Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 666: Khó bề phân biệt

- Cha nói vậy là có ý gì?
Tần Xuyên cau mày nói.
- Nghe không hiểu sao? Gien lai, đương nhiên là rắc rưởi rồi.
Trong giọng nói của Tần Mục tràn đầy ác ý.
Tần Xuyên xiết chặt nắm đấm, cố nén cơn tức giận:
- Cha mẹ ruột của tôi rốt cuộc là ai? Ông có phải là Tần Mục hay không?
- Cha mẹ ruột của cậu? Hừ, dù sao Tần Mục khẳng định không phải cha cậu. Mà tôi cũng không phải Tần Mục.
Tuyệt Ảnh nói.
Ánh mắt Tần Xuyên lạnh lại. Hắn quả thật không phải con cháu Tần gia. Hèn chi hắn và những người của Tần gia không hề hòa hợp.
Người này không phải Tần Mục, điều này cũng có thể giải thích vì sao ông ta không quan tâm đến Tần gia. Thậm chí còn giết chết Tần Uy không chút nương tay.
- Vậy rốt cuộc ông là ai?
Tuyệt Ảnh cười điên cuồng:
- Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng bây giờ tôi đã bị cậu vạch trần. Vậy thì đi thẳng vào vấn đề thôi.
- Tiểu tử, Bạch Dạ đang nằm trong tay chúng tôi. Nếu cậu muốn cô ta được sống, tốt nhất là giao thần vật ra. Nói cách khác, tôi không thể đảm bảo cậu có thể nhìn thấy cô ta hay không.
- Tôi nói ra, chẳng phải các người lại càng không thả cô ấy sao?
Tần Xuyên nói.
- Tiểu tử, cậu không có tư cách bàn điều kiện với tôi. Nếu không phải vì thần vật, bây giờ tôi đã giết cậu rồi.
Tuyệt Ảnh nheo mắt nói.
Tần Xuyên cười nhạo:
- Tỉnh lại đi. Có đe dọa tôi cũng vô dụng thôi. Không phải ông cảm thấy hiếu kỳ vì sao tôi rơi vào cảnh tuyệt vọng lại có thể hồi sinh. Hơn nữa tu vi không hề giảm?
- Trong lòng ông vẫn luôn kiêng kỵ tôi. Bởi vì căn bản ông không biết trong cơ thể tôi có bí mật như thế nào, đúng không?
Ánh mắt Tuyệt Ảnh trở nên lấp lánh. Đúng vậy. Ông ta đang cảm thấy khó hiểu vì sao Tần Xuyên có thể khôi phục được thực lực.
Theo lý thuyết, sau khi hắn bị trục xuất xuống núi, lẽ ra phải biến thành tàn phế. Tại sao trong thời gian ngắn lại khôi phục được tu vi, lại còn tiến bộ hơn trước?
Trải qua nhiều trận chiến đấu lớn nhỏ, Tần Xuyên giống như một quái vật đánh không chết. Ngay cả ác ma mà Vu vương gọi về cũng bị Tần Xuyên đánh gục. Hơn nữa, trở về sau nửa năm, hắn còn đột phá được cảnh giới tông sư.
Tuyệt Ảnh cho rằng, với thực lực của ông ta, hẳn có thể đè áp Tần Xuyên. Nhưng thực lực của Tần Xuyên chắc chắn không như bề ngoài.
Cho nên, nếu như không cần thiết, Tuyệt Ảnh không muốn chiến đấu với Tần Xuyên.
- Cậu nói không sai.
Tuyệt Ảnh thản nhiên nói:
- Nhưng cậu đừng quên, nếu tôi muốn chạy, tốc độ tuyệt đối nhanh hơn cậu. Cậu không đuổi kịp tôi đâu. Mà tôi muốn giết người bên cạnh cậu cũng dễ dàng hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Tần Xuyên giơ ba ngón tay:
- Ba ngày. Cho tôi thời gian ba ngày. Tôi sẽ đem thần vật đến, đổi lấy Bạch Dạ. Địa điểm do các người chọn.
- Ba ngày dài quá.
- Bây giờ tôi không biết Bạch Dạ nói chỗ đó là ở đâu. Tôi cũng cần người đi thăm dò. Nhưng ông muốn tôi nói ra vị trí cụ thể, tôi không đồng ý.
Tần Xuyên nói như đinh chém sắt.
Hắn tin rằng, vì thần vật, Thánh giáo nhất định sẽ chờ hắn ba ngày.
Tuyệt Ảnh do dự trong chốc lát, sau đó gật đầu:
- Được, tôi sẽ cho cậu một cơ hội duy nhất để cứu Bạch Dạ. Ba ngày sau, địa điểm sẽ do chúng tôi thông báo cho cậu.
Nói xong, Tuyệt Ảnh phi thân, chạy vào trong khu rừng.
Trong cùng một thời gian, một bóng người nhảy từ trên chủ điện Thủy Vân Tĩnh Trai xuống, đi theo hướng Tuyệt Ảnh rời khỏi.
Tần Xuyên ngạc nhiên. Đó không phải là Lăng Vân sư thái sao?
- Sư thái, đừng đuổi nữa.
Tần Xuyên lo lắng gọi. Thực lực của Tuyệt Ảnh không phải tông sư tầm thường có thể so sánh được. Vạn nhất Tuyệt Ảnh nửa đường quay lại, giết chết Lăng Vân, vậy thì tổn thất lớn rồi.
Tần Xuyên lập tức đuổi theo, nhưng khi đuổi được năm sáu dặm vùng núi, Lăng Vân liền ngừng lại.
Mặc bộ đạo bào màu xám đen, tóc xõa sau vai, Lăng Vân đứng trên một tảng đá, nhìn ra phía xa.
- Sư thái, người kia rất nguy hiểm. Người đừng đuổi theo nữa. Tôi thấy khinh công của ông ta rất nhanh, có đuổi cũng đuổi không kịp.
Tần Xuyên khuyên.
Đột nhiên, Lăng Vân quay người lại, đánh ra một đòn Băng Ngưng chưởng về phía Tần Xuyên.
Oành!
Băng tinh cuồng bạo giống như một con rồng lớn, đè nát chướng ngại trong khu rừng, muốn nuốt trọn Tần Xuyên.
Tần Xuyên không kịp chuẩn bị. Ai mà biết được đạo cô này đột nhiên đánh lén như thế, đành phải sử dụng Thanh Liên Kiếm Giáp mới có thể trụ lại được.
Ầm một tiếng. Một số cây cốt trong khu rừng bị đứt đoạn. Băng sương bao trùm lá cây và bụi cỏ.
- Sư thái, bà làm gì thế?
Tần Xuyên tức giận. Nếu hắn không phản ứng nhanh, chắc chắn là đã bị thương rồi.
Hốc mắt Lăng Vân hơi đỏ lên, trên khuôn mặt nhìn không ra tuổi tràn đầy sự xấu hổ và giận dữ.
Tần Xuyên hiểu ra, liền cười khổ:
- Sư thái, tôi biết tôi có chỗ đường đột với người. Nhưng lúc đó, thứ nhất tôi không biết thân phận của người. Thứ hai, tôi cũng là vì cứu người, cũng không có ý niệm gì khác. Người yên tâm đi, chuyện giải độc cho người, tôi tuyệt không nói ra đâu.
- Dê xồm, cậu còn dám nói.
Lăng Vân quả thực tức đến khó thở. Từ nhỏ xuất thân trong một gia đình thư hương, tiếp nhận sự giáo dục của một đại gia khuê tú. Khi gia nhập cửa đạo, băng thanh ngọc khiết hơn mười năm. Đừng nói là chuyện nam nữ, có đôi khi cả một năm trời bà cũng không gặp bất cứ một người đàn ông nào.
Vốn định qua ít năm nữa, sau khi đại đệ tử Tô Hoan Hoan trở thành tông sư liền thoái ẩn núi rừng, dốc lòng tu đạo.
Cũng không nghĩ đến, đến từng tuổi này lại bị chồng của đệ tử, một người đàn ông nhỏ hơn hai mươi tuổi làm mất danh tiết.
Bị tay của người đàn ông đụng vào chỗ nhạy cảm đó, Lăng Vân quả thật nằm mơ cũng không nghĩ đến. Huống chi còn lâu như vậy.
Một Lăng Vân vốn đơn giản thì xem ra, cái này chẳng khác nào thất thân với Tần Xuyên.
Tần Xuyên vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ. Việc của hắn chỉ có thêm không có bớt, nào rỗi hơi đi quan tâm đến một “bệnh án” như vậy.
- Sư thái, tôi là một bác sĩ. Luận sự, công việc này chẳng phân biệt người nào. Vì sao người cứ phải nghĩ nó xấu xa như vậy?
- Xấu xa?
Sắc mặt Lăng Vân đỏ bừng, nghiến chặt hàm răng trắng ngà:
- Cậu cũng thừa nhận là cậu xấu xa?
- Tôi chỉ nói là người nghĩ nó xấu xa.
- Tôi xấu xa?
Lăng Vân mở to mắt.
- Không phải. Là tôi…không đúng. Là chuyện này…
Tần Xuyên gãi đầu, chẳng biết phải giải thích sao cho rõ.
Lăng Vân sư thái căn bản nghe không lọt. Bà vốn thanh tâm quả dục, ở trên tầng mây, kiêu ngạo nhìn thiên hạ muôn dân.
Nhưng lúc này, Tần Xuyên vì muốn giải độc cho bà, đã phá hủy đạo tâm của bà.
Tuổi cách nhau nhiều như vậy, lại làm cái chuyện “chán ghét” như thế. Khi bà vừa thấy Tần Xuyên, liền nghĩ đến cơ thể của mình đã bị bẩn.
- Tôi muốn đồng quy vu tận với cậu.
Lăng Vân giận dữ, toàn thân đột nhiên dâng chân khí Băng Ngưng như biển gầm. Nhất thời, cả ngọn núi như tiến vào mùa đông.
Tần Xuyên nhìn thấy tình huống không ổn, vội hét lớn:
- Người điên rồi sao? Bây giờ là lúc nào rồi? Thánh giáo đang muốn xoay chuyển trời đất, người còn bận tâm chút chuyện này à? Người muốn giết tôi? Giết xong, người làm sao ăn nói với Hàn Yên? Người không muốn đối mặt tôi, chẳng lẽ có thể đối mặt với Hàn Yên sao?
Nghe thấy tên Liễu Hàn Yên, Lăng Vân nhất thời từ trong lửa nóng chuyển sang băng.
Lăng Vân thoáng cái tỉnh táo lại, lập tức rơi vào tuyệt vọng. Đúng vậy, bà như thế nào đi chăng nữa cũng là nhờ Tần Xuyên cứu sống. Nếu giết hắn, làm sao còn mặt mũi nhìn Liễu Hàn Yên?
Quan trọng là, bà cũng hiểu được, mình không có khả năng giết chết Tần Xuyên.
Chỉ là tính cách của bà, kinh nghiệm của bà đã làm bà không cách nào đối mặt với những gì phát sinh hôm nay.
Tần Xuyên thấy Lăng Vân sư thái im lặng, cũng nhân cơ hội này chuồn đi. Hắn không muốn tạo thêm sóng gió với đạo cô điên cuồng trong thời gian này nữa.
Sau khi gặp mặt Nạp Lan Thấm, hai người đến sân bay trở về thành phố Đông Hoa.
Biết được Tần Mục là giả, Nạp Lan Thấm rất ngạc nhiên. Nhưng cô cũng giống như Tần Xuyên, phát hiện thân thế của hắn khó bề phân biệt.
- Khó trách anh không tra ra được tư liệu của mẹ anh. Thật ra, tư liệu về cha anh cũng là giả. Mà kết quả xét nghiệm nhất định cũng giả luôn. Ngay từ lúc mới bắt đầu, bối cảnh và thân thế của anh đều là giả.
Nạp Lan Thấm nói.
Tần Xuyên cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không biết may mắn vì phát hiện Tần Mục là giả, hay là nên bi ai vì hắn lại trở về mồ côi.
Tần Xuyên điều khiển hệ thống tiên tri bảo đảm cho bọn họ không bị theo dõi và nghe lén, sau đó trên máy bay liên lạc với Bul-Kathos ở nước ngoài.
Kỳ thật, hắn muốn ba ngày không phải là tìm thần vật mà là muốn tìm viện binh.
Hiện nay, bọn họ đã biết tọa độ cứ điểm của Thánh giáo, chỉ cần tìm được nhân thủ, có thể cứu Bạch Dạ ra trước.
Nhưng đám người trong Hoa Hạ, ngoại trừ ba nhân vật cấp đại tông sư, các phái còn lại đều vô dụng. Hơn nữa, Tần Xuyên cũng không hoàn toàn tin tưởng họ.
Chi bằng tìm mấy cường giả ở nước ngoài, bất kể là Bul-Kathos, Ferger, Jayme hay Holman có kỹ xão đặc biệt đều có quan hệ sinh tử với Tần Xuyên. Bọn họ giúp đỡ, nhất định sẽ rất có lợi.
Rất nhanh, Tần Xuyên liên lạc với Bul-Kathos:
- Man Vương, bên chỗ của tôi có chuyện khẩn cấp, muốn nhờ ngài giúp đỡ.
Tần Xuyên cũng không vòng vo. Man Vương lớn tuổi như vậy, cái gì cũng không gạt được ông ta.
- Tôi đã nghe đến chuyện thánh giáo bên trong Hoa Hạ rồi. Nhưng trước khi nói đến chuyện này, tôi có một tin tức tốt cho cậu.
Giọng điệu của Man Vương mang theo vài phần cảm khái:
- Huyết Phượng Hoàng rốt cuộc đã tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận