Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 552: Chuyện này cũng đâu có gì mất mặt

- Anh Tần, không ngờ anh là loại người này.
Keiko hừ nhẹ.
Tần Xuyên giả ngu:
- Tôi làm sao chứ? Các cô đừng nghĩ lệch lạc, người hầu ở Trung Quốc chúng tôi không phải ý đó đâu, chỉ nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh, cắt cỏ…
- Chẳng lẽ không phải là uống rượu cùng, làm ấm giường sao?
Keiko hỏi.
Tần Xuyên chậc chậc miệng, nghiêm túc nói:
- Nếu các cô có nhu cầu về mặt này thì tôi cũng đành hy sinh bản thân, thành toàn tập thể, cống hiến cho các cô rồi.
- Ha ha…
Keiko cười đến không ngậm miệng được:
- Anh Tần, anh thật không biết xấu hổ nhưng rất thành thật, nhưng mà… Trước đây tôi và Minako đã thống nhất rồi, nếu có cơ hội thì sẽ đi học đại học như những cô gái cùng tuổi khác, cũng không phải chúng tôi không có tiền vé máy bay, chỉ còn thiếu học phí thôi.
Anh nói muốn thuê chúng tôi, chúng tôi cũng rất cảm kích, nhưng… Chúng tôi vẫn cần bàn bạc một chút, dù sao đây cũng không phải là một quyết định đơn giản.
Tần Xuyên không ngờ hai chị em nhà này còn định học đại học, không khỏi tán thưởng:
- Ừ, bảo sao mà tôi lại thấy hợp ý với hai chị em cô, hóa ra là vì chuyện này…
- Chuyện gì thế?
Keiko thấy rất khó hiểu.
Tần Xuyên nói:
- Con người tôi không nhiều ưu điểm, cũng chỉ vài trăm cái thôi, vừa vặn có chí khí, thích học hỏi là hai trong số đó. Các cô giống tôi, đều là thanh niên thời đại mới có lý tưởng, chả trách ông trời cũng sắp xếp cho chúng ta gặp nhau.
Keiko ở bên Nhật Bản cũng không nhịn được muốn ném điện thoại từ bên kia bờ biển vào nhà Tần Xuyên, người đàn ông này có thể mặt dày hơn chút nữa không?
- Anh Tần, tôi sẽ nói lại đúng lời của anh cho Minako nghe để con bé biết anh là loại người này, cần thận trọng suy nghĩ thêm. Tôi cúp máy đây, cảm ơn sự quan tâm và cuộc điện thoại của anh, bye bye!
- Hey! Hey! Cô Keiko! Đừng mà… Tôi làm sao chứ?
Tần Xuyên dở khóc dở cười, sao đột nhiên lại cúp máy chứ, chẳng phải hắn nói sự thật sao.
Lúc này, Chu Phương Tình tắm rửa xong, thay quần áo đi xuống đang dựa vào bên cạnh ghế sô pha, dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Tần Xuyên một hồi buồn bực, sờ sờ mặt của mình:
- Tình Nhi, sao lại nhìn anh như vậy? Chẳng lẽ nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh cả đêm mà vẫn chưa đủ à?
Chu Phương Tình chậm rãi lắc đầu, thở dài:
- Dù em nghe không hiểu anh đang nói gì nhưng dáng vẻ khi nói tiếng Nhật của anh sao đê tiện thế?
- …
Sau một hồi nói không nên lời, Tần Xuyên dốc lòng giải thích:
- Tiểu Tình Nhi, em không hiểu thì đừng nói bậy. Anh đang cùng đàm luận về nhân sinh, lý tưởng, học hành với chị em Toda, em đừng xấu xa thế được không?
Chu Phương Tình lườm một cái, chẳng thèm nghe người đàn ông tiếp tục nói hươu nói vượn, hỏi:
- Lát nữa chúng ta đi làm gì? À đúng rồi, em còn chưa biết bình thường anh hay làm gì đâu? Anh mở công ty, có phải đi làm không?
Tần Xuyên ngượng ngùng cười cười:
- Bình thường công ty đều do Tiểu Nhan Nhan xử lý, anh chỉ phụ trách bỏ tiền ra, làm người đứng đầu về tinh thần cho các cô ấy!
- Không phải anh là người vô công rồi nghề đấy chứ…
Chu Phương Tình không biết nên đánh giá người đàn ông này thế nào, rõ ràng đầy bản lĩnh mà lại lười nhác như vậy.
Tần Xuyên cũng không muốn bị người phụ nữ của mình xem thường, vội nói:
- Anh chỉ không đi làm thôi, anh cũng bận lắm! Trước tháng 3 anh phải luyện công thật tốt, tăng thực lực của bản thân, nếu không có thể anh sẽ không tranh được với đám người nước ngoài kia đại hội Tiềm Long vào tháng 3!
- Đại hội Tiềm Long là gì?
Chu Phương Tình không hiểu gì.
Tần Xuyên khoát khoát tay:
- Nói chung rất quan trọng là được! Nhưng nếu có Tình Nhi ở đây thì anh sẽ đưa em đi chơi trước. Hôm nay chúng ta đi câu cá, ngày mai đi lặn được không?
Chu Phương Tình vội từ chối:
- Không cần đâu, nếu đại hội Tiềm Long đã rất quan trọng với anh thì anh hãy đi luyện công cho thật tốt, em không muốn làm lỡ việc chính của anh.
Tần Xuyên liên tục tỏ vẻ không tập hai ngày cũng chẳng sao, nhưng Chu Phương Tình rất nghiêm túc, bảo Tần Xuyên không cần lo cho cô, tự mình đi đọc sách học tập.
Tần Xuyên không thể không cảm khái, khó trách người phụ nữ này còn trẻ vậy mà đã làm phó giáo sư, thích học vấn như vậy, không thành tài mới là lạ.
Nếu Chu Phương Tình đã nói không cần đi cùng thì Tần Xuyên sẽ tiếp tục chạy đến phía dưới vách núi để luyện công trước biển cả.
Nay hắn vừa không luyện kiếm, cũng không luyện bí quyết cửu phẩm Thanh Liên, hắn đang nghĩ xem làm thế nào để dẫn ra nguồn năng lượng màu đen trong cơ thể, đây tuyệt đối là cách nhanh nhất để nâng thực lực trong thời gian ngắn.
Còn về việc “ăn côn trùng” mà Bul Kathos truyền cho, đến nay Tần Xuyên vẫn chẳng làm được gì, hắn rất nghi ngờ liệu có phải ông Bul đó lừa một chiếc xe của hắn không.
Trong chớp mắt, ba ngày đã trôi qua, ngoài ăn, ngủ, làm chút chuyện vui vẻ với phụ nữ ra, Tần Xuyên đều đang luyện công.
Tần Xuyên phát hiện dù hắn dùng cách gì để cưỡng ép nguồn năng lượng màu đen trong cơ thể cũng khó mà thay đổi, tựa hồ như năng lượng này vì không do chính hắn tu luyện ra nên không hề “nghe lời”.
Nhưng hắn cũng biết mọi việc không thể nào vĩnh viễn thuận lợi như kế hoạch của mình, vì thế trong lòng cũng không sốt ruột lắm.
Lễ Giáng Sinh đã đến.
Cùng ngày, buổi chiều Tần Xuyên sớm đã kết thúc luyện công, lái xe đến sân bay vì Đường Vi về rồi.
Nay Phoenix đã rất ổn định ở vị trí thứ nhất, thứ nhì bảng xếp hạng công hội sát thủ thế giới, Đường Vi cũng thoải mái hơn nhiều.
Sau khi đón được Đường Vi, hai người chạy đến du thuyền của Tần Xuyên, cả chiếc du thuyền đã bật hết đèn sáng rực, trang trí như một cây Noel khổng lồ trên biển.
Bạch Dạ và chủ tớ Freyja, Lục Tích Nhan, Diệp Tiểu Nhu, Nạp Lan Thấm, còn cả Chu Phương Tình, mỗi người một vẻ tụ tập lại một chỗ.
Tần Xuyên nhìn hơn nửa số hồng nhan tri kỷ của mình, trong lòng vừa sung sướng vừa khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, người phụ nữ ở tận châu Phi kia có lẽ chẳng có ý định đón lễ Giáng sinh gì hết.
Bạch Dạ cùng Đường Vi đã lâu không gặp, nhưng hai người vì chuyện mỏ thủy tinh nên vẫn luôn liên lạc trên mạng.
Lúc này Đường Vi trở vì, cũng thân thiện kính một ly rượu vang với Bạch Dạ trước, hai cô gái cùng uống một hơi cạn sạch, coi như là thật sự xóa hết hận thù.
Uống xong, cũng không biết Bạch Dạ lấy đâu ra một đôi trang sức bằng sừng hươu nhất định phải đeo cho Diệp Tiểu Nhu nhỏ tuổi nhất.
Diệp Tiểu Nhu mặc một thân áo nhung màu trắng sau khi đeo sừng hươu lên, dáng vẻ hơi xấu hổ ngại ngùng vô cùng đáng yêu, khiến những người phụ nữ khác đều cười khanh khách.
- Em gái Tiểu Nhu, hay là chị làm cho em một chiếc nơ con bướm, biến thành lễ vật, tối nay đưa cho người nào đó để cho người đó cởi từng thứ một đóng gói trên người em nhé?
Bạch Dạ hai mắt tỏa sáng, hình như mới phát hiện ra trang trí cho người khác cũng rất thú vị.
Tần Xuyên nghe xong thấy kiến nghị này không tệ, vô cùng chờ đợi nhìn Diệp Tiểu Nhu nhưng cô nàng đó làm sao chịu được yêu cầu kỳ quái như vậy, vội trốn phía sau Lục Tích Nhan.
Tần Xuyên một hồi tiếc hận, hỏi:
- Tiểu Dạ Dạ, tối nay ăn gì thế? Đồ ăn Pháp hay đồ ăn Ý?
Đầu bếp trên thuyền thường làm đồ ăn của hai nước này, Tần Xuyên cũng không nghĩ nhiều.
Ai ngờ, Bạch Dạ cười thần bí:
- Trời lạnh, chúng ta ăn lẩu!
- Làm gì có ai ăn lẩu vào Giáng Sinh chứ! Quan trọng là đầu bếp là người nước ngoài!
Tần Xuyên giật giật khóe miệng.
Lục Tích Nhan hé miệng cười nói:
- Là em và Tiểu Nhu chuẩn bị, mọi người liên hoan ăn cơm Tây chẳng có không khí bằng ăn lẩu. Hơn nữa chẳng phải cô Đường rất lâu rồi mới về sao, sớm đã chán ngấy cơm Tây rồi nhỉ.
Đường Vi xinh đẹp nói:
- Chị Lục suy tính thật chu toàn, khó trách người nào đó giao hết việc kiểm tra văn của gia tộc cho chị, coi mình là chưởng quầy vung tay múa chân.
Tần Xuyên làm ho hai tiếng:
- Chuyện đó… Các em muốn thổi phồng nhau thì đừng hạ thấp anh xuống được không, anh là chủ một nhà đấy!
- Thôi đi ông, chủ một nhà thật sự đang ở châu Phi chấp hành nhiệm vụ kìa.
Nạp Lan Thấm uống một cốc cô ca, thầm nói.
Mọi người nghe xong đều buồn cười, ngẫm lại cũng đúng, hình như Tần Xuyên luôn vô cùng bất lực trước Liễu Hàn Yên, mà Liễu Tướng quân cũng là người kỳ lạ, lần đầu tiên thấy người phụ nữ “nuôi thả” chồng mình như vậy.
Tần Xuyên cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì uy nghiêm của hắn sẽ mất sạch, vội nói sang chuyện khác:
- Sao chỉ có cô ca của em thế! Của anh đâu! Mau lấy cho anh một cốc!
Người dưới rất nhanh liền đưa cho Tần Xuyên một cốc, còn cho thêm đá và chanh khiến Tần Xuyên rất hài lòng.
Diệp Tiểu Nhu chớp hai mắt, phảng phất như phát hiện đại lục mới:
- Chẳng lẽ anh Tần Xuyên và chị Nạp Lan thành đôi là vì hai người đều thích uống cô ca sao?
- Phụt…
Nạp Lan Thấm nhịn không được, phun cô ca từ miệng ra.
Tối nay Nạp Lan Thấm mặc một bộ váy lễ phục lộ vai màu đỏ, trang nhã mà gợi gảm, cô lấy một chiếc khăn ướt ở bên cạnh ưu nhã lau lau, che dấu sự bối rối của mình, nói:
- Tiểu Nhu em hiểu lầm rồi, thật ra chị không thích uống cô ca, chị chỉ nhìn thấy nên tùy tiện uống một chút, bình thường chị chỉ uống rượu vang sản xuất ở Bordeaux.
Diệp Tiểu Nhu hơi nghi hoặc một chút:
- Nhưng… vừa nãy người phục vụ rót rượu cho chị, tự chị chọn cô ca mà.
- À… Đó là vì rượu vang của họ sản xuất ở Ý.
Nạp Lan Thấm đỏ bừng mặt, trong lòng phiền muộn, sao cô nàng này không có việc gì lại chú ý đến việc cô chọn uống cái gì chứ.
Tần Xuyên ranh mãnh cười nói:
- Được rồi, đều là người một nhà, đừng giả bộ, chẳng phải em thích uống cô ca, ăn khoai tây chiên sao, chuyện này cũng đâu có gì mất mặt, em vợ anh Liễu Tiên Tiên cũng chẳng khác gì em, hí hí…
Bạn cần đăng nhập để bình luận