Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 665: Trừ phi cha không phải.

- Con cũng biết chỗ đó sao? Con trai, cô gái tên Bạch Dạ là thế nào?
Bên trong phòng tiếp khách của Thủy Vân Tĩnh Trai, Tần Mục gãi đầu hỏi Tần Xuyên.
Tần Xuyên nhìn thời gian trên điện thoại di động, lẩm bẩm:
- Hai mươi bốn giờ, có thể hơi khẩn trương rồi.
- Có đầu mối gì không?
Tần Mục hỏi.
Tần Xuyên suy nghĩ một chút, nói:
- Khi con còn ở thành phố Đông Hoa, con đã có hẹn với cô ấy tại một cửa hàng đối diện với trung tâm thương mại, cùng nhau ăn mì tôm. Con còn nhớ rất rõ, có một lần, cô ấy nói một câu rất rất lạ, hẳn là chỗ đó.
- Con nên biết rằng, nếu thật sự ở đó, tốc độ cần phải nhanh một chút.
Tần Mục nói nghiêm túc.
Tần Xuyên gật đầu:
- Con lập tức xuống núi ngay, đi máy bay trở lại thành phố Đông Hoa.
- Được rồi, để cha tìm thay con xem người của Thánh giáo ở đâu. Ba cũng không thể trơ mắt nhìn con giao thần vật ra.
Tần Mục nói.
Tần Xuyên không có ý kiến:
- Vậy cha tìm đi nhé. Con đi với Nạp Lan.
Nói xong, Tần Xuyên bước nhanh ra khỏi phòng tiếp khách, đi tìm Nạp Lan Thấm.
Sau khi Tần Xuyên vừa đi khỏi, gương mặt Tần Mục hiện lên sự vui vẻ kỳ lạ. Ông ta thong thả bước đến một chỗ tối sau núi, lấy ra một thiết bị thông tin đặc biệt.
- Phái người đến một cửa hàng đối diện trung tâm thương mại thành phố Đông Hoa. Vật đó có khả năng đang ở chỗ kia.
- Ông làm việc đúng là có hiệu suất. Thì ra là chỗ đó, khó trách tìm mãi không thấy.
- Đợi thằng nhóc kia trở lại thành phố Đông Hoa, đồ vật đó đã bị lấy đi rồi. Thật đáng tiếc, lần này nó xem như đi không công.
- Nếu vật đó không có ở đằng kia thì sao?
- Không sao, cùng lắm thì chờ nó tìm được. Sau khi tìm được, tất sẽ có biện pháp thuộc về chúng ta.
…………
Cùng lúc đó, Tần Xuyên và Nạp Lan Thấm xuống núi.
Nhưng hai người không xuống đến chân núi, ngừng lại chính giữa, bước vào một lương đình, sau đó lấy ra một chiếc laptop nhỏ.
- Anh nghi ngờ ba mình có vấn đề?
Nạp Lan Thấm có chút không tin.
Ánh mắt Tần Xuyên lạnh lùng, nói:
- Không phải hoài nghi, mà khẳng định ông ta có vấn đề.
- Vì sao?
- Anh chưa từng nói với ông ta anh có hai mảnh thần vật, nhưng khi giáo chủ Thánh giáo nói muốn ba mảnh thần vật trong tay anh, ông ta không hề ngạc nhiên.
Tần Xuyên nheo mắt, nói tiếp:
- Nếu quả thật ông ta thèm muốn như vậy mà cứu mẹ của anh, vậy thì tại sao đã biết được anh có ba mảnh thần vật mà lại không đề cập đến?
Nạp Lan Thấm khẽ giật mình. Không nghĩ tới Tần Xuyên lại có thể suy nghĩ chi tiết như vậy.
- Ngoài ra, anh thậm chí còn hoài nghi ông ta không phải cha của mình.
Tần Xuyên nói.
- Sao?
Nạp Lan Thấm giật mình:
- Vì sao anh lại nói như vậy? Anh đã làm giám định cha con rồi mà.
- Đã làm, nhưng anh và em đều là hacker, chẳng lẽ không thể sửa lại kết quả giám định sao? Đặc biệt là có một số người cố ý sửa đổi.
Tần Xuyên nói:
- Tóm lại, cái đó không phải là chứng cứ tuyệt đối. Bởi vì anh cảm thấy, ông ta đã phạm một sai lầm mà không cha mẹ nào phạm phải.
- Sai lầm gì?
Trong lúc Nạp Lan Thấm muốn hỏi, hệ thống tiên tri đã truyền đến một tin tức đặc biệt.
- Là người kia?
Nạp Lan Thấm vui mừng nói.
- Là ai?
- Là người đã mật báo cho em biết anh đang bị nhốt ở trang viên bí mật. Người đó lại truyền cho chúng ta một tin tức đã được mã hóa.
- 100502036343.
Nạp Lan Thấm đọc một dãy số, cảm thấy khó hiểu nói:
- Đây là cái gì? Số điện thoại hay là mật mã nào đó?
Tần Xuyên nhìn qua, ánh mắt ngưng lại:
- Không, đây chính là tọa độ. Kinh độ Đông 100°50′20; vĩ độ Bắc 36°34′3.
Nạp Lan Thấm phản ứng cũng rất nhanh, chỉ trên bản đồ, nói:
- Vừa lúc đây chính là tọa độ của một nơi trong tỉnh Thanh, gần thành phố Ninh.
Tần Xuyên gật đầu, nói:
- Người phát tin tức cho chúng ta hẳn là Bạch Dạ.
- Bạch Dạ? Không phải cô ta đã phản bội anh rồi sao?
- Nếu cô ấy phản bội anh, nhất định đã giao thần vật.
Tần Xuyên nói:
- Anh nghĩ, hẳn cô ấy có chuyện khó nói, hoặc sợ Thánh giáo gây bất lợi cho anh, nên mới giả bộ quay về Thánh giáo, cùng anh nội ứng ngoại hợp.
- Quá mạo hiểm rồi. Hơn nữa, nếu bây giờ Thánh giáo không tín nhiệm cô ấy, làm sao cô ấy có thể báo tin cho chúng ta? Thánh giáo cho cô ấy sử dụng máy tính sao?
Nạp Lan Thấm có chút hoài nghi.
Tần Xuyên nói:
- Cô ấy không cần tự thân vận động, mà để cho Freyja thay thế cũng nên.
- Cho dù Freyja không bị khống chế, nhưng trao đổi với nhau khẳng định cũng có hạn chế. Hơn nữa còn bị giám sát và nghe lén. Như vậy làm sao có thể mang tin tức ra bên ngoài?
Tần Xuyên chỉ ngón trỏ lên trán Nạp Lan Thấm.
Nạp Lan Thấm giật mình hiểu ra:
- Anh nói là…bọn họ dùng mật mã Morse truyền tin tức. Sau đó Freyja nói lại cho chúng ta biết?
Tần Xuyên cười nói:
- Anh cũng chỉ là suy đoán thôi. Phương pháp không nói, không viết chữ nhưng có thể truyền tin tức có rất nhiều. Em để cho hệ thống tiên tri đột nhập vào camera của cửa hàng kia, nếu theo đúng phỏng đoán của anh, bên kia đã xảy ra chuyện.
Nạp Lan Thấm lập tức nghe theo. Trên màn hình vi tính xuất hiện hình ảnh của ba chiếc máy theo dõi, chính là cửa hàng giá rẻ ở thành phố Đông Hoa.
Chỉ thấy bên trong đang có hai gã mặc đồ tây đen, đội mũ, nhìn chẳng giống khách hàng chút nào, đang tìm kiếm những góc khuất chứa đồ và các khay đựng đồ, thậm chí còn tới cả nhà kho.
- Tiên tri, mau quay cận mặt hai người này, tra ra thân phận của họ.
Tần Xuyên ra lệnh.
Hệ thống tình báo cho ra kết quả rất nhanh. Thân phận và hộ chiếu đều có đầy đủ.
- Quả nhiên là người của Thánh giáo. Tin tức rất linh thông.
Tần Xuyên lẩm bẩm.
Nạp Lan Thấm do dự:
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Tần Xuyên trầm ngâm một chút rồi nói:
- Anh cảm thấy sư thái sẽ gặp nguy hiểm. Em mau tìm sư thái, bảo bà ấy chú ý bảo vệ tốt đệ tử trong tông môn. Anh đi tìm Tần Mục nói chuyện.
Tần Xuyên muốn mau chóng giải quyết chuyện này. Bởi vì nó không những liên quan đến thân thế của hắn, mà còn liên quan đến sự an toàn của Bạch Dạ, thần vật và ngôi sao Bỉ Ngạn.
Hồ Bích Vân, Tần Mục đang chậm rãi bước trên tảng đá.
Ông ta nhìn nước hồ qua làn sương khói, ánh mắt có chút hoài cảm.
Đột nhiên, ông nghe được có tiếng động đằng sau, vừa quay lại, liền vô cùng ngạc nhiên:
- Con trai, sao con còn chưa đi?
Ông cho rằng Tần Xuyên đã ra đến sân bay. Không nghĩ đến hắn vẫn còn ở Thủy Vân Tĩnh Trai.
Tần Xuyên đặt laptop xuống đất, phát ra một đoạn video đã được thu lại. Chính là hình ảnh hai gã áo đen đang tìm kiếm bên trong cửa hàng tiện lợi.
- Cha rốt cuộc là người của bên đó.
Tần Xuyên hỏi.
Tần Mục đang ngạc nhiên, lập tức cười mà như không cười:
- Con nói chuyện với cha như vậy sao? Con đang hoài nghi cha?
- Vốn con không muốn nghi ngờ cha. Nhưng cha cho con kiểm tra người của cha. Nếu là cha truyền tin tức này, trong người khẳng định có mang theo công cụ truyền tin đặc biệt, tránh bị con nghe lén.
Tần Xuyên nói.
Ánh mắt Tần Mục dần trở nên lạnh lẽo:
- Tiểu tử, xem ra con cho rằng là cha?
- Con không có nói với cha trước kia con lấy được hai mảnh thần vật, nhưng khi cha nghe được con có ba mảnh thần vật, cha không hề kinh ngạc. Điều này đủ để cho con phải cảm thấy tò mò.
Tần Xuyên nói.
- Thì ra là thế. Đây chính là sơ sót của cha.
Tần Mục gật đầu:
- Không nghĩ tới chỉ vì một chi tiết nhỏ như vậy mà bị con vạch trần.
Mí mắt Tần Xuyên giật giật:
- Nếu cha đã nói như vậy, vậy thì con cũng nói cho cha biết, trước đây con đã hoài nghi động cơ của cha rồi.
- Có ý gì?
Tần Mục không hiểu.
Tần Xuyên vỗ ngực:
- Khi cha vợ của con, Liễu Trung Nguyên qua đời, con đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Nếu là cha mẹ ruột, bất kể làm chuyện gì cũng muốn con cái được sống tốt.
- Cha vợ con nửa đời người gần như đều “tra tấn” vợ con. Nhưng tình thương của ông đối với Hàn Yên sâu như biển, chỉ là do ông không biết cách thể hiện mà thôi. Những gì ông làm đều là vì vợ của con, muốn cô ấy có được chỗ đứng trong gia tộc, một mình chống chọi, khi sống lại càng có danh dự.
- Nhưng còn cha, đối mặt với chuyện sống chết của con đã bỏ mặc. Đột nhiên từ đâu nhảy ra người anh em quen biết với cha con ta bị giết.
- Quan trọng nữa là, cha chủ động bảo con cùng cha báo thù, khiêu chiến đối thủ ở Bàn Long.
- Cha vợ của con vì không muốn Hàn Yên bị thương tổn, khi Hàn Yên đi tìm Hắc La Sát, đã mắng cô ấy một trận, ngăn cản cô ấy. Nhưng cha lại bảo con đi tìm thần vật khắp nơi, đối đầu với cao thủ trong Bàn Long và Vu vương.
- Còn nữa, khi con mất tích, cha hoàn toàn bỏ mặc người bên cạnh con. Điều này tương phản quá rõ ràng với việc cha vì con mà giết chết Tần Uy.
- Nếu cha thật sự là cha của con, con chỉ có thể nói, cha làm quá kém. Trừ phi, cha không phải là cha ruột của con.
Nghe xong, Tần Mục há mồm kinh ngạc, miệng mở rộng nhưng không thể nói nên lời.
Qua nửa phút, khóe miệng Tần Mục hiện lên một nụ cười lạnh.
Bốp bốp bốp!
Tần Mục vỗ tay, cảm khái lắc đầu:
- Dù sao cũng là giống gien lai tốt. Đầu óc nhanh nhẹ, khó trách tuổi còn trẻ mà tu vi cao như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận