Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 551: Khả năng chống cự suy giảm

Một chiếc xe con màu đen chạy như bay trên đường cao tốc, sau khi lái đến khu đỗ xe, vội đạp chân ga dừng xe lại.
Người lái xe là Tống Viện, bà ta hô hấp dồn dập, trán đầy mồ hôi, sợ cứ lái đi như vậy thì sẽ xảy ra tai nạn, đành ngừng lại để mình tỉnh táo hơn.
Tại sao Tần Xuyên lại biết những chuyện đó? Tại sao? Tống Viện không ngừng hỏi bản thân nhưng không tìm được đáp án.
Trước mặt dường như có hai cô gái đáng yêu đang gọi bà ta, dùng ánh mắt đáng thương mà đầy khát khao nhìn bà ta.
Tống Viện nhịn không được đập đập đầu vào vô lăng mới khiến mình dứt bỏ những hình ảnh kia.
Lúc này điện thoại đổ chuông, Tống Viện nhìn thì thấy đó là Nạp Lan Anh Kỳ gọi đến.
Nếu là trước đây thì bà ta sẽ nhận điện thoại ngay vì sợ người đàn ông phải đợi thêm giây lát nhưng lần này tay bà ta lại run rẩy, hít thở sâu ba lần mới nhận điện thoại.
- Anh Anh Kỳ.
Tống Viện miễn cưỡng cười cười.
- A Viện, em sao thế? Giọng em hình như hơi khác.
Nạp Lan Anh Kỳ cũng là người tinh tế.
- Không việc gì, chắc là lâu rồi em không chạy vội vã như vậy nên hơi mệt.
Tống Viện nói.
Nạp Lan Anh Kỳ nghĩ Tống Viễn sẽ không giấu ông ta điều gì nên cũng không hỏi nhiều:
- Vất vả cho em rồi, em đến chỗ Tần Xuyên xem chưa? Có manh mối không?
- Ý thức phòng bị của hắn rất mạnh, từ vẻ mặt hắn em không nhìn ra sơ hở gì, chắc là từng được huấn luyện về vẻ mặt hoặc tự học, chúng ta chỉ có thể tìm chứng cứ thông qua chi tiết khác.
Tống Viễn nói.
- Hừ, càng thoạt nhìn không vấn đề gì càng đáng nghi, chúng ta càng phải đề phòng tiểu tử này, không thể để hắn làm người hai mặt, muốn làm gì thì làm.
Nạp Lan Anh Kỳ phân tích.
Tống Viễn lộ ra một tia khó xử nhưng cô vẫn đồng ý:
- Em sẽ tiếp tục theo dõi.

Dù là mùa đông nhưng phong cảnh kiều diễm cả đêm tựa như trải qua một đêm xuân.
Khi Tần Xuyên rời giường vào sáng sớm, phát hiện Chu Phương Tình ở bên cạnh đã không thấy đâu, hắn bèn bước xuống lầu, thấy cô đã đang nấu bữa sáng rồi.
Trong phòng có điều hòa trung tâm và hệ thống sưởi ấm, không hề lạnh, Chu Phương Tình chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu vàng nhạt, phía dưới là chiếc quần ngủ màu trắng, đeo một chiếc tạp dề, nhìn có vẻ vô cùng thoải mái.
Trải qua “lễ rửa tội” đêm qua, khí sắc của Chu Phương Tình càng hồng hào rực rỡ, từ bóng lưng đã cảm nhận được hương vị của người phụ nữ ưu nhã.
- Anh xuống rồi à?
Chu Phương Tình nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu cười nói:
- Em đang làm bánh mì nướng caramel, nếu anh đói thì ăn thứ khác trước đi, trứng tráng và nước ép hoa quả đều có rồi…
Không ngờ điều kiện sống ở đây của anh thật dễ chịu, không hổ là ông chủ Tần, có tiền thật là tốt, trong tủ lạnh đầy hoa quả và nguyên liệu nấu ăn tươi ngon…
Tần Xuyên nhìn bóng hình xinh đẹp đang đứng đó làm bữa sáng, một hồi tâm động, lại nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn dưới váy, rồi nghĩ đến hình ảnh tối qua hắn để cặp chân đó vắt lên vai mình, điên cuồng đâm vào…
- Đều là người giúp việc định kì mua cho anh, thật ra anh cũng không ăn được nhiều như vậy, coi như kích thích tiêu dùng vậy.
Tần Xuyên nói xong, chậm rãi bước đến sau lưng người phụ nữ, ôm lấy vòng eo của cô từ phía sau.
Chu Phương Tình cảm nhận được người đàn ông đang dính chặt vào mình, bên tai là hơi thở nóng rực thổi đến, mặt đỏ lên, nói:
- Anh đừng nghịch nữa, không cẩn thận là bánh mì nướng cháy khét đấy.
- Cháy cũng không sao, dù sao bánh mì có thơm đến đâu cũng không thơm bằng Tình Nhi của anh…
Tần Xuyên ranh mãnh cười, một tay thừa dịp Chu Phương Tình không để ý luồn xuống dưới váy cô…
- Đừng… đừng mà!
Chu Phương Tình luống cuống vì phía dưới của cô chỉ có một chiếc quần lót viền tơ nho nhỏ, tay của Tần Xuyên gần như là không bị cản trở gì đã chạm vào khu vực mẫn cảm nhất của cô.
Một ngón tay bắt đầu không ngừng ma sát qua lại ở nơi có dòng suối nhỏ bí ẩn kia.
Trong lúc nhất thời , Chu Phương Tình chỉ cảm thấy phía dưới kích thích liên tục, hai chân cũng bắt đầu run, đầu gối trực tiếp nhịn không được đụng chạm, người cũng sắp ngồi bệt xuống đất rồi.
Mà một tay của cô còn cầm chiếc xẻng lật bánh mì, chỉ có tay trái ngăn lại nhưng chẳng có hiệu quả gì.
Tần Xuyên thấy thân thể mềm mại của người phụ nữ run rẩy, biết cô cũng có cảm giác nên càng dùng sức, dứt khoát vén váy Chu Phương Tình lên, dịu dàng vuốt ve, liên tục không ngừng.
- Tình Nhi, trước khi ăn sáng, chúng ta vận động chút trước nhé.
Tần Xuyên trực tiếp đóng cửa lò vi sóng lại, không để Chu Phương Tình tiếp tục nấu nướng.
Chu Phương Tình sốt ruột đến phát khóc, đêm qua cô mới phá thân, bị người đàn ông này dày vò cả đêm, sao vừa sáng sớm đã lại đòi thế? Chẳng lẽ tinh lực của tên này là vô cùng vô tận sao?
- Anh đừng thế được không… Trước đây em nghe ông nội nói đàn ông phải biết tiết chế một chút, nếu không cơ thể sẽ bị tổn thương đấy.
Chu Phương Tình vô lực cầu xin tha thứ.
Tần Xuyên cười tà:
- Chuyện này em yên tâm, tố chất cơ thể của anh không giống bình thường, chút chuyện này có là gì.
- Vậy cũng không thể vừa sáng sớm liền… Ở ngay trong nhà bếp…
Chu Phương Tình muốn quay người trốn đi nhưng Tần Xuyên đã đè cô xuống bên cạnh tủ bát, Chu Phương Tình chỉ có thể chống hai tay lên tủ bát, không tự chủ được cong bờ mông lên…
Chiếc váy vốn đã bị vén lên, cảnh đẹp phía dưới hoàn toàn lộ ra ngoài, tư thế này khiến Chu Phương Tình cảm thấy xấu hổ nhưng trong lòng lại mơ hồ có một loại kích thích.
Tần Xuyên thấy nữ giáo sư điềm đạm nho nhã bày ra tư thế gợi cảm quyến rũ này, càng không thể nào kiềm nén được, bá đạo dùng tay xoay mặt người phụ nữ lại, điên cuồng hôn hít, đồng thời phía dưới cũng không bỏ qua, xách súng ra trận.
Rất nhanh, Tần Xuyên lại lần nữa đi vào thân thể của Chu Phương Tình, trong nhà bếp vang lên khúc nhạc lả lướt.
Đợi đến khi “luyện công buổi sáng” chấm dứt, Chu Phương Tình cả người ướt đẫm mồ hôi, cô oán trách đánh cho Tần Xuyên mấy cái mới lê đôi chân mềm nhũn đi lên lầu tắm rửa.
Tần Xuyên cũng có chút ngượng ngùng, hắn cũng không biết tại sao mà sức chống cự của bản thân đối với phụ nữ càng ngày càng yếu, trước đây khi làm thêm ở quán Internet, dù thường xuyên xem phim cấp 3 nhưng cũng không đói khát thế này.
Nhưng tốt xấu gì thì uy phong của người đàn ông cũng được chứng minh, hắn đắc chí hài lòng ngồi ăn sáng trong nhà ăn, sau đó lấy điện thoại ra, lật tìm phương thức liên lạc của Toda Minako, bấm nút gọi.
Không lâu sau, thiếu nữ kỹ nghệ ở tận Nhật Bản liền nhận điện thoại, vô cùng bất ngờ và vui mừng hỏi:
- Là anh Tần sao?
- Là tôi, Minako, gần đây khỏe không?
- Đúng là anh Tần à! Tôi vẫn học và làm việc như trước đây mà, cũng không tệ. Anh Tần có tin của mẹ tôi rồi à?
Minako vô cùng mong đợi hỏi.
Thật ra hôm qua Tần Xuyên gần như đã xác định Tống Viện chính là Lưu Mỹ Đồng, chỉ là hắn mãi vẫn không nghĩ ra nên nói với hai chị em này thế nào, lúc này hắn vẫn quyết định giấu hai chị em này một phần sự thật.
- Tôi tìm được mẹ cô rồi, nhưng thân phận của mẹ cô tương đối phức tạp, có thể sẽ khiến các cô bị tổn thưởng, các cô hoàn toàn có lý do coi như mẹ mình không còn tồn tại. Đương nhiên, tôi có thể để các cô đến Trung Quốc gặp mẹ các cô nhưng… Tôi hy vọng các cô có thể suy nghĩ kỹ càng, chuẩn bị tốt tâm lý.
Minako ở trong điện thoại trầm mặc rất lâu, hô hấp hơi dồn dập, hiển nhiên là tâm trạng rất không bình tĩnh.
- Anh Tần, để tôi bàn với chị tôi một chút, có thể gọi điện cho anh sau được không?
Tần Xuyên gật đầu:
- Được, đây cũng là việc nên làm.
Sau khi cúp điện thoại , Tần Xuyên xem tin tức buổi sáng sớm một lát, bất ngờ nhìn thấy trong tin tức lại đưa tin một nữ phú hào Trung Quốc làm từ thiện, tạo nên một dòng nước ấm ở châu Phi, mà nữ phú hào này vô cùng thần bí, tất cả vật tư viện trợ, thiết bị chữa bệnh… đều được quyên góp trên danh nghĩa yxr.
Tần Xuyên không khỏi cười ha hả, đây chẳng phải là quỹ từ thiện của Diệp Tiểu Nhu sao? Xem ra cô nàng này vẫn rất xấu hổ, không định xuất đầu lộ diện trong tin tức.
Nhưng nhìn thấy cô nàng này cầm tiền của mình đến đó giúp đỡ người cần trợ giúp, Tần Xuyên vẫn cảm thấy rất vui mừng, ít nhất có thể bù đắp áy náy vì lạm sát người vô tội trong lòng hắn.
Không lâu sau, điện thoại kêu lên, Minako hồi âm rồi.
- Anh Tần, tôi là Keiko.
Keiko dùng giọng nói già dặn hơn nói:
- Tôi đã thống nhất với Minako rồi, dù phải đối mặt với điều gì đi nữa, chúng tôi đều phải tìm hiểu rõ nguyên nhân năm đó bà ta bỏ rơi chúng tôi, trong lòng bà ta có chúng tôi không.
- Thôi được.
Thật ra Tần Xuyên đại khái cũng đoán được kết quả này:
- Vậy khi nào các cô đến Trung Quốc?
Keiko nói:
- Tiền của chúng tôi bị người đàn ông kia cướp mất rất nhiều, cần gom chút tiền, chắc phải một thời gian nữa.
- Cho dù các cô có tiền vé máy bay thì cũng không thể một mực ăn ở không lo ở Trung Quốc. Thế này đi, nhà tôi đang thiếu hai người giúp việc, các cô đến lo liệu việc nhà cho tôi, tôi trả các cô tiền thuê. Như vậy các cô có chỗ ở, có cái ăn, cũng không phải là tôi miễn phí cho các cô.
Thật ra Tần Xuyên không thiếu người làm, nhưng vẫn luôn dùng chung với Bạch Dạ, hắn cũng không thiếu chút tiền này, dứt khoát để chị em Toda đặc biệt đến làm thuê cho mình.
Đương nhiên, hắn không thể phủ nhận là mình có “thú vui xấu” muốn hai chị em là bông hoa của Nhật Bản đi làm người hầu.
Tưởng tượng một lát, khi hai chị em kỹ nghệ từ nhỏ đã học cách hầu hạ đàn ông này mặc quần áo người giúp việc, hắn vừa về nhà liền phục vụ đủ thứ cho mình, cảnh tượng này quả thật rất đẹp.
Toda Keiko ở đầu bên kia điện thoại đỏ bừng mặt, các cô rất hiểu đàn ông, Tần Xuyên vừa nói vậy liền gần như nhìn thấu chút tâm tư của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận