Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 646: Nhiệt độ thi thể

- Liễu tướng quân bị sao vậy?
Diệp Tiểu Nhu đang ốc không mang nổi mình ốc, làm gì có thời gian để ý Liễu Hàn Yên ở thủ đô như thế nào.
Lăng Lạc Tuyết cười khổ:
- Liễu gia yêu cầu Liễu Hàn Yên tái giá. Ban đầu cô ta đồng ý, nhưng hai tuần trước, cô ta giết chết Long Ngạo Vân của Long gia, là vị hôn phu mà Liễu gia tìm giùm cô.
Sau đó, Long gia phái cao thủ truy kích. Tống gia của Bộ An Ninh quốc gia cũng phái quân đội đuổi bắt. Nhưng những người đuổi theo cô đều chết sạch. Nghe nói có hơn một trăm người chết rét. Điều này đồng nghĩa với việc cô ta đắc tội với cả Long gia và Tống gia.
Đây không phải là điểm mấu chốt. Một số người nhất mạch của Liễu gia đến Thủy Vân Tĩnh Trai, muốn mang Liễu Tiên Tiên về, áp chế Liễu Hàn Yên. Ai ngờ trên đường đều bị Liễu Hàn Yên chặn giết. Mười mấy người toàn là thân thích của cô.
Bây giờ cô chính là phạm nhân bị truy nã số một ở Hoa Hạ. Liễu gia vì chuyện của cô mà bị Long gia chèn ép đến không thở được. Chỉ sợ người một nhà Liễu gia hận không thể phân thây xé xác cô.
- Ah!
Hai cô gái đều giật mình.
- Liễu tướng quân không phải rất nguy hiểm sao?
Lục Tích Nhan lo lắng nói.
Lăng Lạc Tuyết nhún vai:
- Ai mà biết được. Cô ta đã dám giết người như vậy, lại còn sắp xếp trước cho em gái, khẳng định là đã có chuẩn bị.
- Điều này không giống cách hành sự của Liễu tướng quân.
Diệp Tiểu Nhu nói thầm.
- Có phải hay không thì rất khó tin.
Lăng Lạc Tuyết cười tự giễu:
- Tôi vẫn một mực châm chọc cô ta, nói cô ta là gái ngoan, chẳng khác nào ký sinh trùng bị giáo điều gia tộc hủ hóa.
Nhưng chắc có lẽ tôi đã nhìn nhầm. Cô gái này không lên tiếng thì thôi, khi lên tiếng thì điên cuồng hơn ai hết. Khó trách tên kia cưới cô ấy cũng không cưới tôi.
Diệp Tiểu Nhu yếu ớt nói:
- Điều này anh Tần Xuyên cũng không nghĩ đến.
Lăng Lạc Tuyết bĩu môi:
- Dù sao, đến tận bây giờ Tần Xuyên cũng không xuất hiện. Tôi đoán anh ấy thật sự bị nguy hiểm. Bị thương nặng là điều đương nhiên, mà cũng có khả năng đã chết.
Ánh mắt Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu lộ ra vẻ ảm đạm, trong xe lâm vào không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Lăng Lạc Tuyết cảm thấy không khí hơi chút căng thẳng, liền miễn cưỡng cười nói:
- Đừng quá nản chí. Trước đây, nguy cơ cũng rất nhiều, anh ấy đều có thể vượt qua được. Cũng có thể lần này anh ấy gặp phiền phức lớn hơn.
- Vậy khi nào anh ấy có thể trở về?
Diệp Tiểu Nhu buồn bã nói.
- À!
Lăng Lạc Tuyết suy nghĩ, đột nhiên nhớ đến điều gì:
- Đúng rồi, bây giờ đã là cuối tháng chín, mấy ngày nữa là thế gia tỷ thí. Lần này còn náo động hơn so với Đại hội Chân Long, nói không chừng anh ấy sẽ đến đó.
Nghe xong tin tức này, Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu không khỏi lộ ra vẻ mong đợi.
Nhưng Lăng Lạc Tuyết lại không ôm hy vọng gì. Bởi vì cô biết rõ, với thực lực của Tần Xuyên, cho dù đang bình yên cũng không bao giờ tham gia mấy cái thi đấu thế gia này. Huống chi trước mắt lại là tình hình như vậy.
Quan trọng nhất là, thời gian ngày càng lâu, Lăng Lạc Tuyết cũng không còn hy vọng vào người đàn ông này.
Vùng duyên hải Đông Bắc, Hoa Hạ, trong một thành phố dùng ngư nghiệp và mậu dịch xuất nhập càng làm ngành kinh doanh chính.
Từ lúc sản nghiệp bị tuột dốc, số người ở đây càng lúc càng giảm xuống. Ban ngày trên đường cái cũng không có quá nhiều người.
Trong một căn nhà ba lầu bình thường lại đứng không ít vệ sĩ áo đen, canh gác từng nơi hẻo lánh.
Trong gian phòng khách lầu ba, Iga Hisakura mặc quần áo màu đỏ tím, khí chất phát ra, vẻ mặt thương cảm nhìn cô gái đang ngồi xếp bằng vận công trên ghế salon.
Liễu Hàn Yên một thân áo trắng, cánh tay còn đang băng bó, rướm máu, khuôn mặt trắng bệch, môi tái nhợt, tiều tụy không nói ra lời.
Hàn khí tràn ngập bốn phía, nhưng so với tình huống bình thường thì yếu hơn rất nhiều.
Một tháng trước, Liễu Hàn Yên đã dùng phương thức bí mật, liên lạc với Iga Hisakura của xứ Phù Tang.
Cô biết rõ, một khi giết chết Long Ngạo Vân, cô đã không còn đường về nhà.
Cho nên, cô tin rằng, ngoại trừ Thủy Vân Tĩnh Trai, cô cũng chỉ còn Iga Hisakura là có thể tin tưởng.
Cô nhờ Iga Hisakura tìm giúp cô mấy chỗ trú thân. Một chỗ trong đó là thành phố này.
Chỉ là Iga Hisakura thật sự quá lo lắng cho cô. Sau khi xử lý chuyện bên xứ Phù Tang xong liền mang theo một số hộ vệ đến Hoa Hạ gặp cô.
Ai ngờ, vừa đến đây chưa được hai ngày, liền phát hiện tình cảnh của Liễu Hàn Yên còn khó khăn hơn mình tưởng tượng.
Sau khi vận công hai canh giờ, Liễu Hàn Yên mở mắt, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ:
- Độc Đường Môn quả nhiên không giống bình thường.
- Tướng quân, Long gia và Đường Môn vốn quan hệ rất tốt. Bọn họ phái cao thủ lẫn lộn trong quân đội đuổi bắt, thi hành ám chiêu, cô rất khó lòng phòng bị.
- Cho dù cô có Thiên Huyễn Băng Ngưng hộ thân, đa số độc tố cũng không làm gì được cô. Nhưng vẫn có lúc không thể kháng lại được. Bây giờ trong cơ thể cô có không ít độc tố, lại không điều dưỡng tốt, có thể đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Liễu Hàn Yên cam chịu nói:
- Cũng không còn cách nào khác. Dù sao Long Ngạo Vân cũng là đệ tử Đường Môn. Đường Môn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Tướng quân, nghe lời tôi đi, cùng tôi rời khỏi đây. Cho dù không đến Phù Tang thì cũng có thể đến Châu Âu, Châu Úc, không cần cùng chết với vương tộc.
- Hiện tại, Long gia và Tống gia còn chưa chân chính phái ra vương bài. Hơn nữa, ba người đứng đầu Thiết Phù Đồ vẫn còn chưa xuất động. Đợi đến lúc bọn họ thật sự muốn giết chết cô. Vậy thì không còn cơ hội đào thoát nữa rồi.
Iga Hisakura khuyên nhủ.
Liễu Hàn Yên nhếch miệng cười:
- Iga Hisakura, cô có cảm thấy mình có thể chạy trốn cả đời sao? Tôi có thể trốn nhưng em gái của tôi, Tiên Tiên, chẳng lẽ lại phải trốn cả đời ở Thủy Vân Tĩnh Trai với sư phụ tôi? Sư phụ tôi cũng không thể bảo vệ cho con bé.
Iga Hisakura sững sờ:
- Thế chẳng lẽ tướng quân muốn cứng đối cứng, đối kháng với Long gia, Tống gia. Nanh vuốt của họ nhiều phải biết. Hiện tại Liễu gia của cô thậm chí còn muốn bắt cô đưa cho Long gia xử trí.
Ánh mắt Liễu Hàn Yên đanh lại:
- Biện pháp duy nhất chính là trở nên mạnh hơn bọn họ.
Iga Hisakura giật mình.
- Chỉ có thể trở thành người giống như sư phụ tôi, thậm chí còn mạnh hơn, bọn họ mới e ngại tôi, tôi mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình, cũng như bảo vệ tốt cho em gái.
Ánh mắt Liễu Hàn Yên trở nên phức tạp:
- Tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi đã quá ỷ lại Tần Xuyên. Bây giờ anh ấy đã mất, tôi phải tự dựa vào chính mình.
- Cô muốn trở thành Kiếm Ma kế tiếp giống Tần tiên sinh sao? Nhưng đó không phải là chuyện của hai ba ngày. Tướng quân cô có được thực lực như bây giờ đã là không tầm thường rồi.
Iga Hisakura nói.
Liễu Hàn Yên như có điều suy nghĩ:
- Trước kia tôi dường như đã hết cách. Nhưng khi chuyện phát sinh trên người tôi, khiến cho tôi có những cách nghĩ khác.
Iga Hisakura không hiểu, chẳng biết lão thủ trưởng đang nói thầm cái gì.
- Iga Hisakura, cô có thể giúp tôi điều tra một chút hai khối thần vật của Hoa Hạ đang ở đâu, đặc biệt là huy chương Hải Thần.
Ngữ khí Liễu Hàn Yên có chút khẩn thiết.
Ánh mắt Iga Hisakura lộ ra dị sắc:
- Không cần tìm, tôi biết huy chương Hải Thần đang ở đâu.
- Ở đâu?
Liễu Hàn Yên khó hiểu hỏi.
- Chỉ cần tin tức linh thông một chút là biết ngay. Thế gia thi đấu vào đầu tháng mười sẽ trao thưởng cho ba người trẻ tuổi hàng đầu của ba thế gia, và lợi dụng Viêm Long Lân và huy chương Hải Thần để gia tăng tu vi cho bọn họ.
Iga Hisakura nói.
Liễu Hàn Yên có chút kinh ngạc:
- Bọn họ đã nắm được công dụng của thần vật rồi.
- Lần trước trong đại hội Thanh Long, tôi có ý định để Cơ Vô Danh đi thử một chút, xem có thể sử dụng sức mạnh của thần vật, kích phát tiềm năng của võ giả hay không. Chỉ là Cơ Vô Danh từ chối, đoán chừng lo lắng vật kia có phong hiểm.
Thi đấu thế gia lần này, Hoa Hạ muốn cố ý công khai, giúp những đứa bé được nuôi dưỡng tăng thực lực, khiến cho người bên ngoài càng thêm tín nhiệm bọn họ.
Iga Hisakura phân tích.
Liễu Hàn Yên cau mày. Huy chương thần vật đã bị cô “cải tạo” qua, cho nên cô tin tưởng thần vật có năng lực đặc biệt, có thể kích phát tiềm năng của võ giả.
Chỉ có điều, cụ thể nên làm thế nào mới thành công, có yêu cầu gì đặc biệt hay không thì cô cũng không rõ lắm.
Nhưng Hoa Hạ dám tự tin phát ra tin tức “ban thưởng” trong cuộc thi thế gia như vậy, đoán chừng cũng đã thí nghiệm qua rồi.
Liễu Hàn Yên đứng dậy, vết thương có chút rách ra, đau đến mức khiến cô phải cắn môi dưới, nhưng cô bất chấp những thứ này, nói:
- Cuộc thi đấu thế gia lần này, tôi nhất định phải tham gia. Muốn để đám người đang đuổi theo kia không phát hiện, hẳn phải mất không ít thời gian.
Iga Hisakura nghe xong, cười khổ nói:
- Nếu không phải tôi không có cách đánh ngất cô thì tôi đã đánh ngất rồi, sau đó mang cô ra nước ngoài, sẽ khiến cho cô không phải chịu khổ như vậy.
Gương mặt tái nhợt của Liễu Hàn Yên lộ ra một tia kiên quyết:
- Trên đời này tôi chẳng còn gì đáng lưu luyến. Trước khi mẹ tôi chết, đã dặn tôi phải chăm sóc Tiên Tiên thật tốt. Tôi yếu như vậy, làm sao mà chăm sóc con bé.
- Cô không biết lo lắng cho bản thân mình sao? Cho dù trong cuộc thi đấu thế gia có huy chương Hải Thần, nhưng người trông coi nhất định là một cao thủ siêu cấp.
Iga Hisakura đau lòng đến sắp khóc.
Liễu Hàn Yên thò tay, vuốt ve gương mặt của mình. Bàn tay trắng nõn lạnh buốt.
- Cho dù tôi có bị biến thành thi thể, tôi đoán chừng nhiệt độ cũng chỉ có bấy nhiêu. So với hiện tại cũng chẳng có gì khác biệt.
Liễu Hàn Yên nói xong, cầm chiếc áo khoác trên ghế salon khoác lên mình, cột lại mái tóc cho gọn gàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận