Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 656: Tình nhân cũ.

Nghe vậy sắc mặt của Nạp Lan Sương và Nạp Lan Thấm đều đông cứng lại.
Tâm tình Tần Xuyên cũng rối loạn, nhưng vẫn cố đẩy Dược Thượng Hải một cái:
- Đừng có nói nhảm! Chuyện chưa chứng thực không thể tin.
Dược Thượng Hải lại có vẻ rất tò mò, quay đầu lại cười hắc hắc:
- Tiểu tử, quả nhiên thực lực của cậu danh bất hư truyền. Rốt cuộc sư phụ của cậu là ai? Vừa rồi đám người kia là đồng môn của cậu hả?
- Ông câm miệng đi. Nhiều người của Thần Kiếm Môn chết như thế ông vẫn còn rảnh rỗi quan tâm đến chuyện của tôi à?
- Ối! Cậu không nhắc tôi cũng quên! Nhiều người chết như vậy, tôi phải nhanh chóng gọi cho công ty bảo hiểm. Đây đều là thương vong ngoài ý muốn. Cần phải nhanh chóng tìm người đến chứng thực, tới lúc đó, nếu tiền bảo hiểm còn không đủ, tôi sẽ phải trả tiền phụ cấp an ủi người đã hy sinh đó. Vậy thì phiền to.
Dứt lời y cũng không kịp để ý xem mình có bị thương không, vội vàng đi gọi điện thoại.
Tần Xuyên không nói nên lời. Đệ tử Thần Kiếm Môn có một Chưởng môn “Thực tế” như vậy, không biết là phúc hay họa đây.
Quay sang nhìn mẹ con Nạp Lan, hắn hơi xấu hổ cười cười:
- Cái đó….sư mẫu, rốt cuộc người và sư phụ đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nạp Lan Sương u oán hỏi:
- Thật sự là ông ấy chưa từng nhắc đến ta sao?
- Cái này….con cũng không rõ lắm. Nhưng cũng có thể là nói khi con còn bé, con không chú ý.
Hắn cũng không dám nói thật.
- Một lời khó nói hết. Ở đây loạn quá, chúng ta tìm chỗ khác rồi nói.
Nhìn lên đạo trường Ngọc Long đầy tử thi, Tần Xuyên lắc đầu:
- Con nghĩ hiện giờ cũng không phải lúc yên tĩnh nói chuyện. Vừa rồi đám người kia xuất hiện, nhất định Thanh Liên Môn đã xảy ra chuyện rồi. Con phải về xem thế nào.
Cho dù là đi tìm manh mối Phó Thanh Y, hắn cũng phải quay về một chuyến.
- Anh muốn tới Thanh Liên Môn sao? Em cũng muốn đi!
Nạp Lan Thấm vội chen miệng vào.
- Tiểu Thấm Thấm, chuyện này quá nguy hiểm…
- Nguy hiểm em cũng muốn đi! Em muốn xem lão già đã vứt bỏ mẹ con em, từ khi em sinh ra chưa thèm nhìn mặt rốt cuộc đã chết hay chưa!
Hai mắt cô phiếm hồng.
Tần Xuyên đau đầu, hắn có muốn ngăn cũng không ngăn không nổi, đành phả inói:
- Vậy khi đi em phải nghe anh. Vạn nhất gặp nguy hiểm, anh bảo em chạy, thì em phải chạy.
- Yên tâm đi, em sẽ không vì anh mà uổng cái mạng của mình đâu.
Hắn mỉm cười. Nha đầu ngốc này, khi ở nước Mỹ, không phải cô đã làm điều đó sao.
Nạp Lan Sương do dự một chút rồi nói:
- Nếu vậy thì các con đi đi. Mẹ còn muốn đi tìm thần vật về cho quốc gia, dù sao mẹ cũng là người của Cục An Toàn trong nước.
- Mẹ, không phải mẹ rất mong muốn được nhìn thấy Phó Thanh Y sao? Sao bây giờ lại không đi?
Nạp Lan Thấm thắc mắc.
Bà cười cười vỗ vỗ vai Tần Xuyên:
- Chăm sóc Thấm Nhi cho tốt. Nó có thể vì cậu mà cãi lời mẹ ruột đó.
- A? Là sao ạ?
Hai má Nạp Lan Thấm ửng lên, hơi xáu hổ cúi đầu.
Nạp Lan Sương cười nhẹ nhàng, thở dài:
- Con gái lớn không giữ được mà…. Cậu cho rằng ta đồng ý cho nó đi Mỹ cứu con sao? Ta vẫn luôn dập tắt hy vọng của nó dành cho cậu, nhưng nó vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cậu, mới cứu được cậu về. Ta mà biết nó lén ra ngoài cứu cậu, nhất định sẽ ngăn nó!
Tần Xuyên ngạc nhiên. Xem ra, bởi vì có tầng quan hệ với Phó Thanh Y, Nạp Lan Sương vẫn luôn có ý hận hắn.
Đột nhiên bà đá vào đùi hắn:
- Thằng nhãi này, nếu cậu muốn bắt chước sư phụ của cậu năm đó với tôi mà đối đãi với Thấm Nhi, cho dù có thành quỷ ta cũng không tha cho cậu đâu!
- Chuyện này….sao lại như vậy được…
Tần Xuyên cũng không dám né tránh, bị đá cũng chỉ dám nhe răng cười.
Thấy Tần Xuyên và Nạp Lan Thấm chuẩn bị đi, Long gia, Tống gi, Cơ gia, vân vân, không ít gia tộc ở đây đều có vẻ bất an và lo lắng.
Người của Tần gia thì trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tần Minh đuổi theo nói:
- Tần Xuyên, ông hai biết Tần gia có lỗi với cháu. Nhưng vẫn có không ít người quan tâm tới cháu. Hôm nay cháu đã phế Tần Hà rồi, đừng làm tổn thương người trong nhà nữa.
- Ông yên tâm. Cháu tạm thời không rảnh mà đi quản xem bọn họ làm cái khỉ gió gì!
Mặc dù trong thâm tâm hắn vẫn còn sát ý, nhưng hắn biết, lúc này, quan trọng nhất không phải báo thù, cho nên chỉ quay đầu lại nhìn mọi người rồi dẫn Nạp Lan Thấm nhanh chóng rời đi.
Thấy hắn đi thật, Tần Hàng, Tần Dĩnh và đám người có mâu thuẫn với hắn đều nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, Sở Thiên Khoát của Sở gia đến trước mặt Nạp Lan Sương, thấp giọng hỏi:
- Tần Xuyên tồn tại là thứ mầm họa lớn. Có bao giờ cô nghĩ vậy không?
- Chỉ cần mấy người đừng có đi kích thích hắn, hắn cũng sẽ không muốn đối địch với nhiều gia tộc như vậy. Đừng có ép người quá đáng!
Lão thở thật dài:
- Cô lại để cho Thấm Nhi đi theo hắn, không sợ về sau gia tộc Nạp Lan sẽ nghĩ gì về mẹ con cô sao?
- Tôi đã từng cảnh cáo nó không nên động chân tình, nhưng chuyện giữa nam và nữ không khống chế được. Việc đã đến nước này, tôi có ngăn nó cũng chỉ là vô dụng phí công thôi!
Dứt lời, cô đi về phía mấy người Tống Bảo Lâm, bàn bạc việc tìm tung tích thần vật.

Tỉnh Thanh, thành phố Ninh, trong một xí nghiệp chuyên chế tạo đồ trang sức Phật giáo rất lớn tọa lạc ở khu Nam Giao.
Tuy xí nghiệp này không nổi tiếng lắm, nhưng nếu điều tra cẩn thận sẽ nhận thấy nó có thị trường rất rộng, thậm chí còn có cửa hàng tại Châu Âu, Đông Nam Á và Châu Mỹ.
Trên tầng cao nhất tòa ký túc xá của xí nghiệp, trong văn phòng Tổng Giám đốc, một người đàn ông có vẻ khá thành thục, tướng mạo bất phàm đang ngồi sau bàn làm việc, vuốt vuốt một thứ đen tuyền một màu trên tay.
Ánh mắt người đàn ông này rất chuyên chú, tựa như muốn nhìn thấy cả bên trong vật màu đen đó chứa cái gì.
Ước chừng mười phút sau, cửa phòng làm việc mở ra, một phu nhân xinh đẹp mặc một chiếc váy dài màu đen, ngực đeo vòng cổ vàng hình tam giác, sắc mặt lạnh như băng tiến vào.
Sau lưng bà là một cô gái có nét giống với bà, nhưng trẻ trung hơn nhiều, sắc mặt hơi tái, ánh mắt hơi ngây ngốc.
- Tôi đưa nó đến rồi, ông có gì muốn hỏi thì nhanh hỏi đi.
Giọng nói của bà đầy chán ghét.
Người đàn ông trung nien kia liếc nhìn bà rồi cười tà:
- Bạch Lộ, trước mặt người ngoài em là Giáo chủ. Nhưng bên cạnh anh cũng không cần bày ra bộ dáng này chứ?
Bạch Lộ, chính là Giáo chủ Thánh giáo, là tên thật của Teresa.
Không ai có thể ngờ nổi một xí nghiệp đã vững bước phát triển tại Hoa Hạ, hàng năm đều chăm chỉ nộp thuế thực ra lại là một căn cứ địa của Thánh giáo.
- Đối với ông, tôi chỉ có sắc mặt này thôi!
Bạch Lộ hừ lạnh.
Ông ta bất đắc dĩ bĩu bĩu môi, bước lên trước, đưa tay muốn giữ lấy cằm Bạch Lộ.
Nhưng bà ta đã nhanh chóng lui lại, cảnh giác nhìn đối phương.
- Sợ cái gì. Nếu quả thực anh muốn dùng sức mạnh, em cũng không tránh khỏi đâu. Cần gì phải quật cường như vậy
Ông ta lắc đầu, nhíu mày, cười xấu xa:
- Đã nhiều năm không gặp, em lại nói chuyện với người tình cũ của mình như vậy ư? Một ngày ân ái trăm năm vợ chồng đó, anh rất nhớ em…
Nghe vậy, Bạch Dạ đứng đằng sau tiều tụy lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Cô hơi tò mò nhìn người đàn ông xa lạ này. Trước khi đến, cô cũng không biết ông ta là ai, giờ đã nghe được một ít dấu vết.
Từ nhỏ cô chưa từng thấy mẹ gần gũi với người đàn ông nào. Đây là lần đầu tiên có một người đàn ông dám tiếp cận mẹ như vậy.
Hơn nữa, lần này, Teresa xưa nay luôn mạnh mẽ lại rơi vào thế yếu, chịu đựng bị ông ta đùa giỡn.
- Có việc gì ông nhanh hỏi đi! Đừng có nói linh tinh!
Khuôn mặt Bạch Lộ hơi hồng lên.
Gã đàn ông kia vui mừng:
- Em xấu hổ cái gì, chẳng lẽ em ngại ở trước mặt con gái à?
Bạch Lộ xấu hổ và giận dữ liếc ngang Bạch Dạ, ánh mắt còn ẩn chứa một vài tia lửa giận phức tạp khó tả.
Bạch Dạ bị mẹ trừng mắt như vậy hơi sợ, co rúm lại.
Nhưng gã nam tử này lại kéo cô qua, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô.
- Đừng sợ, con gái, có phải thường ngày mẹ con đối với con không tốt con mới sợ bà ta như vậy sao?
Thân thể mềm mại của Bạch Dạ run lên. Trên thực tế, trong cuộc sống bị cầm tù này gần như cô luôn bị Bạch Lộ đánh chửi.
Cô cũng không biết vì sao bà ta lại hận mình, ghét mình như vậy. Cho dù cô không phải con ruột của bà ta nhưng cũng không đến nỗi tra tấn như vạy chứ.
Mà lạ là khi bị người đàn ông này xoa đầu, từ trong tâm cô lại cảm thấy một cảm giác an bình.
- Lại đây, cha xem một chút.
Dứt lời, ông ta vén ống tay áo cô lên.
Mấy vệt lằn đỏ lộ ra, hiển nhiên là bị roi lưu lại.
- Chậc chậc chậc… - Ông ta lắc đầu
- Đứa trẻ đáng thương…
Vừa dứt lời, tay phải của ông ta quất vào mặt Bạch Lộ như một tia chớp!
Chát!
Với thực lực của Bạch Lộ, lại thêm khoảng cách gần như vậy mà lại không thể ngăn lại, hứng trọn một tát ngã xuống đất.
Bạch Dạ sợ ngây người. Người đàn ông này ra tay nhanh đến độ nhìn không thấy nữa.
Thậm chí đánh xong rồi cô vẫn còn hoài nghi không biết ông ta có ra tay chưa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận