

Trong làn nước đen kịt lạnh như băng và sâu thẳm, đám người Tần Xuyên chỉ có thể mặc cho dòng nước mang bọn họ đi, dùng tốc độ càng lúc càng nhanh để xuyên qua dòng nước.
Tần Xuyên có thể cảm giác được, cơ thể hắn không ngừng hạ xuống. Theo lý thuyết mà nói, Thanh Liên Môn tương đối cao so với mặt nước biển. Nếu như bên dưới đầm nước thật sự có che giấu cái gì, bọn họ cũng có khả năng bơi xuống vài trăm mét, thậm chí hơn một ngàn mét.
Ước chừng qua một phút, trên đường đi, tất cả mọi người đều va chạm một số thạch bích.
Cũng may tu vi của mọi người đều cao thâm, cũng không bị tổn thương, nhưng không khí trong lồng ngực càng lúc càng ít.
Đột nhiên, nước bắt đầu chảy chậm dần, mà thủy vực phía trước thậm chí đã có chút ánh sáng.
Đám người Tần Xuyên biết rõ, bọn họ nhất định đã bị mạch nước ngầm đẩy đến một nơi khác, lập tức tăng tốc bơi lên.
Hô!
Trồi lên khỏi mặt nước, lắc lắc mái tóc ướt đẫm nước, Tần Xuyên há miệng thở dốc. Nạp Lan Thấm sắp chết nghẹn, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, giống như đã mấy đời rồi chưa có hít qua không khí.
Phong Thần, Tử La, Liễu Hàn Yên, Đường Vi và Lăng Vân sư thái cũng thay phiên nhau nổi lên mặt nước.
Tuy mọi người đều há miệng thở dốc, nhưng tương đối mà nói, Liễu Hàn Yên và Lăng Vân sư thái là bình thường nhất. Hiển nhiên, Huyền Băng Ngưng đối với nước cũng có sự trợ giúp rất lớn.
- Đây là chỗ nào?
Đường Vi lên tiếng hỏi.
Liễu Hàn Yên cử động hai tay bên dưới:
- Theo chiều nước thì đây là đầu sông.
Mọi người nhìn lại, phát hiện trong này cũng có một sơn cốc. Hai mặt vách đá dựng đứng, biểu hiện đây là một nhánh sông.
Không khí bên trong sơn cốc ấm áp như mùa hè, hoa cỏ rậm rạp, cây cối sinh sôi, chẳng khác nào thế ngoại đào nguyên.
Độ cao ở đây so với mặt nước biển thì thấp hơn Thanh Liên Môn. Cho nên đầm nước kia mới có thể đẩy bọn họ đến chỗ này.
Ở phía xa, dòng sông chảy ra khỏi sơn cốc, hòa làm một với thác nước.
Nếu nhìn từ bên ngoài, chỉ sợ không có ai có thể nghĩ đến, sau lưng thác nước còn có sơn cốc và một con sông nhỏ bị che lấp.
Mọi người không khỏi cảm khái. Nếu như đây không phải tổ tiên đạo môn cải tạo, chỉ có thể nói là quỷ phủ thần công của thiên nhiên.
- Các người quả nhiên đã theo tới.
Một giọng nói lạnh lùng từ bên kia sông truyền đến.
Đám người Tần Xuyên giật mình. Đây không phải là lúc thưởng thức cảnh đẹp.
Dưới một vách đá bên cạnh dòng sông, Tuyệt Ảnh, Sở Trần Sa và Cát Thiên Tung toàn thân ướt sũng đứng chờ sẵn.
Phía sau bọn họ là một huyệt động sâu không thấy đáy. Thoạt nhìn giống như được con người tạo ra. Hơn nữa bên ngoài hang động còn có một số văn tự cổ xưa.
Tuy không có thời gian tìm hiểu mấy văn tự này là kiểu chữ gì, nhưng mơ hồ có thể dịch được là “cấm địa Đạo Môn”.
Nếu không ngoài ý muốn, bí mật của cửa sao Bỉ Ngạn chính là ở bên trong huyệt động.
Đám người Tần Xuyên lập tức bơi đến bên cạnh bờ sông, sau đó lục tục bò lên bờ. Điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ, ba người Tuyệt Ảnh không thừa dịp này để hạ thủ bọn họ.
- Tuyệt Ảnh, hãy thúc thủ chịu trói đi. Các người trốn không thoát đâu. Cho dù các người có thoát ra khỏi đây, bên ngoài cũng đã có Man Vương các hạ trông coi. Các người không hề có phần thắng.
Phong Thần nghiêm mặt nói.
- Sư huynh thân yêu của tôi, cho dù tôi có thúc thủ chịu trói, anh sẽ buông tha cho tính mạng của tôi sao?
Tuyệt Ảnh cười lạnh.
- Nếu như cậu nguyện ý chịu phạt, phế bỏ tu vi, niệm tình đồng môn, tôi có thể xin thủ trưởng tha cho cậu một con đường sống.
Phong Thần nói.
- Hahaha…
Tuyệt Ảnh ngửa đầu cười điên cuồng.
- Phong Thần ơi Phong Thần, tôi thật sự không rõ, năm đó sư phụ và Tử La vừa ý anh điều gì. Anh đần độn như vậy, chỉ xứng làm chó giữ nhà cho Hoa Hạ mà thôi.
Phong Thần bị chế nhạo, nhưng cũng không tức giận. Ông cởi áo khoác da trên người xuống, lấy ra thanh trường kiếm đeo bên hông.
Nói là trường kiếm, nhưng thanh kiếm này đen thui. Chuôi kiếm cũng nhìn không rõ, chẳng khác nào một khối sắt.
Nhưng khi Tuyệt Ảnh nhìn thấy thanh kiếm, ánh mắt liền ngưng lại, sắc mặt càng thêm dữ tợn:
- Thì ra lão tặc đã đem Vô Phong Kiếm truyền cho anh. Khó trách năm đó tôi tìm thế nào cũng không tìm được thanh kiếm này.
Tần Xuyên nghe xong, không khỏi tò mò nhìn Vô Phong Kiếm. Thì ra Man Vương nói là thật. Thứ này đúng là không giống kiếm, cầm đi thái thịt cũng còn cảm thấy ngại.
Phong Thần cười khẽ:
- Có lẽ cậu nói không sai. Tôi đần độn, không mưu trí nhiều như cậu. Nhưng ít nhất tôi có được người yêu, nhận được sự tín nhiệm của sư phụ. Cậu muốn nói tôi ngu xuẩn, tôi đần độn thì tùy cậu.
- Nhưng nếu cậu không biết hối cải, hôm nay, tôi sẽ dùng Vô Phong Kiếm sư phụ truyền lại lấy thủ cấp của cậu.
- Hừ hừ…
Tuyệt Ảnh cười quái dị:
- Năm đó tôi xác thực không phải là đối thủ của anh. Nhưng anh cho rằng bây giờ tôi sợ anh sao?
- Không thử thì làm sao biết.
Phong Thần ung dung nói, tiến nhập trạng thái đề phòng, tùy thời ra tay.
Trong lúc này, Tần Xuyên lại cảm thấy có chút không ổn.
Vì sao ba người Tuyệt Ảnh đã đến mà không tiến vào trong huyệt động? Chẳng lẽ ở bên ngoài chờ bọn họ?
Ngoài ra, xét về thực lực, Tuyệt Ảnh cũng không kém cha hắn bao nhiêu.
Tuy Sở Trần Sa và Cát Thiên Tinh cường hãn, nhưng với hắn và Tử La, Lăng Vân sư thái, cộng thêm Liễu Hàn Yên và Đường Vi, cùng với sự trợ giúp của Man Vương, nhất định sẽ đàn áp được bọn họ.
Với thế cục như vậy, bọn họ sao không sớm tiến vào cấm địa, mở ra cửa sao Bỉ Ngạn, còn chờ ở đây ham chiến làm gì?
Trong lúc nội tâm Tần Xuyên cảm thấy bất an, Phong Thần đã ra tay.
- Không được.
Tần Xuyên giật mình, cảm thấy mọi chuyện không ổn, đang muốn ra tay ngăn cản nhưng không kịp.
Quả nhiên, chỉ thấy Phong Thần vừa mới vận kiếm khí màu xanh, kiếm khí đã tán loạn.
Phụt!
Phong Thần không thể khống chế, phun ra một ngụm máu tươi.
- Anh Phong Thần.
Tử La kinh hô, vội chạy lên.
Tất cả mọi người phía sau đều biến sắc, trong đầu xuất hiện một ý tưởng- trúng độc?
Tuyệt Ảnh cười một cách âm dương quái khí:
- Haha, thật sự là thú vị. Không phải anh muốn giết tôi sao? Sư huynh, tại sao anh còn chưa động thủ đã tự làm mình hộc máu?
- Cậu…cậu rốt cuộc..
Sắc mặt Phong Thần đỏ lên, chân khí trong cơ thể không thể khống chế, cơ thể dần dần cứng ngắc.
- Rốt cuộc là tôi đã hạ độc như thế nào?
Tuyệt Ảnh hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hưởng thụ:
- Khi các người vừa trồi lên mặt nước, không phải đặc biệt cần hít thở không khí sao?
Mọi người đều giật mình. Tuyệt Ảnh đã lợi dụng khi bọn họ trồi lên mặt nước mà rải độc?
Tuyệt Ảnh lấy ra một cái bình sứ trắng, mở nắp đổ ngược ra ngoài:
- Các người xem, một lọ Táng Long Tán của tôi đều rơi vãi trong không khí, toàn bộ tặng cho mọi người ngửi. Mọi người dùng sức ngửi như vậy, tôi không đành lòng quấy rầy các người.
Táng Long Tán?
Tần Xuyên nghe tên gọi, rốt cuộc hiểu được vì sao Phó Thanh Y và Kiếm Thánh Vô Phong đều bị hạ độc ám toán.
Chất độc này thường dùng để hàng phục đám cự xà sắp hóa rồng trong truyền thuyết. Sử dụng như vậy là để phòng ngừa sau khi cự xà hóa rồng sẽ làm hại nhân gian.
Đương nhiên, đây chẳng qua là truyền thuyết. Nhưng ngay cả địa long cũng bị giết chết huống chi là con người.
Có thể phối chế Táng Long Tán cần một loại long thảo. Mà loại cỏ độc này đã sớm không thể tìm ra cùng với Phượng Ngô Thảo.
Chỗ khác không có, nhưng Ma Môn truyền thừa mấy ngàn năm cũng có khả năng có loại chất độc này, giống như hiệp hội Pháp sư có được Phượng Ngô Thảo.
- Thật đáng tiếc. Tôi còn tưởng Bul-Kathos sẽ đến cùng các người. Cuối cùng dùng cả một lọ Táng Long Tán thì có chút lãng phí.
Tuyệt Ảnh chậc chậc thở dài:
- Nhưng không sao. Dù sao chờ tôi khống chế cửa sao Bỉ Ngạn, trở thành cường giả truyền kỳ thì tất cả đều bình thường.
- Hèn hạ.
Lăng Vân sư thái nói, muốn đánh ra một Băng Ngưng Chưởng.
Nhưng khi bà vận công, cũng giống như Phong Thần, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
- Sư phụ.
Liễu Hàn Yên khẩn trương chạy đến, vẻ mặt lo lắng.
Tuyệ Ảnh mỉm cười:
- Đúng là ngu xuẩn. Đối với Táng Long Tán, ngoại trừ giải dược thì không cách nào có thể giải. Các người càng vận công, độc tính càng phát tác.
- Hãy ngoan ngoãn ở chỗ này, có lẽ còn sống thêm nửa canh giờ. Nhưng nếu dám động tay, chỉ trong vài phút có thể khiến các người thất khiếu chảy máu đến chết.
Tần Xuyên nheo mắt, đứng ra phía trước nói:
- Nói như vậy, ba người các ông chính là đã uống giải dược?
- Đúng thì sao?
Tuyệt Ảnh đắc ý cười:
- Tạp chủng của con chó trông cửa, chẳng lẽ cậu muốn dựa dẫm vào tôi để lấy giải dược sao?
- Hãy coi chừng. Tiểu tử này có cơ thể Thần mộc, không chừng hắn không có trúng độc.
Sở Trần Sa lên tiếng.
Tuyệt Ảnh khoát tay:
- Không sao, cho dù hắn không trúng độc, hắn cũng không dám động tay với chúng ta. Dù sao, hắn cũng phải cứu cha mẹ và vợ của mình. Tôi nói đúng không, cẩu tạp chủng?
Tần Xuyên nói:
- Ông đã nói nhiều như vậy, khẳng định là có điều kiện cần bàn. Nói đi, với điều kiện gì mới đưa tôi giải dược?
- So với thằng cha đần độn của cậu thì cậu thông minh hơn nhiều.
Tuyệt Ảnh cười khẩy:
- Cậu biết rõ, vì sao lúc trước tôi không để cho người của Sở trưởng lão giết chết cậu, mà thảy cậu vào trong núi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận