Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 598: Cha nghĩ nhiều rồi.

- Lại còn có chuyện này nữa sao?
Hai mắt Cơ Mỹ Nghệ sáng rực lên. Hiện giờ cả Hoa Hạ đang lùng bắt Thánh Giáo, nếu quả là đúng thì Tần Xuyên đã phạm phải tối kỵ rồi.
Cơ Vô Song gật đầu:
- Hơn nữa, trong cơ thể Tần Xuyên cũng có một ít thứ kỳ lạ.
Đúng lúc Cơ Vô Song đang muốn nói gì đó thì trên trời, cách y không xa, ngay trên đầu y, đột nhiên xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng quạt gió bay về phía hội sở.
Khi hai ngọn đèn pha chiếu sáng rực cả ven hồ, Cơ Vô Song lập tức cảm thấy tình hình không ổn!
- Chị mật báo?
Y quay phắt lại, phát hiện Cơ Mỹ Nghệ đã móc ra một khẩu súng ngắn được chuẩn bị từ trước ở trong áo ngủ, nhắm thẳng vào mình.
Mặt bà ta tái đi, tay hơi run, nhưng ánh mắt vô cùng kiên quyết:
- Rất xin lỗi, Vô Song, chị không thể gánh nổi sự liều lĩnh này của em… Em đã là kẻ địch của cả đất nước, chúng ta không thể có bất kỳ liên quan gì với nhau.
- Cơ – Mỹ- Nghệ!
Cơ Vô Song nghiến chặt răng, túm lấy mũ trùm, lộ ra khuôn mặt u ám dữ tợn:
- Uổng công tôi vẫn cho rằng người thực sự lo lắng yêu thương tôi nhất là người chị ruột này… Tôi không ngại xa xôi ngàn dặm tìm về đây, đầu tiên là tìm chị… vậy mà chị lại phản bội tôi…
Cơ Mỹ Nghệ nhìn khuôn mặt hoàn toàn không thể nhận ra của em trai, rưng rưng lắc đầu:
- Không phải…. Mày không phải em trai tao, mày chỉ là một con quái vật! Quái vật!
Cơ Vô Song ngửa mặt lên trời cười to, bi phẫn tuyệt vọng không tài nào tả xiết:
- Ha ha… ha ha… Tôi cũng đã chẳng còn bao nhiêu thời gian để sống… Chị lại trả cho tôi một “bất ngờ” như vậy… Chị đã nói tôi là quái vật, trước khi chết, tôi cũng phải kéo người thân của Cơ gia chôn cùng tôi!
Y hét lên một tiếng, giương nanh múa vuốt như một đám sương mù dày đặc màu xám, tản ra tử khí nồng đậm, nhào về phía Cơ Mỹ Nghệ!
- A….
Bà ta thét lên chói tai, điên cuồng nổ súng. Thực ra, bà ta cũng chẳng còn cách nào khác, chạy trốn thì không dám, không tới gặp y cũng không được, chỉ có thể kéo dài thời gian chờ cứu binh của Quốc An.
Vào đúng khoảnh khắc bà ta cho rằng là khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình, đột nhiên một vệt sáng từ phía xa xẹt lại, như một tia laser, xé toang trời đêm, từ phía sau xiên thẳng qua thân hình Cơ Vô Song.
Cơ Vô Song khựng lại, cúi đầu nhìn nhìn ngực của mình, chỉ còn một lỗ thủng to khoảng bằng một quả đấm!
- Kiếm khí…
Y nhận ra được thứ này là do cái gì tạo thành, chậm rãi quay người, nhìn ra ngoài phòng.
Một người đàn ông đeo mặt nạ xanh, mặc một bộ đồ da màu đen, không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở ven hồ, cách hơn hai mươi mét, lặng lẽ nhìn y.
Cơ Vô Song giật nảy mình. Dù sao y cũng đã từng là một trong Thất Tướng quân, cũng đã từng bái kiến người đeo mặt nạ này khi tham gia họp…
- Phong thần?
Theo bản năng, y rút lại hai bước, trong trí nhớ của y, hình như Phong Thần không nhậm chức nữa, Tống Bảo Khôn cũng không có quyền sai bảo Phong Thần nữa.
Mọi người chỉ biết hình như ông ta là một kiếm khách, nhưng mạnh đến mức nào thì không đoán được.
Mà ngay cả Cơ Mỹ Nghệ nghe thấy em trai gọi vậy cũng vô cùng kinh ngạc. Mặc dù bà ta cũng biết Quốc An đã phái cao thủ mai phục trong Cơ gia, phòng ngừa Cơ Vô Song quay về nhà.
Nhưng không có ai nói với Cơ gia rằng, cao thủ ở Cơ gia chính là Đệ nhất Thiết Phù Đồ Thất Tướng Quân, Phong Thần.
Thực ra, nghĩ kỹ một chút cũng có thể hiểu được. Tần Xuyên đã từng nói, Cơ Vô Song có thân thể của người chết, không phải Tông sư không thể địch lại được. Như vậy thì cũng chỉ có cao thủ như Thiết Sư và Phong Thần là có thể đối đầu với y.
Sau khiếp sợ, Cơ Vô Song lại chuyển sang thái độ tươi cười, ngạo nghễ chỉ vào ngực mình. Năng lượng tử vong đã giúp y hồi phục thân thể nhanh chóng.
- Cho dù là Phong Thần thì hôm nay tao cũng sẽ không sợ mày đâu. Thử đánh đi, tao xem thử xem kiếm khí của mày sắc cỡ nào.
Cơ Vô Song khinh thường.
Phong Thần không nói gì, đôi con ngươi đằng sau mặt nạ của y hơi có nét suy tư, lại thêm vài phần hứng thú, và vài phần khinh miệt.
Y nâng cánh tay trái, chém ra một đạo kiếm khí nhìn như tùy ý.
Tốc độ luồng kiếm khí màu xanh này không nhanh, nhưng ở giữa không trung đột nhiên nổ tung ra một đóa hoa lửa, phân tán thành hơn mười luồng kiếm khí, mà hơn mười luồng kiếm khí này lại nổ tung giữa không trung lần nữa!
Khi kiếm khí đến trước mặt Cơ Vô Song thì đã dày đặc tựa như mưa xuân rơi rắc, không thể nhận rõ.
Cơ Vô Song muốn tránh cũng không được. Về cơ bản, y không thể nào phán đoán được phạm vi bao trùm của kiếm khí!
Khả năng khống chế kiếm khí của Phong Thần đã tinh vi đến mức khó mà tưởng tượng nổi, so với châm lông trâu, khi chùm kiếm khí này đâm vào người tuyệt đối chỉ có hơn chứ không có kém.
Kiếm khí nhập vào cơ thể của Cơ Vô Song thậm chí còn không làm hư hao quần áo của y, vì nó quá nhỏ, xuyên thấu qua các khe hở của sợi vải.
Sau chiêu này, dường như chẳng có gì xảy ra.
Cơ Vô Song hoạt động hạ thể của mình, phát hiện không có gì khác lạ, đắc ý cười lớn:
- Ha ha ha, Phong Thần cái chó má gì. Đây là kiếm ý của mày sao? Cố tình làm màu…
- ẦM!
Đột nhiên, đầu y nổ tung!
Kiếm khí tiềm phục trong đầu Cơ Vô Song, phân liệt trong đó, nở to, ép nổ tung thân thể y.
- Rầm rầm rầm…
Cùng với mấy tiếng nổ bùm bùm, cổ, ngực, bụng, tứ chi, lần lượt từng bộ phận cơ thể của y bị kiếm khí bên trong ép nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
Cơ Mỹ Nghệ thét lên chói tai, toàn thân xụi lơ ngồi phịch xuống đất. Chứng kiến một đống thịt nát dưới đất không nhịn được mà muốn nôn mửa…
Thân thể người chết cũng không thể nào giúp Cơ Vô Song khôi phục lại, đầu của y đã bị hủy, cơ thể nát bấy, tử khí tan hết.
Như thể vừa chứng kiến một màn vô nghĩa, Phong Thần nhảy hai bước lăng không ra đằng sau, quay lại trực thăng.
- Nói với bọn họ, đã giải quyết xong, quá yếu.
Một đặc công Quốc An đi cùng vẫn rung động kinh hoàng không ngừng gật đầu:
- Vâng! Phong Thần Tướng quân!
Dứt lời, gã vội vàng rút điện thoại báo cáo tình hình về tổng bộ…
Kinh thành, trong đại viện nhà họ Tống.
Đêm đã khuya, Tống Bảo Khôn đang lơ mơ muốn ngủ lại bất ngờ nhận được điện thoại báo rằng Phong Thần đã hạ gục Cơ Vô Song.
Biết được tin tức này, đương nhiên ông ta phải rút lại bộ đội và đặc công đã phái ra, lại bận rộn suốt đêm.
Đứa con thứ hai, Khoa trưởng khoa Trinh sát, Tống Ngọc, vào trong thư phòng báo cáo tiến triển công tác:
- Cha, con đã dựa theo yêu cầu của cha để chị cả bắn tin cho Tần Xuyên và rút bộ đội đặc công về.
Tống Bảo Khôn khoác một tấm áo choàng bằng lông chồn ngồi đằng sau bàn, nhíu mày, dường như không nghe rõ.
- Cha? Cha có chuyện gì khó nghĩ sao?
Tống Ngọc tò mò hỏi.
Tống Bảo Khôn nheo mắt đáp:
- A Ngọc, con nói xem, tại sao lần này Phong Thần Tướng quân lại đồng ý chấp hành nhiệm vụ mai phục?
Tống Ngọc hơi bực mình đáp:
- Tần Xuyên kia đã nói nếu không phải Tông sư sẽ không thể ngăn cản được của Cơ Vô Song kia. Quốc An chúng ta cũng chỉ có thể điều động hai vị Tướng quân Phong Thần và Thiết Sư nên Phong Thần Tướng quân đã ra tay.
Huống chi, trước kia cha chưa từng để cho Phong Thần Tướng quân ra mặt, khá là kính trọng y. Lần này, thực sự là cần đến y ra tay, nên chuyện y chủ động xin đi giết giặc cũng là chuyện bình thường.
- Đúng vậy… khả năng là cha đã nghĩ nhiều rồi. Dù sao thì…y cũng cần làm vài việc…
Tống Bảo Khôn lắc đầu không nói thêm gì nữa.
Trong giáo khu đại học Đông Hoa, biệt thự của Nạp Lan Thấm.
Trong phòng khách, Nạp Lan Thấm mặc áo bông quần ngủ nằm dài trên ghế salon, vừa ăn cà rốt xào khô vừa ăn bim bim.
Bên kia ghế là Nạp Lan Anh Kỳ, thấy cháu gái nằm ngả ngớn mãi cũng không thấy lạ, dù sao lão cũng là trong số ít những người biết con người thật của Nạp Lan Thấm như thế nào.
- Nạp Lan, chú đến đã lâu như vậy, cháu cũng nên nói rõ sự thật với chú đi.
- Sự thật?
Nạp Lan Thấm ngoạc miệng hỏi:
- Cái gì?
Nạp Lan Anh Kỳ nheo mắt:
- Cháu còn giả bộ với chú nữa! Tần Xuyên chính là Kiếm Ma, nhưng tại sao vân tay chúng ta thu thập được lại không giống? Cho dù có hacker có thể xâm nhập được cũng phải luôn giám sát và điều khiển chúng ta trong phòng thí nghiệm mới được.
Làm được việc này, chỉ có hai khả năng. Một là có hacker đủ giỏi, có thể thâm nhập vào hệ thống của chúng ta. Hai là, Tần Xuyên có một hệ thống trí tuệ nhân tạo theo dõi và có thể áp đảo hệ thống của chúng ta!
Cháu là cán bộ phụ trách kỹ thuật của chúng ta, cần phải biết rõ chuyện này mới phải. Nhưng một chữ cháu cũng không nhắc, rõ ràng là biết chuyện mà không muốn nói!
Nạp Lan Thấm vẫn bình tĩnh, đột nhiên hơi nghiêng người, nghếch mông trên ghế, thả một cái rắm…
Cô cũng chẳng quan tâm chú đang chau mày, nói rất vô tội:
- Chú, cháu không phát hiện những vấn đề này. Có thể nói cháu rất ngốc. Nếu chú có nhiều bằng chứng như vậy sao không đi tìm thẳng Tần Xuyên đi?
- Cháu…
Nạp lan Anh Kỳ trầm mặt:
- Chú biết cháu rất thân thiết với Tần Xuyên. Nhưng chú nghĩ cháu không phải loại con gái bị tình yêu làm mờ lí trí. Cháu nên biết, khi một hệ thống bảo an quốc gia siêu việt bị một hệ thống nhân tạo khác theo dõi là nguy hại cực kỳ lớn!
Tần Xuyên có thể dùng thân phận Kiếm Ma đi đến các nơi trên thế giới mà không để lại dấu vết, rất có thể là nhờ vào hệ thống này hỗ trợ. Cháu có biết bí mật này quan trọng cỡ nào không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận