Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 533: Đẹp không?

Nhưng sắc mặt Chu Phương Tình đỏ bừng nói:
- Cô Đường, cô ở lại đây thì hơn, tôi muốn đi gọi điện về nhà và gọi cho các giáo sư báo bình an. Sáng mai tôi lại đến.
Đường Vi đưa mắt nhìn Tần Xuyên hỏi thăm, thấy Tần Xuyên gật đầu, cô cũng không nói thêm gì nữa.
Tần Xuyên thì dặn dò Chu Phương Tình phải giữ bí mật chuyện thân phận của hắn, dù bí mật hắn là Kiếm Ma sớm muộn cũng bị vạch trần nhưng càng muộn càng an toàn.
Trên thực tế, trước kia Tần Xuyên còn từng lo ngại liệu giáo chủ Teresa của Thánh giáo có nói thân phận thật của hắn cho Trang Viên không. Nhưng bây giờ xem ra Thánh giáo và Trang Viên cũng không đồng lòng, không cùng biết tất cả các tin tức.
Đương nhiên, Tần Xuyên cũng không sợ những chuyện này, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, dù bị người khác biết mình là Kiếm Ma thì cùng lắm là tiếp tục lừa dối, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết.
Dù Chu Phương Tình không hiểu rõ rất nhiều điểm nhưng cũng biết chuyện này rất quan trọng nên nghiêm túc ghi nhớ.
Đợi khi Chu Phương Tình ra khỏi, trong phòng chỉ còn lại Tần Xuyên và Đường Vi, bầu không khí lập tức có chút thay đổi.
Đường Vi nở nụ cười quyến rũ chỉ xuất hiện khi có hai người, tiến sát đến bên tai Tần Xuyên, thổi khí nói:
- Tiểu Xuyên Xuyên, lần anh hùng cứu mỹ nhân này lại thành công rồi. Chúc mừng anh lại có được trái tim của một người đẹp nữa.
Tần Xuyên nghe mà thấy xấu hổ, dày mặt nói:
- Thật ra xuất phát điểm của anh rất đơn giản, chỉ muốn thay bọn Tiểu Chu tìm khuê nữ. Tất cả đều là chuyện anh không đoán trước được.
- Nhìn nét mặt đáng ghét này của anh này, nhớ lúc đầu khi tôi ở cửa hàng hoa đã nhìn ra tính cách cợt nhả của anh rồi. Anh tưởng tôi không biết à, anh lăng nhăng lắm.
Đường Vi thò tay đâm đâm miệng vết thương của Tần Xuyên.
- Ối á… ối á!
Tần Xuyên tội nghiệp nói:
- Đừng đâm chỗ ấy ah! Xương cốt còn chưa khỏi!
Đường Vi khẽ hừ một tiếng, cô hiểu rất rõ về thể chất của người đàn ông này, biết rõ chút vết thương này sẽ không quá nghiêm trọng nên xì mũi coi thường cái mặt giả vờ đau của Tần Xuyên.
Sau khi giằng co với Tần Xuyên được một lát, Đường Vi liền đứng dậy, bước vào nhà vệ sinh bắt đầu tắm rửa.
Tần Xuyên nằm trên giường nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, không khỏi suy nghĩ lung tung, nhưng thấy mình bệnh thế này cũng chỉ có thể than thở.
Mãi không có cơ hội “ăn” người phụ nữ theo mình đã lâu, không ngờ đợi được cơ hội thì lại bị thương.
Tần Xuyên đang buồn bực nghĩ, được khoảng hơn nửa tiếng thì Đường Vi đi từ phòng tắm ra.
Lúc này cô quấn một chiếc khăn tắm, tóc còn hơi ướt. Chiếc khăn tắm màu trắng đó không thể che được hết vòng một đẫy đà của cô.
Ánh mắt của Tần Xuyên rất tốt, có thể nhìn thấy những giọt nước óng ánh trượt từ trên vai xuống, thuận theo đường cong mềm mại, rơi xuống khe rãnh bí ẩn.
- Ừng ực.
Tần Xuyên nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm.
Đường Vi coi như không chú ý đến ánh mắt nóng rực của người đàn ông, bước đến chiếc bàn tròn bên cạnh, rót nước cho mình.
Cùng với hành động cúi người xuống của cô, vừa lúc bờ mông vểnh lên, chiếu thẳng vào tầm mắt của Tần Xuyên.
Vì khăn tắm rất ngắn nên chỉ có thể che được đến giữa hai đùi, mà tư thế này khiến khăn tắm co lại, bờ mông ở trên cũng bị lộ ra.
Tần Xuyên hít sâu một hơi, hắn cũng không phải chim non nữa, những gì nên thấy đều đã thấy rồi, chỉ có điều hành động, tư thái của Đường Vi và nét quyến rũ tỏa ra từ cô lúc này đúng là khiến cảnh đẹp này trở nên đẹp không sao tả xiết!
Quả hồng đào non mềm như hoa đào đua nở, bên trên như điểm xuyết thêm giọt sương óng ánh, kiều diễm đến chói mắt…
Phía dưới của Tần Xuyên đã cứng như thép, dù sao thì xương cốt phần ngực của hắn đã gãy, bị nội thương nhưng cũng không có nghĩa là chức năng của cơ thể hắn không còn.
- Tiểu… Tiểu Vi Vi… phía dưới của em… sao không mặc gì thế?
Tần Xuyên nuốt nước miếng hỏi.
- Vừa thay còn chưa giặt. Sao thế, đẹp không?
- Đẹp… đẹp lắm.
Tần Xuyên thoáng cười xấu hổ nói.
Đường Vi quay đầu cười, uống cạn nước trong cốc rồi đi đến bên cạnh giường, chậm rãi bò lên.
Nhìn thấy phía dưới chăn của người đàn ông đã phồng lên như lều vải, Đường Vi bỗng thò tay túm lấy!
- Hự!
Tần Xuyên nhịn không được phát ra tiếng kêu hơi đau đớn nhưng rất thoải mái.
Đường Vi cúi người, khăn tắm chậm rãi tụt xuống để đôi gò bồng đảo trắng như ngọc hoàn toàn lộ ra trước mắt Tần Xuyên.
- Sao vậy, chỗ này hình như rất sưng, sưng thế này có khó chịu lắm không?
Đường Vi vừa hỏi vừa nhẹ nhàng xoa bóp thanh sắt đó.
Tần Xuyên bắt đầu thở nặng nhọc, muốn giơ tay ôm lấy người phụ nữ mà hôn điên cuồng nhưng vừa giơ tay liền hít sâu một hơi, đau đến nhăn răng.
- Đừng động đậy, tôi biết anh muốn gì.
Đường Vi ý bảo Tần Xuyên đừng hoạt động mạnh, chậm rãi lùi người, vén chăn lên, giải phóng thanh sắt khổng lồ của Tần Xuyên ra khỏi quần…
Đường Vi vừa nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve vừa nói:
- Tiểu Xuyên Xuyên, thật ra tôi luôn nghĩ lần đầu tiên cậu làm sẽ thế nào.
- Nghĩ kỹ một chút… lúc đầu anh còn gọi tôi là “chị Đường Vi” cơ. Là chị, lại lên giường với em trai như vậy, cũng không thể cứ bị cậu đè ở dưới, cứ để cậu giày vò, thế thì mất mặt lắm đấy.
- May mà anh cho tôi không ít thời gian để tôi cân nhắc vấn đề này cẩn thận. Bây giờ tôi biết rồi, hình như tôi thích là người chủ động hơn.
- Hả?
Tần Xuyên có chút choáng váng, không rõ Đường Vi có ý gì.
Đường Vi cười khanh khách nói:
- Hiện tại anh bị thương nhưng bị thương ở bên trên, bên dưới vẫn rất khỏe mạnh, tôi cảm thấy tôi đã tìm đúng cơ hội rồi, anh chỉ còn cách bị tôi ức hiếp rồi.
- Ức… ức hiếp gì chứ, Tiểu Vi Vi, chị muốn làm gì?
Tần Xuyên hơi hoảng hốt, sao nụ cười của người phụ nữ này như là hồ ly tinh vậy.
Bỗng nhiên Đường Vi dạng hai chân ra, cưỡi lên người Tần Xuyên, trượt giữa hai chân của hắn!
Tần Xuyên chỉ cảm thấy bản thân đi vào một con đường ướt át trơn trượt nào đó, sau đó đột phá một tầng trở ngại nho nhỏ…
- Anh!
mặt Đường Vi đỏ hồng, cắn đôi môi anh đào, thì thào:
- Đồ xấu xa… sao còn to hơn nhiều so với khi nhìn bề ngoài thế, đau chết đi được.
Tần Xuyên không ngờ lần đầu tiên với Đường Vi lại là hắn bị cô cưỡi!
Nhưng dù sao hắn cũng rất thoải mái, không khỏi nhún nhún mông, cười hì hì:
- Tiểu Vi Vi, đau thì nghỉ một lát, ổn rồi thì lại tiếp tục.
Đường Vi trợn mắt nhìn hắn nhưng vẫn động đậy, cùng với tần suất lúc lên lúc xuống của bờ mông đầy đặn của cô, Tần Xuyên cũng như là chìm vào hiểm cảnh vậy, hắn phát hiện hình như bị thương cũng rất tốt…
Ban đêm yên tĩnh, phòng khách mê ly, tất cả đều xảy ra lặng yên không tiếng động nhưng lại kiều diễm đầy màu sắc.
Hôm sau, sáng sớm.
Trải qua trận chiến đầu tiên vào tối qua, Đường Vi như ăn rồi mới biết, mới sáng sớm đã bò lên người Tần Xuyên, bắt đầu đòi hỏi hắn.
Thật ra Tần Xuyên cũng chẳng buồn ngủ gì, thừa dịp cậu em của mình buổi sáng tinh thần cực tốt, cũng vui vẻ đại chiến với Đường Vi.
Tối qua, chút chất lỏng hai người lưu lại trên ga giường còn chưa khô hết, trận sáng sớm này lại làm ướt nhẹp ga giường.
Đang lúc hai người tiến hành đến giai đoạn mấu chốt cuối cùng thì tiếng chuông cửa vang lên.
- Cô Đường! Tần Xuyên! Tôi mang đồ ăn sáng đến cho hai người này!
Giọng của Chu Phương Tình vang lên từ bên ngoài cửa.
Hai người bất tri bất giác đã đại chiến gần hai tiếng, mồ hôi như mưa, đều không chú ý đã lỡ thời gian ăn bữa sáng.
Tần Xuyên sững sờ, không biết nên làm thế nào, nhưng lúc này đang là giai đoạn sắp kết thúc, đành nâng người lên, bạo phát lũ quét trong cơ thể Đường Vi.
sau khi bị kích thích, toàn thân Đường Vi co rút một hồi, thở hổn hển đứng dậy khỏi giường, hơi u oán thò tay vỗ “vũ khí” của Tần Xuyên.
- Đồ khốn nạn, rõ ràng đã nói là tôi chiếm thế chủ động, làm thế khác nào sắp giết chết tôi rồi.
Tần Xuyên đắc ý cười cười:
- Tiểu Vi Vi, em đắp chăn lên giúp anh đi, mặc quần áo tử tế rồi ra mở cửa nhé.
đương nhiên Đường Vi cũng biết điều này, cô đắp chăn giúp Tần Xuyên, tự mình mặc áo ngủ rồi đi mở cửa.
Nhưng có che dấu thế nào đi nữa, thì cả hai vừa mới làm hai tiếng đồng hồ, hơn nữa tối qua cũng đại chiến, thế nào cũng để lại rất nhiều dấu vết.
Mấu chốt là trong cả căn phòng đều tràn ngập mùi Hormone của hai người…
Chu Phương Tình vừa vừa đi vào gian phòng, ngửi thấy mùi này mặt liền đỏ bừng, cúi đầu, hơi căng thẳng bước đến bên giường của Tần Xuyên.
Cô gái nhìn chất lỏng trên ga giường và một số khu vực có vết máu, tim đập như hươu chạy, nói lắp bắp:
- Điểm… điểm tâm còn nóng, em mang qua đây một chút… Hai… hai người ăn một chút đi.
Đường Vi nhìn gương mặt của cô bé, cảm thấy hơi buồn cười, bước lên giơ tay sờ sờ mặt Chu Phương Tình:
- Đỏ mặt gì chứ, về sau mọi người đều là chị em tốt.
Hành động sờ mặt này cũng chẳng có gì, nhưng Đường Vi không để ý trên tay cô còn dính chất lỏng sền sệt đặc biệt…
"Ah !"
Sau khi cảm thấy trên mặt bị bôi thứ gì đó, Chu Phương Tình liền sợ đến mức trực tiếp đặt mông ngồi xuống giường.
Đường Vi xin lỗi nói:
- Ngại quá, Phương Tình, tôi chưa kịp tắm, trên người đều có mùi này…
Tần Xuyên ho khan hai tiếng:
- Tiểu Vi Vi, em mau đi tắm đi, đừng dọa Tình Nhi nữa.
- Hứ, thiên vị thế, Phương Tình vừa đến là bắt tôi đi luôn.
Đường Vi đùa rồi đi vào nhà vệ sinh.
Chu Phương Tình thấy hai người không hề e dè chuyện này, mà còn nói một cách ung dung, lập tức cảm thấy hình như mình quá vô dụng. Nói ra thì chuyện Tần Xuyên làm với cô cũng chỉ còn thiếu bước cuối cùng, cô hà tất phải bất an như vậy chứ?
Trong lòng Chu Phương Tình không khỏi hơi không phục, không biết lấy dũng khí ở đâu ra, bỗng nhiên dùng bàn tay mềm mại trắng nõn sờ soạng khẩu súng sắt thép vừa chiến đấu xong của Tần Xuyên…
Bạn cần đăng nhập để bình luận