Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 516: Rừng nhiệt đới giương cung bạt kiếm

Lần này tốc độ tiến lên nhanh hơn thấy rõ, bởi vì sau khi Tần Xuyên cõng Chu Phương Tình trên lưng vẫn có thể dùng khinh công lao đi thật nhanh.
Chỉ tốn không đến hai giờ, đoàn người đã chạy đến chỗ của đoàn khảo cổ.
Chứng kiến thi thể chất đống trên mặt đất, Chu Phương Tình mới biết được lính đánh thuê giết hai thành viên của doàn khảo cổ cũng bị Tần Xuyên giết, cục tức trong lòng cũng được xả ra phần nào.
- Phương Tình! Kim Tự Tháp bị mất mà mọi người tìm kiếm, thật sự ở xung quanh đây.
Đường Vi nhảy lên trên một ngọn cây, ngắm nhìn bốn phía, nhưng không tìm thấy một dấu vết nào của di tích cổ.
Chu Phương Tình liền nói:
- Chúng tôi dựa trên manh mối ghi bằng chữ viết cổ đại tìm được, cũng đã quan sát khu vực này bằng trực thăng, quả thật là không tìm thấy bất cứ dấu vết nào. Chúng tôi đoán có thể Kim Tự Tháp bị vùi trong lòng đất, nhưng vẫn chưa kịp thăm dò thì đã có động đất xảy ra.
- Dưới đất là đúng rồi, nếu sấm sét có cảm ứng với thần vật trong di tích cổ, vậy thì nơi nào có sấm sét sẽ ứng với nơi thần vật tồn tại, cũng là vị trí của di tích cổ.
Đường Vi nhảy từ trên cây xuống, hỏi:
- Cô biết vị trí tia chớp đó đánh xuống à?
Chu Phương Tình lắc đầu:
- Lúc đó là buổi tối, khi trời mưa sét đánh, tất cả mọi người đều đang ở trong lều. Đến khi hết sấm chớp rồi mặt đất bắt đầu rung lên thì mọi người mới biết có động đất.
- Hội trưởng, tôi thấy sao ta không chia ra hành động? Chúng ta nhiều người, tìm dấu vết chắc không khó.
- Đúng đấy, giờ khắp rừng nhiệt đới đều đang tìm thần vật, chúng ta phải nắm cho chắc. – Cả đám sát thủ đều kích động.
Đôi mày đen của Đường Vi khẽ nhíu lại, cô là hội trưởng hội Phượng Hoàng, tất nhiên cũng hi vọng công hội ngày càng tốt đẹp hơn. Lần này chỉ cần một lần hành động lấy được thần vật là có thể giúp đỡ cho Tần Xuyên một tay. Ngoài ra cũng có thể tạo được danh tiếng lớn, nên cô cũng rất ủng hộ Tần Xuyên tới đây tìm bảo vật.
Chẳng qua là bây giờ cô lại phát hiện, nhân vật chính trong chuyện này là Tần Xuyên đang đứng một mình vuốt vuốt cằm, như đang suy nghĩ vài thứ gì đó đến quên mất mọi thứ xung quanh.
- Tiểu Xuyên Xuyên làm sao vậy? – Đường Vi tiến lên, hỏi nhỏ.
Tần Xuyên tỉnh lại, trầm ngâm một lúc rồi cười nói:
- Có chút việc, tôi vẫn chưa nghĩ thông hết.
- Chuyện gì vậy? Nói ra để mọi người suy nghĩ hộ cậu một chút. Tuy rằng chỉ số thông minh của một mình cậu có cao hơn tôi, nhưng mà chúng tôi đây “ba thợ giày thối cũng hơn Gia Cát Lượng”. – Đường Vi cười nói.
- Đúng thế, Kiếm Ma các hạ có cao kiến gì không, chúng tôi nghe theo ngài hết. – Những sát thủ khác rối rít nói.
Tần Xuyên híp mắt nói:
- Sấm sét sinh ra trong mưa dông, vô cùng mạnh mẽ, đánh lên mặt đất cũng không phải điều lạ hay quý hiếm gì. Nhưng mọi người có nghĩ tới không, một tia sét đủ sức gây ra động đất, nếu như đánh vào trong rừng nhiệt đới này, chẳng lẽ lại không dẫn tới hỏa hoạn ư?
Cho dù là vì lúc ấy trời đang mưa, không gây cháy rừng, nhưng với một lực khổng lồ như vậy, thế nào cũng phải đốt vài gốc cây lớn thành than cốc chứ. Nhưng trước mắt không thấy có khu vực nào giống vậy cả.
Còn nữa, theo như cách nghĩ của đội khảo cổ thì tia chớp đó có cảm ứng với Kim Tự Tháp cổ đại dưới lòng đất. Vậy thì ít nhất cũng phải tạo ra trên mặt đất thành một cái hố to mới đúng. Nhưng nhìn trước mắt mà xem, không hề có dấu vết giống vậy.
Mọi người mặt đối mặt nhìn nhau, bị Tần Xuyên giảng giải cho một hồi thì nghĩ hình như đúng vậy thật.
- Chẳng lẽ trận động đất này không phải do sét đánh gây ra? – Sát thủ Liêm Đao hỏi.
- Không biết. Nếu không phải do sét đánh, thì mấy tổ chức bên kia cũng sẽ không cảm thấy việc này có gì lạ. Nhất định mấy thế lực khác đã biết được chi tiết gì đó, chỉ là chúng ta không biết mà thôi. – Đường Vi nói.
Chu Phương Tình nháy mắt mấy cái, nghĩ ngợi rồi nói:
- Cũng có khả năng là nơi mà tia sét đánh xuống vừa vặn không có cây, cũng không còn mặt đất.
- Chu tiểu thư, chuyện đó mà cô cũng nói được! Đây là rừng rậm Amazon, tìm một khoảng đất không có cây thì khó quá.
Nhưng mà hai mắt Tần Xuyên lại phát sáng, hắn nói:
- Không, nếu như đây không phải là đất, mà là nước thì…
- Nước? – Mọi người sững sờ.
Đường Vi cũng hiểu được:
- Đúng vậy, nếu như sét đánh vào nước, vậy tất nhiên sẽ không gây hỏa hoạn rồi. Mặc dù đây là rừng rậm nhưng cũng có nguồn nước cực kì dồi dào nữa.
- Khả Khả, sét đánh vào nước có thể sinh ra động đất thật à? – Sát thủ Ảnh Phong nói với giọng do dự.
Tần Xuyên cười giải thích:
- Thứ thật sự dẫn tới động đất không phải là tia sét, mà là bảo bối bị sét kích thích nên di chuyển. Sở dĩ những người khác cảm thấy ở đây có thần vật, là bởi vì họ biết rõ một tia sét dù có lớn đến mấy cũng không thể gây ra động đất cấp năm được. Thế nên chắc chắn có những vật khác tồn tại.
Một đám sát thủ rốt cuộc giật mình.
- Vậy giờ chúng ta đến những nơi có nguồn nước tìm đi.
Tần Xuyên nói:
- Nguồn nước cần tìm không phải là nguồn nước bình thường. Những con sông nhỏ suối cạn không có ý nghĩa, nông quá thì đồ ở dưới đã bị phát hiện từ lâu rồi. Tất nhiên phải là những nguồn nước có đủ độ sâu như sông hồ lớn.
Vừa dứt lời, Chu Phương Tình liền hô lên:
- Tôi biết! Tôi đã xem bản đồ vệ tinh vùng này rồi. Trong khoảng 1km về hướng đông bắc có một thác nước và hồ nước.
Tần Xuyên nghe xong càng cảm thấy có khả năng. Bởi vì liên quan đến thác nước nên nhất định hồ nước sẽ rất sâu, hơn nữa điều này cũng nói lên là nơi này có nguồn nước vô cùng sung túc, chưa bao giờ cạn nước.
- Đi, chúng ta cùng đi xem nào.
Một đoàn người lại xuất phát, tiến về thác nước cách họ hơn một cây số.
Xuyên qua rừng nhiệt đới rậm rạp, ngay khi nghe được tiếng nước đổ vọng tới từ xa, Tần Xuyên đi đầu bỗng dừng lại, yên lặng thả Chu Phương Tình trên lưng xuống.
- Sao vậy? – Đường Vi hỏi.
Tần Xuyên làm động tác “chớ lên tiếng”:
- Nói nhỏ thôi, đằng trước có không ít người.
Vẻ mặt Tần Xuyên hơi nghiêm trọng, tuy đã chuẩn bị từ trước rồi, nhưng hình như những người họ sắp chạm mặt đều không dễ đối phó.
Đám Đường Vi tất nhiên hoàn toàn tin tưởng vào hắn. Tại đây tu vi của Tần Xuyên là cao nhất, hắn cảm giác được sớm, tất nhiên sẽ không sai.
- Chúng ta đợi ở đây thêm một lát thì sao?
- Đề cao cảnh giác, theo sau tôi, từ từ tiếp cận. – Tần Xuyên đưa tay kéo Chu Phương Tình lại, nói. – Tình nhi, em đi sau anh, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng sợ.
Chu Phương Tình gật gật đầu. Đứng giữa lằn ranh sinh tử hai lần đã khiến trái tim cô lớn hơn rất nhiều.
Những sát thủ khác cũng khá là kích động. Có thề khiến Kiếm Ma phải đối đãi thận trong như vậy chắc hẳn không phải là người thường.
Cùng lúc đó, một chỗ cách thác nước không tới 50m, hai đội ngũ băng qua rừng nhiệt đới, không hẹn mà gặp.
Trong đó có một đội mặc quân phục ngụy trang trong rừng nhiệt đới, đeo kính bảo hộ Willey X. Cả đám cầm 6A4 Automatic Rifleb trong tay, bên hông treo thêm mấy loại vũ khí như lựu đạn, đạn tia chớp và đạn khói.
Có khoảng 50 tên, đoàn lính đánh thuê hùng mạnh như biên chế của Hải quân lục chiến Mỹ, đứng dàn thành trận, trước ngực đều đính huân chương sư tử vàng.
Dẫn theo đội ngũ lính đánh thuê được trang bị hoàn mỹ, là ba gã quân nhân cũng mặc quân phục nhưng không mang theo các loại vũ khí súng ống.
Chẳng qua trên mu bàn tay của ba gã quân nhân có tướng mạo khác nhau với khí chất trầm ổn của người lính đều có một hình xăm màu vàng nhạt với hoa văn sư tử, chính giữa hoa văn còn có số thứ tự.
Theo thứ tự là “3”, “6” và “9”.
Về phần bên cạnh ba gã quân nhân này, còn có hai người nữ, một mặc đồ đen, một thì trắng và đều đeo khăn che mặt màu đen.
Mặc dù đoàn lính đánh thuê mang tiêu chí sư tử vàng có khí phách và oai hùng, nhưng người dẫn đội chính thức lại là hai người phụ nữ này.
Trong đó người nữ mặc trang phục vũ trang bó sát người, đang nhìn chằm chặp vào người dẫn đầu của đoàn người đối diện.
- Nếu tôi đoán không lầm thì anh chính là Nhị tướng quân trong số bảy tướng quân của Hoa Hạ, Thiết Sư.
Người đàn ông với mặt nạ màu vàng kim che kín khuôn mặt, áo choàng hơi ngả màu xám tro, người vận một bộ võ phục màu nâu xanh, dáng người cao chừng hai mét, cũng đang để ánh mắt xuyên thẳng qua lớp mặt nạ khóa chặt lấy người nữ mặc đồ đen.
- Hắc La sát, ngươi quả nhiên còn sống, cũng quả nhiên đã biến thành phụ nữ.
Thiết Sư khinh thường “Hừ”nhẹ một tiếng, hiển nhiên là đang châm chọc việc Hắc La sát luyện công đến nỗi thay đổi cả giới tính.
Hắc La sát dĩ nhiên không vì chỉ bị châm chọc một chút mà nổi bão. Cô ta quét mắt sang sáu võ giả với tuổi tác khác nhau, có nam có nữ đằng sau Thiết Sư, cười khanh khách dáp trả:
- Xem ra chính phủ Hoa Hạ vô cùng tin tưởng vào thực lực của tướng quân Thiết Sư, phái ra toàn một đám nhóc choi choi.
- Để tôi xem một chút nào, Thần Kiếm Môn, Thanh Long tự, Lạc Nhật Sơn trang, Bạch Long tự và Côn Luân. Tam tông thất đại phái, chỉ phái ra võ giả của hai tông bốn phái, lại toàn là người trẻ tuổi. Chỉ bằng chút người này mà Thiết Sư các người cũng dám tới cướp thần vật ha.
Thiết Sư trả lời bằng giọng thản nhiên:
- Cô cho rằng dựa lưng vào trang viên, mang đến một đám lính đánh thuê Sư tử vàng thì liền chiếm ưu thế lớn à. Nếu tôi và cô ra tay, thì ít nhất là 50 cái gọi là Sư tử vàng đằng sau cô, cũng chỉ là thịt sư tử mà thôi.
- À, vậy sao? Nếu tôi không đoán sai thì đám người mà Thiết Sư tướng quân dẫn theo thật ra chính là do chính phủ Hoa Hạ nhét cho anh đi. Quá nửa là đệ tử bồi dưỡng của các phái, để tăng thêm danh tiếng và công huân, mang ra nước ngoài mạ vàng. Một đám chim non trong trứng chưa từng ra chiến trường, chỉ sợ ngay cả viên đạn cũng không biết phải tránh thế nào đây này. – Hắc La sát cười lạnh lẽo.
Hai người đối chọi gay gắt, nhưng cũng không trực tiếp ra tay. Một là muốn nhiễu loạn quân tâm của đối thủ, hai cung là không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắc La sát có thể cảm nhận được thực lực của Thiết Sư không hề thua kém mình, trong lòng Thiết Sư tất nhiên cũng hiểu rõ điều đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận