Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 575: Xuy Tuyết

Dù Kim Triết Ngao bề ngoài ôn hòa nhưng khi thật sự ra tay thì vẻ mặt liền trở nên dữ tợn, thô bạo ngang ngược.
Ánh sáng cầu vồng của kim đao như muốn bổ đôi cả lôi đài, làm nổ tung thành một khe lớn ở vị trí Lăng Lạc Tuyết đứng!
Sau khi bước nhanh, nghiêng người tránh sang hướng ngược lại, Lăng Lạc Tuyết quay người nhanh chóng đi vòng lại, thân thể như một chiếc dùi sắc bén vung kiếm khí từ góc độ xảo trá ở bên cạnh, như là một ngôi sao chổi màu trắng bay thẳng đến sau lưng Kim Triết Ngao.
Chiêu này đúng là chiêu “Tinh Trì”, một trong bảy tuyệt kiếm của Thần Môn, lấy tốc độ và điểm bộc phát là điểm mấu chốt, Lăng Lạc Tuyết thấy tốc độ đối phương không được tính là nhanh, hơn nữa tay cầm đại đao, quay người chắc cũng khá chậm nên muốn dùng chiêu này để đánh úp.
Nhưng Kim Triết Ngao bỗng một cước đạp lên mặt đất, đại hoàn đao trên tay cắm xuống đất!
- Sấm sét đao ý, thần đao rung chuyển đất!
Cùng với việc đao khí lao xuống đất, đá xanh lát xung quanh bắt đầu sụp đổ, vỡ tan, đồng thời bị đao khí này thổi bay khắp nơi!
Lăng Lạc Tuyết vừa định đắc thủ thì phát hiện rất nhiều đao khí và đá ở dưới người mình đang trào lên, cô đành vội dừng lại, dùng kiếm khí quét những mảnh đá vụn kia đi.
- Xem đao!
Kim Triết Ngao ngựa không dừng vó, dùng chữ “Trảm” trong Phách Tuyệt đao pháp điên cuồng vung về phía Lăng Lạc Tuyết, đao khí như cuồng phong cuồng loạn nhảy múa, trên lôi đài xuất hiện tầng tầng lớp lớp khe rãnh.
Trong lúc nhất thời Lăng Lạc Tuyết lại có xu thế bị chèn ép, khiến không ít người xem ghét trận đấu nghiêng hẳn về một bên tha hồ reo hò.
Nhưng dù Lăng Lạc Tuyết tạm thời nằm ở thế yếu vẫn không lôi Nộ Lôi Kiếm ra, sau khi dùng khinh công nhảy lùi lại, xung quanh cô cuốn đầy kiếm khí màu trắng như những bông tuyết.
Kiếm khí như bông tuyết óng ánh trong suốt, như mộng như ảo nhưng lại ẩn chứa sát cơ, đều do kiếm khí sắc bén biến thành.
- Cuối cùng cũng dùng kiếm ý rồi à, hãy thử sấm sét đao ý, khóa sắt cuồng đao của tôi xem cô có chặn được không!
Kim Triết Ngao vô cùng tự tin đột ngột vung tay, ném đại hoàn đao trong tay đi, như là một phi đao khổng lồ bay về phía Lăng Lạc Tuyết với tốc độ cực nhanh!
Bông tuyết kiếm khí trên người Lăng Lạc Tuyết vừa va đập với đại đao màu vàng này liền tóe đầy lửa.
"Xì xì xì" tiếng kim loại không ngừng vang lên bên tai.
Kim Triết Ngao cũng không một đao là xong, anh ta lại vẫy tay, kim đao quay về phía trước người anh ta nhưng dường như đã bị một chiếc xiềng xích vô hình khống chế, lại lần nữa bổ về phía khác của Lăng Lạc Tuyết!
Rõ ràng là một đại hoàn đao cồng kềnh như vậy mà dưới tác dụng của đao khí, thanh đao này vận dụng tự nhiên chẳng khác nào một cánh tay của Kim Triết Ngao, cách hơn chục mét đã có thể không ngừng tấn công kiếm khí hộ thể của Lăng Lạc Tuyết.
Nhưng Lăng Lạc Tuyết không hề cứ tiếp tục chịu đánh như vậy, cô nhìn chuẩn lúc đao còn chưa bay đến, cúi người lộn về phía sau, vung ra một đường kiếm ý.
- Kiếm ý Xuy Tuyết, tuyết đầy Thương Sơn!
Vô số kiếm khí bông tuyết dường như bị một dòng nước lạnh mạnh mẽ khuấy động, trong nháy mắt liền cuốn một mảng lớn trên lôi đài.
Gió không phải đến từ kiếm khí mà là nước xoáy do những kiếm khí này tạo ra tạo thành luồng khí xoáy rất mạnh.
Khóa sắt cuồng đao của Kim Triết Ngao bị luồng kiếm khí Xuy Tuyết mãnh liệt này nuốt mất, xiềng xích khống chế đao khí bị chặt đứt từ trên xuống.
Trong tích tắc, chỉ nghe thấy “loảng xoảng” một tiếng, Kim Đao rơi xuống đất!
Nhân cơ hội này, Lăng Lạc Tuyết nhảy ra khỏi kiếm khí Xuy Tuyết màu trắng, quét ngang kiếm trong tay, đặt trước cổ Kim Triết Ngao!
- Anh thua rồi.
Kim Triết Ngao không hề nhìn rõ phía trước đã xảy ra chuyện gì vì những bông tuyết dày đặc này phản chiếu ánh mặt trời, làm loạn tầm mắt của anh ta.
Khi anh ta phản ứng lại được thì đã không thể cứu vãn.
- Xem ra kiếm ý của Lăng sư muội hơn đao ý của tôi, tôi nhận thua.
Kim Triết Ngao bất đắc dĩ thở dài, cũng không nói nhiều, cầm đao của mình rồi bước xuống lôi đài.
Một trận chiến chấm dứt, biểu hiện của Lăng Lạc Tuyết khiến không ít cao tầng trên khán đài rất hài lòng, còn trong trận doanh của Lăng gia, cha cô Lăng Thiết Tâm cũng vô cùng tự hào.
- Ôi, chị Lăng lợi hại quá, kiếm ý của chị ấy cũng thật đẹp, thật giống gió thổi tuyết.
Đương nhiên Tần Cầm sẽ ủng hộ Lăng Lạc Tuyết, lúc này nhìn thấy Lăng Lạc Tuyết chiến thắng một cách thuyết phục như vậy, cô nàng đặc biệt hưng phấn.
- Hi, Cầm Nhi, thứ đó nhìn thì đẹp nhưng nếu thật sự phải động vào thì sẽ chảy máu đấy. Dù sao chúng cũng đều do kiếm khí hóa thành.
Tần Mãnh chậc chậc cảm khái.
Liễu Tiên Tiên cũng hiểu được chiêu thức của Lăng Lạc Tuyết rất mê người, vô cùng hiếu kỳ hỏi:
- Anh rể, anh rể! Bây giờ anh còn đánh thắng được Lăng Lạc Tuyết không? Sao bây giờ cô nàng đó dùng kiếm lại có phong thái của nữ thần thế?
Tần Xuyên cũng không thể không cảm thấy sợ hãi thán phục vì sự tiến bộ của Lăng Lạc Tuyết, quả thực là ngoài dự liệu của hắn. Hắn gật đầu nói:
- Đúng là lợi hại, nhưng nếu so với anh, hì hì…
- Hì cái đầu anh ấy! Xong rồi, xong rồi, cuối cùng em cũng nhìn ra rồi, anh rể cũng không đánh lại được cô nàng đó, cô ta không hợp với chị em, sau này chắc chắn sẽ đến gây chuyện!
Liễu Tiên Tiên vẻ mặt vẻ u sầu.
Tần Xuyên đang muốn giải thích một chút thì đột nhiên phát hiện Lăng Lạc Tuyết bước từ trên lôi đài xuống, đang đi về phía hắn.
Ánh mắt của Lăng Lạc Tuyết rất không thân thiện, mang theo sự lạnh lùng và tâm trạng phức tạp nhìn Tần Xuyên có chút hoang mang rối loạn.
Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ tại sao lần này gặp mặt thái độ của Lăng Lạc Tuyết lại lạnh lùng vô tình như vậy.
Nửa tiếng sau, trận đấu thứ hai, trận đấu giữa Cơ Vô Danh và Viên Thông hòa thượng bắt đầu.
Vì có cùng tên với công ty vận chuyển nào đó nên trong đại hội Chân Long lần này, có không ít người gọi Viên Thông hòa thượng là “hòa thượng chuyển phát nhanh”, đương nhiên đều là trêu cho vui mà thôi.
Thực lực của Viên Thông hòa thượng là không thể nghi ngờ, nhưng đối diện với Cơ Vô Danh, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi thay y.
Vừa lên lôi đài, Cơ Vô Danh vẫn hỏi một câu:
- Chính anh nhận thua hay là tôi ném anh xuống?
Viên Thông hòa thượng chắp tay trước ngực:
- A Di Đà Phật, mong thí chủ chỉ giáo.
Cơ Vô Danh cũng không nói nhiều, sải bước đi lên, cũng chẳng chú trọng chiêu thức gì, chỉ có một chữ “đánh”!
Nhưng tốc độ ra quyền của anh ta quá nhanh, sức lại quá mạnh, nhìn như mở ra đóng vào nhưng trên thực tế còn phong tỏa chỗ quan trọng của mình, vô cùng kín đáo.
Cùng với việc quả đấm lớn như bao cát rơi xuống, Viên Thông hòa thượng thi triển thân pháp Long Hành Hổ Bộ của Bạch Long Tự, tránh đi hơn chục lần.
Cơ Vô Danh có chút không vui:
- Anh tưởng chỉ tránh né bằng khinh công là xong à? Lãng phí thời gian!
Nói xong, Cơ Vô Danh cũng bắt đầu bước nhanh hơn, anh ta không hề dùng khinh công, chỉ dựa vào khả năng cân đối cơ bắp của cơ thể mình liền đuổi kịp Viên Thông hòa thượng.
Rơi vào đường cùng, Viên Thông hòa thượng đẩy ra vô số chân khí, giải phóng ra một bức bình phong hình tròn khổng lồ ở trước người!
“Lá chắn Hồi Âm!”
Cùng với việc lá chắn được mở ra, nắm đấm rơi toàn bộ lên trên.
Rầm rầm rầm!!
Nắm đấm dày đặc như nhịp trống kích động lá chắn hồi âm, không thể nhìn rõ mỗi giây Cơ Vô Danh đánh ra bao nhiêu quyền, anh ta chẳng khác nào chiếc đóng cọc điên cuồng không biết mệt mỏi, nắm đấm đánh ra đều là thao tác máy móc vậy.
Vốn dĩ Viên Thông hòa thượng muốn dùng lá chắn Hồi Âm để ngăn chặn một đợt công kích mạnh nhất, sau đó sẽ thừa cơ phản công, thi triển Vô Tướng Thần Chưởng… của Bạch Long Tự, tuyệt địa phản kích.
Nhưng y kinh ngạc phát hiện ra Cơ Vô Danh đúng là quái vật, thể lực của anh ta kéo dài mãi không dứt, khiến lá chắn Hồi Âm tiêu hao gần hết chân khí mà cũng không có ý định dừng ra quyền!
Nắm đấm của anh ta mang theo sức mạnh cường hãn, có khả năng xuyên thấu rất cao, Viên Thông hòa thượng không dám tiếp dù chỉ một nắm đấm.
Trọn vẹn năm phút đồng hồ, vì lá chắn Hồi Âm vốn đã rất tiêu hao chân khí, Viên Thông hòa thượng đã không tiếp được chân khí nữa, đành chạy thục mạng về phía sau!
Cơ Vô Danh cũng không đuổi theo, không thở gấp chút nào, nhín vai nói:
- Sao thế, không làm rùa đen rút đầu nữa à? Ông đây vừa làm nóng người thôi!
Rất nhiều khán giả há hốc miệng, trợn tròn mắt, thế này mà mới làm nóng người à? Đánh bao nhiêu quyền rồi? Đánh xuống mặt đất thì chắc cũng phải được mấy cái giếng rồi ấy chứ!
Viên Thông hòa thượng cười khổ không thôi:
- A Di Đà Phật, thí chủ trời sinh thần lực, tiểu tăng tự thấy không bằng, đành nhận thua ở đây!
Toàn trường một mảnh xôn xao, chẳng ai ngờ rằng Viên Thông hòa thượng còn chưa có cơ hội tấn công đã trực tiếp thua!
Người của Cơ gia cũng đều kinh ngạc nói không ra lời, bọn họ biết rõ Cơ Vô Danh rất mạnh nhưng biểu hiện của Cơ Vô Danh đã vượt qua mong muốn của bọn họ!
Cơ Vạn Lý nuốt một cái yết hầu, cả người run run, tự nhủ cười nói:
- Không hổ là huyết mạch quý báu trăm năm mới có một của Cơ gia ta, lão tổ tông trên trời có linh thiêng phù hộ cho, có con trai Vô Danh của ta ở đây, ai dám làm rung chuyển địa vị cổ võ thế gia số một của Cơ gia chúng ta chứ?
Ở khu vực Thần Kiếm Môn, mấy môn nhân đều vô cùng bình tĩnh.
Sau khi dùng ánh mắt thưởng thức nhìn về phía Cơ Vô Danh, Mộ Tiêu Hàn quay đầu nói với Lăng Lạc Tuyết:
- Lạc Tuyết sư muội, chiều nay em sẽ quyết đấu với nhị công tử Cơ gia, hết sức nỗ lực, tuyệt đối không nên quá mức chấp nhất, thực lực của hắn tuyệt đối không phải chỉ có như vậy.
Lăng Lạc Tuyết có chút không phục:
- Dù gã có mạnh đến đâu đi nữa thì cũng không mạnh bằng tên của Tần gia,em bắt buộc phải thắng gã.
Mộ Tiêu Hàn sững sờ, suy nghĩ nhìn về phía Tần Xuyên đang ở bên trong Tần gia, bất ngờ nói:
- Sư muội, ở hồ Thiên Kiếm em tiếp nhận khổ luyện, đau khổ tu hành, luôn nói là để thắng một người, chẳng lẽ không phải vì thắng Liễu Hàn Yên, mà là muốn thắng Tần Xuyên sao?
Lăng Lạc Tuyết nghiêng đầu đi, vẻ mặt quật cường, không trả lời nhưng cũng coi như mặc nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận