Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 676: Mối quan hệ ngượng ngùng

Chỉ thấy luồng kiếm khí màu xanh của Phong Thần xé toạc bầu trời bắn về phía Tuyệt Ảnh chuẩn xác như một tia lase.
Tất cả cây cối và đất đá trong khu vực này đều bị tách ra hai bên, không hề ảnh hưởng đến tốc độ.
Cùng lúc đó, kiếm khí bỗng dưng tách ra trên không trung như từ một đầu đạn liên tiếp tách ra hàng chục viên đạn nhỏ. Từng sợi kiếm khi bao trùm mọi nơi Tuyệt Ảnh có thể tránh tới.
Tuyệt Ảnh ảo não quay đầu lại, phi thân nhảy lên, phóng ra một làn kiếm khí màu bạch màu vàng kim từ hai tay y.
- Thiên nguyên kiếm cương!
Hai luồng kiếm khí phóng ra tạo nên một bức tường kiếm khí trước mặt y.
Đúng lúc này, luồng kiếm khí dày đặc của Phong Thần cũng ngưng tụ lại, va chạm kịch liệt với bức tường kiếm khí màu bạch kim.
- Rầm rầm rầm!
Kiếm khí màu xanh nhìn có vẻ rất nhỏ nhưng lại nổ tung tan tác, đồng thời tấm lá chắn kiếm khí bạch kim cũng tan tác theo.
Sau lần giao đấu này thực lực tương đương giữa hai bên huynh đệ.
Chỉ có điều, dĩ nhiên, kết quả này không nằm trong dự đoán của Phong Thần. Để truy kích Tuyệt Ảnh, Phong Thần phải giải phóng nhiều kiếm khí vì thế thân hình dĩ nhiên cũng trở nên chậm chạp hơn.
Nhưng trong lúc ngăn cản đạo kiếm khí này, tốc độ của Tuyệt Ảnh cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Trong sự truy kích đó, khoảng cách nho nhỏ này cũng đủ để dẫn đến khoảng cách giữa hai người ngày một xa dần.
Vùng núi non trùng điệp nhìn không thấy rìa. Đã vậy, càng vào sâu bên trong núi, chạy trốn còn khó hơn truy tìm tung tích rất nhiều.
- Sư huynh tốt của ta! Huynh còn tưởng rằng ta vẫn là Tuyệt Ảnh của 20 năm trước sao? Ngày khác gặp lại, ta sẽ khiến cho cả nhà huynh chết không được yên.
Giọng nói của Tuyệt Ảnh phiêu tán trong không trung còn bóng hình y thì đã biến mất dạng, không thể truy đuổi.
Lúc đám người Tần Xuyên đuổi tới chỗ Phong Thần, Phong Thần đã từ bỏ việc truy đuổi y, yên lặng đứng trên một khối đá, tỏ ra bất đắc dĩ.
Tử La vô cùng kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, không chút e ngại nhào tới sau lưng Phong Thần. Hai tay Tử La ôm chặt lấy cổ Phong Thần, cả người đung đưa phía sau.
- Phong Thần ca ca! Muội rất nhớ huynh!
Phong Thần vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của Tử La, cười nhẹ nhàng:
- Đã hơn 20 năm rồi mà muội vẫn chưa trưởng thành sao?
Tử La tức giận, mặt phụng phịu:
- Đã nói với huynh rồi mà! Người ta đã lớn hết mức có thể rồi. Huynh xem con trai chúng ta đã lớn thế này rồi!
Tần Xuyên xấu hổ. Thật ra, hắn cũng đã từng nghĩ đến cảnh tượng lúc cha mẹ ruột của hắn đoàn tụ sẽ như thế nào.
Nhưng hắn thề, hắn chưa từng nghĩ đến việc lúc gặp lại cha mẹ ruột lại... xấu hổ như vậy.
Tuy trong lòng vẫn vô cùng kích động, tâm trạng bất ổn, nhưng nhiều hơn cả là không biết nói gì...
Không chỉ hắn mà ngay cả Liễu Hàn Yên và Lăng Vân sư thái cũng có vẻ khá kỳ lạ.
Phong Thần chậm rãi tháo chiếc mặt nạ màu xanh trên mặt xuống làm lộ ra một khuôn mặt không phải quá anh tuấn nhưng lại rất chững chạc. Nếu so sánh với Tần Xuyên, khuôn mặt này phải giống đến 8, 9 phần.
So với danh xưng Phong Thần, tướng mạo của ông ta rất bình thường, không có gì đặc biệt.
- Lựa chọn của con... là đúng. Ta rất vui...
Phong Thần cười nói.
- Dạ?
Tần Xuyên sửng sốt trong giây lát rồi mới nhận ra, ông ta đang nói chuyện với mình:
- Lựa chọn nào ạ?
- Lúc ta tới nhà máy đã thấy con và Tuyệt Ảnh đang thực hiện giao dịch. May là... con không vì thần vật mà coi rẻ tính mạng của những người dân bình thường.
Phong Thần nói.
Tần Xuyên biết là chuyện này nên cũng sờ gáy nói:
- Cũng không có gì ạ. Chỉ là sau khi suy nghĩ kỹ càng thấy nên làm như vậy mà thôi.
- Không!
Phong Thần nghiêm nghị nói:
- Điều này rất quan trọng. Sở dĩ Tuyệt Ảnh đi đến bước đường này là vì nó bị sự hấp dẫn của Tinh chi bỉ ngạn chi phối, làm bại hoại con người... Con có thể chống lại được sự hấp dẫn đó là một điểm rất quan trọng.
Tử La kiêu ngạo nói:
- Phong Thần ca ca, đây là con trai mà muội sinh ra, dĩ nhiên sẽ không thể giống người thường được rồi.
Phong Thần dùng một tay ôm rồi nâng Tử La lên.
Nếu không phải đã biết rõ quan hệ của bọn họ, người khác còn tưởng là cha đang ôm con gái.
- Muội còn dám khoác lác thế sao? Bị Long gia và Tống gia lừa cũng không biết, may mà Tần Xuyên phản ứng nhanh, rồi mời cao thủ tới ứng cứu. Nếu không chắc giờ này, Thuỷ Vân Tĩnh Trai đã bị san bằng rồi.
Phong Thần nói xong còn chọc chọc vào trán Tử La mấy cái, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Tử La cười khanh khách, bị chọc như vậy cũng không khó chịu mà còn ôm cổ Phong Thần rồi hôn lên mặt ông ta vài cái.
Một màn tình cảm này lọt vào trong mắt Tần Xuyên làm hắn cảm thấy không được tự nhiên. Nhìn thế nào cũng không thấy giống vợ chồng mà giống cha con hơn!
Tần Xuyên chợt nhận ra, Liễu Hàn Yên ở bên cạnh đang nhìn hắn với ánh mắt khác thường, như thể đã hiểu ra gì đó...
Tần Xuyên dở khóc dở cười. Lần này thì xong rồi, chắc chắn cô ấy tưởng rằng, một vài tính cách của hắn là do di truyền, có giải thích cũng không được nữa rồi.
Nhưng trước mắt, hắn vẫn phải giải thích đầu đuôi câu chuyện thôi.
- Vì sao phải giết Nạp Lan Anh Kỳ?
Tần Xuyên vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
Phong Thần bỏ Tử La xuống rồi nói:
- Có 3 nguyên nhân. Một là, y luôn gây bất lợi cho con. Hai là, điều tra con có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng. Hơn nữa, con là con trai của ta và Tử La, một vài việc y không thể biết được. Ba là, Tống Bảo Khôn không đồng ý gả Tống Viện cho y, chỉ mong y chết đi. Giết y, bọn họ có biết cũng sẽ che dấu chuyện này.
Tần Xuyên rất ngạc nhiên. Hoá ra Tống gia luôn biết người không phải do hắn giết, chả trách họ không tìm hắn để gây sự.
- Lúc trước khi con bị phế công lực, hai người không thèm quan tâm. Con không cần cha giúp con đối phó với Nạp Lan Anh Kỳ. Cha làm như vậy chỉ hại con bị người khác hiểu lầm mà thôi.
Dù sao thì Tần Xuyên cũng thấy không cam lòng.
Nếu đã có nhiều người thần thông quảng đại, trong mắt nhìn trước được hết mọi chuyện như vậy, vì sao còn trơ mắt nhìn hắn suýt thì trở thành một phế nhân chứ.
Phong Thần gật đầu, thở dài nói:
- Ta biết, con có nhiều điều oán hận hai cha mẹ ruột như chúng ta. Ta cũng có thể hiểu được. Vì... chúng ta thật sự xin lỗi con.
- Năm đó, sau khi Tử La mang thai con, vì môn quy của Bàn Long các nên chỉ có thể có 2 con đường để lựa chọn. Hoặc là bỏ con đi, hoặc là sau khi sinh con ra không được phép gặp con nữa, không những vậy còn phải giao con cho Thanh Liên môn nuôi dưỡng.
- Để trả giá cho việc đó, ta cũng chính thức gia nhập quân đội, bán mạng liều mình cho đất nước, không được phép nhắc tới quan hệ với con và Tử La.
- Đây là những gì lúc đó Bàn Long các đã bàn bạc với thủ trưởng, chúng ta muốn bảo vệ con chu toàn thì nhất định phải chấp nhận những điều kiện này. Dù sao thì, những quy tắc từ hàng nghìn, hàng vạn năm nay không thể sửa đổi tuỳ tiện được.
- Có thể con không tin, nhưng mọi chuyện xảy ra với con ở Thanh Liên môn, việc con bị đuổi xuống núi, ta đều không biết. Vì ta không ngờ, ta còn có cơ hội được gặp lại con.
Nói tới đây, Phong Thần cười ý nhị:
- Nếu không phải do Tuyệt Ảnh không những không chết mà còn làm ra chuyện tày trời như thế này. Cả nhà chúng ta chắc không còn cơ hội đoàn tụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận