Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 655: Hắn chết sớm.

Thấy lão giả chuẩn bị đi, Tần Xuyên cũng nóng lòng:
- Dược Thượng Hải, ông có làm được hay không vậy?
Dược Thượng Hải không nhịn được nữa, vội vàng đứng dậy đuổi theo, từ phía sau chém ra một kiếm, kiếm khí như dải sáng dài bay thẳng đến sau lưng lão giả kia.
Lão giả bay không nhanh, thoáng cái đã bị kiếm khí đuổi kịp, trợn mắt quay đầu lại, chân quét qua giữa không trung, thi triển Lạc Diệp Tảo Phong Thối.
Ngọn lửa bị một cước đá tan, nhưng thế chạy của lão giả cũng bị khựng lại mà rơi xuống.
- Rượu mời không uống lại uống rượu phạt.
Lão ý thức được nếu không giải quyết được Dược Thượng Hải thì không có cách nào an toàn rút lui, bèn dứt khoát để rương hòm xuống đất, chờ Dược Thượng Hải ra chiêu.
Mặc dù Tần Xuyên muốn cướp hòm về nhưng Cát Thiên Tinh trước mắt quả thực khó xơi.
Trước kia hắn không có thực lực, chỉ có thể phân cao thấp với đại sư huynh Thanh Liên Môn, hôm nay đánh một trận như thế mới nhận ra chênh lệch với hồi đó biết bao nhiêu.
Nghĩ đến Cát Thiên Tinh mạnh như vậy, thì ra sư phụ của lão là lão già tóc xám kia, Đại trưởng lão Thanh Liên Môn, Sở Trần Sa, càng nghĩ càng thấy thâm sâu khó dò.
- Tiểu sư đệ, cậu đừng có đào ngũ…
Đột nhiên Cát Thiên Tinh phá vỡ lưới kiếm khí của Tần Xuyên, lách mình xuất hiện trước mặt hắn, đấm ra một kiếm, khí theo kiếm đi xé gió chói tai.
Giống như một con dã thú đang ngoác cái miệng rộng muốn cắm phập hàm răng nanh sắc bén xé nát hắn.
- Thiên Lang kích!
Theo bản năng Tần Xuyên lùi lại, tránh được một chiêu, nhanh chóng vận khởi giáp Thanh Liên, kiếm khí màu xanh trượt xuống.
Roạt roạt roạt
Trong tiếng kiếm khí gào thét, khó khăn lắm hắn mới hóa giải được kiếm ý này.
Cát Thiên Tinh chau mày:
- Cũng được….còn có chiêu này.
Tần Xuyên không rảnh rỗi tiếp chuyện với y, sau khi lao ra kiếm giáp bèn tung ra một chiêu Thanh Long rời bến. Kiếm khí cuồng xạ xông ra, như muốn xuyên ngực Cát Thiên Tinh.
Ánh kiếm màu xanh kéo lê một đoạn dài mấy chục thước thẳng tắp, nhưng không thể đánh trúng.
- Ha ha ha, nguy hiểm thật, chỉ tiếc đều là kiếm khách, chiêu này của mày rất dễ phán đoán.
Cát Thiên Tinh cười ha hả, nhảy lên một cọc cờ.
Tần Xuyên vung kiếm chém đứt cọc cờ, Cát Thiên Tinh rơi xuống, hắn lại chém ra một Lược Ảnh.
Viên Nguyệt Kiếm lướt qua tất thảy, nhanh như vô ảnh.
Cùng lúc Cát Thiên Tinh rơi xuống thì hắn cũng chém ra, màu sắc rực rỡ trên lưỡi kiếm như đốt lên một vùng hỏa diễm, kiếm khí nổ dọc đường kéo.
Viên Thiên Trảm!
Kiếm khí Hỏa Vân và Lược Ảnh Kiếm va chạm gây ra bạo tạc và chấn động cực mạnh, cưỡng ép chặn lại một kiếm của Tần Xuyên.
Hắn nhíu mày, dường như kiếm ý của người này có liên quan đến tinh tú, bảo sao kiếm ý này được gọi là Tinh La.
Giữa bầu trời, ánh sao trăm ngàn kỳ quái, ví với kiếm ý của Cát Thiên Tinh này cũng tầng tầng lớp lớp, rất khó nắm bắt.
Tần Xuyên bắt đầu do dự, không biết có nên sử xuất Thanh Liên bất hủ không. Với tu vi của mình xuất ra một chiêu cũng không sợ mình cũng ngã, chỉ là lo rằng nếu một chiêu không giải quyết xong sẽ rất phiền…
Đúng lúc này, Dược Thượng Hải bên kia cũng đã dốc toàn lực muốn đoạt lại thần vật.
Y đâm trường kiếm đỏ xuống đất, kiếm khí bộc phát như núi lửa, bắt đầu phụt ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, chỗ đại trưởng lão Sở Trần Sa đang đứng đã tràn đầy kiếm khí đoạt mệnh, bao vây y trong một biển kiếm khí.
Một ít đá cuội lọt vào vùng kiếm khí nhiệt độ mà bị nung chảy, khiến cho không ít người tâm kinh gan lạnh.
Tuy tên của kiếm sĩ Dược Thượng Hải có một chữ “Thủy”, nhưng thanh danh kiếm Phi Viêm màu đỏ thẫm trên tay y chính là danh kiếm chịu nhiệt cao nhất đương thời của Hoa Hạ.
Thanh kiếm này vốn không phải của Thần Kiếm Môn, mà là Dược Thượng Hải đã tự thu thập các loại kim loại hiếm để chế tạo cho phù hợp với kiếm ý của mình.
Mà kiếm ý Thuần Hỏa của y, từ mấy năm trước đã vang danh bên ngoài, nghe nói, nếu phát huy tối đa có thể luyện thép nóng chảy, vô cùng kỳ diệu.
Kiếm khí cao như vậy, cuồng dã bao vây Sở Trần Sa, như khí nóng ngàn năm phun ra tất thảy, như một đốt cháy, thiêu chảy tất cả!
Nhiệt độ rát cao mang theo ánh sáng mãnh liệt, cũng khiến cho không ít người bị chói mắt.
Nhưng Sở Trần Sa chỉ nhíu mày, bỗng vung một tay, nắm đấm siết chặt nổi từng bắp thịt, hoàn toàn không nhìn ra là tay của một lão già.
- Xem quyền!
Sở Trần Sa đấm một cái xuống đất không khác nào một cái máy đóng cọc.
- Ầm ầm!
Cả đạo trường Ngọc Long đều rung lên, như thể trời sắp sập đến nơi, núi tứ phía đều nứt rạn, không ít đá bắt đầu rơi xuống.
Lại cộng thêm vô số kiếm khí đang phun trào ở nơi này, nên lần này tất cả đều bị ảnh hưởng. Tất cả kiếm khí bắt đầu chấn tung ra bên ngoài, chứ không động được vào người Sở Trần Sa.
Dược Thượng Hải nhảy vào mấy khe nứt, chặc lưỡi:
- Thiên băng địa liệt quyền?
Môn quyền pháp này giống với Thương Lãng Phá Băng Chưởng, đều đã thất truyền, uy lực rất lớn, chỉ cần nghe tên cũng có thể hình dung.
Nhưng công phu cấp bậc này để học được tinh thâm một môn cũng vô cùng khó khăn. Huống chi quyền chưởng khác nhau, Tông sư bình thường cũng chỉ có thể lĩnh ngộ một chút ý nghĩa bên ngoài.
Nhưng Sở Trần Sa này không chỉ có chưởng pháp xuất thần nhập hóa, ngay cả quyền pháp cũng lô hỏa thuần thanh.
Chưa hết, lúc trước lão còn sử xuất Thối pháp đã thất truyền…. Thật không biết lão già này tinh thông bao nhiêu môn cổ võ khác loại đây?
Còn đang ngỡ ngàng, Dược Thượng Hải đã bị chấn động!
- Lăng Tiêu Nhất Chỉ!
Thân ảnh Sở Trần Sa như một ánh chớp, nháy mắt đã tiến lại gần hơn mười thước, ngón tay cái bên trái của lão sáng lên một vầng trắng, đâm mạnh vào mắt Dược Thượng Hải.
Y vội quay đầu tránh, nhưng vẫn đánh giá thấp tốc độ của chỉ pháp này!
Một tia máu vẩy ra, ngón tay đã rạch rách da đầu bên trái của y, suýt nữa đã đâm mù mắt.
Chư hết, khi Sở Trần Sa bay tới, tay phải kết hợp vỗ một chưởng Thương Lãng PHá Băng, vừa vặn trúng lưng Dược Thượng Hải.
Phụt!
Cho dù Dược Thượng Hải có thực lực cấp Tông sư nhưng trúng một chưởng này cũng phụt máu.
Tất cả xảy ra rất nhanh, mỗi chiêu của Sở Trần Sa đánh ra đều không chê vào đâu được, vận dụng hoàn toàn thành thạo các loại quyền chưởng chỉ, thần kỳ không ngờ nổi.
Người ngoài không thể nhìn rõ chi tiết trận đấu, không phải vì Dược Thượng Hải phản ứng chậm, càng không phải y yếu, mà là vì thực lực của Sở Trần Sa cao hơn một cách tuyệt đối!
Lão quay lại bên cạnh hai hòm thần vật kia, cầm lấy, quay lại nhìn Tần Xuyên, ánh mắt có vài phần nghi hoặc nhưng cũng không để ý nhiều.
- Thiên Tinh, đi.
Cát Thiên Tinh đang đối chiêu với Tần Xuyên, nghe sư phụ gọi vậy cũng không ham chiến, sau khi ngăn được kiếm ý của hắn bèn vận khinh công nhảy đi.
- Tiểu sư đệ, lần sau gặp mặt sẽ là tử kỳ của cậu!
- Đứng lại!
Tần Xuyên vội đuổi theo, gào lên chất vấn:
- Chúng mày muốn làm gì? Sư phụ tao đâu?
Cát Thiên Tinh quay đầu cười lạnh:
- Ha ha ha… sư phụ của mày sao? Lão ta chết lâu rồi!
Mặt Tần Xuyên trắng bệch, hai chân cũng dừng lại, ngơ ngác không nói nên lời.
Khi hắn lại muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng thì hai người kia đã dẫn theo đệ tử Thanh Liên Môn còn lại chạy không thấy đâu.
Trên thực tế Tần Xuyên cũng không biết mình có muốn đuổi theo không. Không bàn đến chuyện có thể đuổi theo hay không, cho dù có đuổi theo được, có dùng kiếm ý Bất Hủ Thanh Liên, dưới tình huống lấy một địch hai cũng khó mà thủ thắng.
Hắn cũng không biết năng lượng hắc ám trong cơ thể mình thế nào, nhưng cho dù mình có thể sử dụng cũng không biết dùng. Hắn không muốn biến thành quái vật!
Nhìn Dược Thượng Hải phụt máu bên cạnh, hắn thở dài chạy tới:
- Anh đừng cử động. Ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Để tôi chữa thương cho anh!
- Xong rồi xong rồi..
Dược Thượng Hải thở phì phì, mặt mày trắng bệch:
- Tên tuổi anh hùng cả đời đã bị lão nhân kia đánh tan hết. Rốt cuộc kẻ đó là ai? Thực là biến thái…
Tần Xuyên chẳng có tâm trạng đi an ủi y, vì hắn còn đang mải nghĩ không biết Cát Thiên Tnih nói có thật hay không.
Phó Thanh Y đã chết? Làm sao có thể. Cho dù Sở Trần Sa có làm phản, thầy trò lão có lợi hại đi nữa, nhưng theo lý thuyết cũng không có tư cách làm đối thủ của Chưởng môn Phó Thanh Y!
Nhưng… nếu Phó Thanh Ý chưa chết, thì ông ấy đi đâu? Vì sao Thanh Liên Môn đại loạn như thế mà vẫn không thấy ông xuất hiện?
Trên đạo trường Ngọc Long la liệt tử thi, dưới đất máu chảy thành sông.
Người còn sống sót không phải mấy vị thủ trưởng được bảo vệ rát tốt, mà là các cao thủ cổ võ có thực lực không tầm thường của các gia tộc lớn.
Không ít người đã tận mắt chứng kiến Tần Lôi chữa thương cho Kiếm Si, nhưng lại không dám tới gần, mà mấy người Long gia và Tống gia đều nhìn hắn đầy nghi ngờ.
Lúc này Nạp Lan Thấm đã được Nạp Lan Sương điều trị tỉnh lại, hai mẹ con bèn đi tới bên cạnh Tần Xuyên.
- Tần Xuyên, mấy người vừa rồi là ai vậy? Sao cô lại nghe thấy có nhắc đến sư phụ cháu?
Khi hỏi câu này, Nạp Lan Sương cũng không nhận ra giọng mình hơi run run.
Nạp Lan Thấm bên cạnh tuy đầu còn dính vết máu khô nhưng cũng rất nóng lòng nhìn hắn.
Hắn lại cắn chặt răng, không biết nên trả lời thế nào…
- Hai người không nghe rõ sao? Bọn họ đã nói sư phụ hắn chết rồi.
Dược Thượng Hải rất “tốt bụng” truyền lời giúp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận