Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 502: Thị trấn

Ở bên kia đầu dây, người chú họ Lục Đại Dũng mới nói vài câu, mặt Lục Tích Nhan đã trắng bệch.
- Hả? Ba mẹ cháu vào bệnh viện!? Chuyện này...sao lại như vậy?
Tần Xuyên và mấy người kia thấy vẻ mặt cô khác thường, bèn lắng nghe cuộc nói chuyện điện thoại, nghe xong, Tần Xuyên nhíu mày.
Nguyên là nhà của Lục Tích Nhan ở quê bị giải tỏa, cơ quan chức năng của địa phương phái người tới từng nhà thương lượng giá tiền đền bù, viên chức trong thôn lợi dụng việc đó để “ăn”, bắt đầu sử dụng đủ loại thủ đoạn hăm dọa, để giảm bớt tiền bồi thường của dân trong thôn.
Rất nhiều người dân chọn cách an phận, lập tức chịu bỏ đi mấy chục nghìn tệ, không dám cứng đối cứng với đám người có chức quyền cấu kết với xã hội đen kia.
Chỉ có Lục Đại Khánh là người cứng cỏi, không chịu thỏa hiệp, nhất định đòi cho được một cái giá đền bù hợp lý.
Một buổi chiều, khi trời vừa sẩm tối, thôn dân phát hiện hai vợ chồng Lục Đại Khánh bị đánh đến hôn mê bất tỉnh trên đường từ đồng ruộng về nhà.
Lục Đại Dũng thở dài:
- Ài, thật ra việc giải tỏa chỗ nhà mình đã thảo luận lâu rồi, ba mẹ cháu cũng suy nghĩ không thoáng, đòi giá hợp lý làm cái gì, như vậy chẳng phải là đối nghịch với lũ lưu manh trong thôn hay sao!
- Bây giờ thì thảm rồi, trời tối om, cũng không biết là ai đánh, dở sống dở chết phải vào bệnh viện nằm rồi, còn không cho chú báo cho cháu biết!
- Chú nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện chết người, cho nên làm sao chú không báo cho cháu biết được? Tiểu Nhan, mau mau về khuyên cha mẹ cháu đi! Chết tử tế làm sao bằng còn sống, không đáng vì chút tiền mà liều chết với cái lũ khốn kiếp đó!
Mắt Lục Tích Nhan đỏ lên, đầy nước mắt, cô thổn thức:
- Hiện giờ cha mẹ cháu thế nào rồi? Bị thương có nặng lắm không?
- Mẹ của cháu còn đỡ một chút, tuy mặt mày hốc hác, nhưng chỉ gãy một cánh tay...Còn cha cháu, do bảo vệ mẹ cháu, hai chân và tay trái đều bị đánh gãy cả rồi! Chúng chừa cánh tay phải lại cho ông ấy, hẳn là để cha cháu ký tên đồng ý giá đền bù! Thật sự là khắp người đều bị thương!
Lục Đại Dũng vừa tức giận vừa đau xót nói.
Lục Tích Nhan không thể ngồi yên được nữa, cô đứng bật dậy, nói:
- Chú, bây giờ cháu đặt vé máy bay ngay đây, ở bệnh viện huyện đúng không chú?
- Đúng vậy, bây...bây giờ cháu đi liền à? Đã muộn thế này rồi...
- Cháu không chờ được nữa rồi! Cháu tắt máy đây!
Lục Tích Nhan cúp điện thoại, lập tức đăng ký vé máy bay bằng điện thoại di động, cũng may hiện nay thông tin phát triển, lúc nào cũng có thể đặt vé máy bay.
Diệp Đông Cường quan tâm hỏi:
- Chuyện thế nào vậy cháu? Anh Lục xảy ra chuyện gì?
Bạch Dạ nghe rõ ràng, giải thích sơ qua một lượt, khiến Diệp Đông Cường nghe xong tức giận vỗ đùi:
- Thật là quá ghê tởm! Giữa ban ngày ban mặt, mà lại có thể làm chuyện như vậy!? Không phải hiện nay người dân có thể tố cáo lên trên sao?
- Chú, Hoa Hạ rộng lớn, hàng người nào cũng có, nhất là ở những nơi tương đối lạc hậu, dân chúng vẫn còn rất sợ quan, hơn nữa quan chức bao che cho nhau, tố cáo rồi thì người tố cáo sẽ gặp nạn ngay!
Bạch Dạ nói.
Trong lòng Tần Xuyên đương nhiên không thoải mái, mặc dù Lục Đại Khánh và Hồ Thúy Lan không ưa hắn, nhưng dù sao thì họ cũng là cha mẹ vợ của hắn.
Hôm nay hai người đột nhiên bị người ta đánh, làm sao hắn có thể chịu được?
- Đặt thêm cho anh một vé, anh đi với em!
Tần Xuyên nói với Lục Tích Nhan.
Lục Tích Nhan sững sờ, lập tức lắc đầu:
- Không cần, để em đi tự giải quyết lấy là được, những người đó đều bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
- Vấn đề là làm sao em có thể cứng rắn được với bọn chúng? Nói chuyện đạo đức ư? Nếu nói chuyện đạo đức mà giải quyết được, thì sao cha mẹ em lại bị đánh?
Tần Xuyên hỏi.
Lục Tích Nhan cúi đầu, vẻ mặt khổ sở, đúng vậy, nếu đám người kia không đếm xỉa gì tới đạo lý, thì cô có thể làm được gì?
- Chuyện của em cũng là chuyện của anh mà! Ngoan nào, đặt hai vé đi, em đi một mình, anh không yên tâm.
Tần Xuyên dịu dàng khuyên nhủ.
Lục Tích Nhan cảm kích liếc nhìn hắn, cảm thấy vững tâm hơn nhiều, vội đặt hai vé.
Bỏ dở bữa cơm, cũng không kịp thu xếp hành lý, hai người vội vã cầm giấy chứng nhận đi tới sân bay.
...
Cũng may máy bay không đến trễ, khoảng mười giờ đêm, hai người tới tỉnh Sơn.
Thuê một chiếc xe, chạy hơn tiếng đồng hồ, mới tới thị trấn quê nhà của Lục Tích Nhan ở huyện Bình Xương.
Rời xa thành phố lớn xa hoa rực rỡ ánh đèn, bước vào thị trấn lập tức phát hiện ở đây không có nhiều biển quảng cáo, thậm chí còn có thể nhìn thấy sao trời.
Tần Xuyên có cảm giác dường như mình lại trở về Đại Sơn, nhìn Lục Tích Nhan đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt lo lắng, nhưng không nghĩ ra cách nào khiến tâm trạng cô khá lên.
Đến bệnh viện huyện Bình Xương, Lưu Đại Dũng mặc một cái áo khoác ngắn màu đen, đang hút thuốc ngồi chờ bên ngoài khu dành cho bệnh nhân nội trú.
Nhìn thấy Lục Tích Nhan bước xuống xe taxi, Lục Đại Dũng lộ vẻ rất kinh ngạc, như không nhận ra, chăm chú nhìn từ trên xuống dưới.
Đến lúc Lục Tích Nhan kêu lên:
- Chú!
Lục Đại Dũng mới tin chắc đó là cháu gái của mình.
- Ái chà, thật là khó tin! Tiểu Nhan à, không nhận ra cháu luôn! Cháu thay đổi rất nhiều nha!
Lục Đại Dũng cười vui vẻ, lại nhìn sang Tần Xuyên:
- Cậu này là...
- Cháu là bạn trai của Tiểu Nhan, tên là Tần Xuyên, chào chú!
Tần Xuyên nói rất tự nhiên.
Lục Đại Dũng “Ồ” lên, cười ha hả:
- Chú có nghe nói, không ngờ là còn trẻ thế này, chào cháu.
Sau khi chào hỏi vài câu, Lục Đại Dũng liền dẫn hai người vào phòng bệnh.
Tuy đêm đã khuya, nhưng vợ chồng Lục Đại Khánh biết con gái sắp về, cũng không ngủ. Thật sự là hai người đều bị thương, trong lòng lại tức giận, cho nên cũng khó mà ngủ được.
Thấy Lục Tích Nhan vừa vào, Tần Xuyên đã theo sau, vẻ mặt hai vợ chồng đều trở nên hơi khó coi.
- Chào bác trai, bác gái.
Mặc dù Tần Xuyên hơi xấu hổ, nhưng vẫn chào hỏi.
- Cha, mẹ, còn đau lắm không?
Lục Tích Nhan thấy vết thương đầy băng gạc trên người cha mẹ mình, nước mắt lập tức không ngừng tuôn rơi.
Mặt mũi sưng vù, cả người chỉ còn một tay có thể cử động, Lục Đại Khánh chỉ vào Tần Xuyên:
- Tôi không muốn nhìn thấy cậu! Đi ra ngoài!
Ngược lại Hồ Thúy Lan mềm lòng:
- Ông à, tiểu Tần tới cũng là có lòng, lúc này mình cũng đừng nhắc tới chuyện kia.
- Hừ, rõ ràng là nó tới để cười vào mặt chúng ta! Chúng ta không có tiền, không có thế, còn không muốn nó làm con rể, chắc chắn nó cho rằng đầu óc chúng ta có vấn đề, đang cười cợt chúng ta đó!
Nge vậy, Lục Đại Dũng thấy chướng tai:
- Em nói anh nghe, em thật không biết lý do vì sao anh không thích tiểu Tần, em lại thấy tiểu tử này rất hiếu thuận, biết anh chị gặp chuyện không may, lập tức theo Tiểu Nhan cùng về.
- Biết hai người bị đánh, nó vẫn dám tới, đâu phải là chuyện đùa?! Rốt cuộc là kiếp trước cậu ta thiếu nợ hay là lừa tiền anh? Làm gì mà anh tức giận với cậu ấy như vậy?
- Chú đừng quan tâm! Chuyện này không liên quan tới chú! Cũng tại chú cả, đã bảo chú đừng gọi điện thoại rồi mà!
Lục Đại Dũng cũng tức giận:
- Mẹ kiếp, nếu không phải là em của anh, tôi cũng chẳng quan tâm làm gì! Nhìn anh lợi hại chưa kìa! Anh tưởng cái đám Nhị Hắc Tử trong thôn mình chỉ biết ngồi không thôi sao?
- Năm ngoái A Quý thắt cổ tự sát trước cửa thôn, năm nay Thủy Căn uống thuốc trừ sâu mà chết, anh thật sự cho rằng họ vì bài bạc thiếu nợ mấy trăm tệ mà tự tử sao?
- Chỉ vì việc bỏ phiếu mà đám người đó có thể giết người, huống chi đây là chuyện giải tỏa, dính đến bao nhiêu người! Làm sao chúng có thể nương tay?
- Chết thì chết! Dù thế nào thì ông đây cũng bất chấp!
Lục Đại Khánh tức giận, mặt đỏ lên:
- Tiền đó là của nhà nước cấp, không phải đám lưu manh kia cho! Đất đai là do tổ tiên để lại, đền bù không hợp lý dù chỉ một phần nhỏ, thì cũng không thể bán! Bán đi là mang tội!
- Tổ tiên? Tổ tiên tức chết vì sự ngu xuẩn của anh luôn rồi!
Lục Đại Dũng cũng nổi giận, hét to mấy câu, rồi đi ra ngoài hút thuốc lá.
Trong phòng bệnh, đã yên tĩnh lại, vẻ mặt sầu lo, Lục Tích Nhan muốn khuyên nhưng không được.
Hồ Thúy Lan áy náy cười cười với Tần Xuyên:
- Tiểu Tần, xin lỗi, mấy ông này xấu tính quá, cháu và Nhan Nhan đi đường cũng vất vả, tìm khách sạn gần đây nghỉ ngơi đi!
Qua đối thoại giữa hai anh em nhà họ Lục, Tần Xuyên nghe ra chút manh mối, ngẫm nghĩ rồi mỉm cười gật đầu:
- Cháu không mệt đâu, cháu ra ngoài chờ, để với hai bác trò chuyện với Tích Nhan.
Tần Xuyên ra ngoài, thấy Lục Đại Dũng đang ngồi buồn bực hút thuốc trên bậc thang, liền tới ngồi bên cạnh.
- Chú, chú cũng đừng để bụng, cháu nghĩ bác trai cũng cảm thấy khó ở, cho nên mới như vậy, nhất định là trong lòng bác ấy biết chú có ý tốt đối với bác ấy, bác ấy cũng hối hận vì cãi nhau với bác.
Tần Xuyên nói.
Lục Đại Dũng quay lại nhìn Tần Xuyên, đặt bàn tay to thô ráp lên vai hắn, vỗ vỗ:
- Tiểu Tần, cháu đúng là chàng trai tốt, còn tới an ủi chú. Cũng do anh chú quá nóng nảy, nếu không thì đã không chịu khổ như vậy. Nào, hút một điếu chứ?
Lục Đại Dũng cầm bao Hùng Sư lên, rút ra một điếu.
Tần Xuyên xua tay:
- Dạ thôi, cháu không hút thuốc.
- Không vì làm người thành phố mà khinh thường thuốc lá rẻ tiền của chú đấy chứ?
Lục Đại Dũng nói đùa.
- Sao dám như vậy ạ? Cháu sống từ nhỏ trên núi, chỉ mới vào thành phố hai năm nay.
Tần Xuyên cười, đáp.
Lục Đại Dũng nghe vậy, liền cảm thấy thân thiết với hắn:
- Thảo nào, chú thấy cháu cũng không có vẻ gì là kiêu ngạo, hóa ra là sống trên núi! Đúng là Tiểu Nhan đã tìm được một người chồng tốt, ha ha...
Tần Xuyên lại nói mấy câu thân mật, làm Lục Đại Dũng hết sức thoải mái, càng tỏ ra thích thú đối với chàng cháu rể này.
Khi thấy quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi hơn một chút, Tần Xuyên mới hỏi:
- Chú, lúc nãy chú nói đám Nhị Hắc Tử gì đó, là người thế nào vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận