Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 515: Em không thỏa mãn nổi anh

- Không cho phép anh động tay động chân với Phương Tình.
Kevin nói.
Tần Xuyên sửng sốt một chút, ngay sau đó liền ngửi ra được điểm gì đó không đúng:
- Sao nào? Cô ấy là bạn gái của anh à?
- Không phải đâu, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp cùng một viện nghiên cứu thôi. Kevin, anh cũng đừng hiểu lầm.
Chu Phương Tình nhanh chóng lắc đầu, cô cảm thấy “Nhân vật thần bí” này chắc cũng chỉ là vô tình mà thôi, cũng không hề có ý muốn trêu trọc cô.
Kevin thấy Chu Phương Tình trực tiếp phủ nhận quan hệ của bọn họ như vậy khiến trong lòng anh ta vô cùng khó chịu nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt vào những lời muốn nói ra.
Sau khi mọi người ăn lõi cọ xong thì rốt cục cũng có sức lực để đi tiếp.
Trên đường lại gặp phải hai đội lính đánh thuê của thế giới ngầm đi tìm bảo vật nhưng tất cả đều bị Tần Xuyên giết chết.
Bọn lính tôm tép này chắc cũng không biết trong rừng mưa này sẽ có cái gì chỉ là nghe tin đồn bên trong có bảo vật nên mới chạy tới thử vận may thôi.
- Vị tiên sinh này, cậu có biết rốt cuộc thì những người này tới đây là để làm gì không?
Giáo sư Vương không nhịn được hỏi.
Tần Xuyên đi ở đằng trước, thuận miệng nói:
- Các người không cần phải biết dù sao thì cũng không liên quan đến các người.
- Không phải vậy đâu, Tiên sinh, nếu như mục đích của bọn họ có liên quan đến Kim tự tháp bị bỏ quên thì chúng tôi nhất định phải biết.
Giáo sư nói.
Tần Xuyên sửng sốt, nghe ra được chút gì đó, quay đầu lại hỏi:
- Kim tự tháp bị bỏ quên là cái gì?
Giáo sư Vương chạy lên phía trước, giải thích nói:
- Là như thế này, đoàn khảo cổ lần này của chúng tôi bao gồm Trung Quốc, Mỹ, Đức cùng hợp tác tới Nam Mĩ nghiên cứu về một vài di tích mới khai quật của nền văn hóa Mây. Thông qua nghiên cứu cùng thăm dò cùng chúng tôi trong mấy tháng qua phát hiện ra bên trong khu rừng nhiệt đới này có khả năng còn một tòa Kim tự tháp Maya chưa được phát hiện.
- Văn hóa Maya không phải là chỉ có ở mấy quốc gia như Mexico, Guatemala, Sava Doll, Honduras với Belize thôi sao, sao giờ lại có cả ở Colombia nữa vậy?
Hai mắt Giáo sư Vương tỏa sáng nói:
- Xem vị tiên sinh này cũng là người có kiến thức hiểu biết rộng rãi! Đúng vậy, về mặt lý thuyết mà nói thì là không thể có nhưng chúng tôi đã chứng thực một số thông tin được ghi tại trên các tư liệu bằng đá, nơi này từng có một bộ lạc tôn sùng và tín ngưỡng Thần Sấm Sét, và đã từng sinh sống phát triển trong khu vực này.
“Thần Sấm Sét? Động đất do sấm sét?” Tần Xuyên nhíu mày, dường như hắn đã hiểu ra điều gì đó rồi.
Kevin ở phía sau nói:
- Giáo sư, thầy nói với hắn nhiều như vậy để làm gì?
Tần Xuyên không thèm để ý đến anh ta, hỏi:
- Vậy các người tìm thấy Kim tự tháp đó rồi à?
- Vẫn chưa, nhưng điểm đóng quân trước đó của chúng tôi cách mục tiêu không xa lắm, nếu như quả thật là có sự tồn tại của nó thật thì nó cũng chỉ nằm trong phạm vị mười mấy km trong khu vực đó thôi.
Giáo sư Vương nói.
Tần Xuyên gật đầu, hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao ông lại nói cho tôi biết những điều này?
Giáo sư Vương thân khổ:
- Mặc dù tôi không biết tiên sinh từ đâu tới nhưng cậu giỏi như vậy, tôi hy vọng nếu như có thể cậu có thể làm chút chuyện gì đó để bảo vệ di tích văn vật cổ, với những người nghiên cứu khảo cổ như chúng tôi điều mà chúng tôi sợ nhất chính là việc văn vật bị phá hỏng.
Tần Xuyên có chút bội phục vị Giáo sư này, lúc này rồi mà còn cố ôm khư khư lấy cái sự nghiệp khảo cổ gì đó, hắn nói:
- Nếu như có cơ hội được bảo vệ văn vật tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức có thể.
- Vậy thì cảm ơn tiên sinh nhiều lắm!
Giáo sư Vương cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Chu Phương Tình đứng ở phía sau nhìn thấy thái độ của Tần Xuyên, nghe những lời hắn nói, liền có chút suy nghĩ.
Lặn lội cả nửa ngày trời, cuối cùng thì mọi người cũng đã đến được địa điểm tụ họp.
Đường Vi mang theo một tốp sát thủ nhảy xuống khỏi trực thăng rồi để đám người Giáo sư Vương thông qua thang dây leo lên.
- Không ngờ đến cuối cùng thì cũng vẫn là do anh tìm được bọn họ, em dẫn người tới cũng vô ích, biết sớm vậy chẳng dẫn đến còn hơn.
Đường Vi bất đắc dĩ cười cười.
Tần Xuyên lắc đầu, nói:
- Nếu như không có mọi người chia nhau ra các khu vực khác nhau thì làm sao anh có thể tìm thấy người nhanh như vậy được, đây tất cả đều là nhờ có công lao của mọi người.
Đang lúc Đường Vi muốn nói miệng của anh càng ngày càng ngọt thì đột nhiên Chu Phương Tình vẫn chưa lên thang đứng ở một bên kinh ngạc hô to.
- Cô là… Cô là Đường tiểu thư!
Là một người phụ nữ có mối quan hệ “không bình thường” với Tần Xuyên, ngay từ đầu Chu Phương Tình đã nhận ra Đường Vi rồi. Bởi trước đó Chu Phương Tình cũng đã từng tiếp xúc với cô một vài lần, hơn thế nữa Đường Vi còn có chút danh tiếng ở Trung Quốc, ở một số nơi công cộng cũng đã từng nhìn thấy cô.
Nhận ra Đường Vi, Chu Phương Tình dường như đã chứng thực được suy nghĩ trong lòng mình.
Đôi mắt cô gái nhìn về phía Tần Xuyên không nhịn được có chút ẩm ướt.
Đường Vi “Ồ” một tiếng, có chút hiểu được, cười nói:
- Chu tiểu thư, có một số chuyện phải đợi đến khi không có người mới thích hợp để nói, hay là cô cứ lên trực thăng trước đi, có gì thì để sau hãy nói.
Nhưng Chu Phương Tình lại không hề nhúc nhích, cô cứ đứng như vậy nhìn thật sâu vào Tần Xuyên, như là cách cả một thế kỉ mới gặp nhau vậy.
Cảm xúc của Tần Xuyên cũng là trăm mối ngổn ngang, thật ra thì từ lâu hắn đã muốn nói cho Chu Phương Tình biết sự thật nên cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.
- Phương Tình à, em còn đứng đó làm gì vậy? Mau lên đây nhanh lên!
Kevin đứng trên trực thăng hô to.
Tần Xuyên nhíu mày, nghĩ nghĩ một lát liền quyết định để cho trực thăng bay đi trước.
Kevin cùng những người trong đội khảo cổ đều đứng ở trên trực thăng mà hô to, nhưng người lái máy bay làm sao có thể nghe lời của bọn họ được, Kiếm Ma đã hạ lệnh đi trước thì đương nhiên phải đi rồi.
Bên trong khu rừng mưa lại rơi vào trạng thái yên tĩnh một lần nữa, lúc này Tần Xuyên mới giang rộng hai cánh tay, dùng giọng thật của mình cười nói:
- Tình Nhi, lâu rồi không gặp nhau, em vẫn khỏe chứ!
Chu Phương Tình khựng lại một chút rồi sau đó chạy đến nhào vào lòng người đàn ông, rối rít khóc nức nở:
- Cái đồ đại ngốc này! Gặp phải chuyện này sao còn có thể khỏe được chứ! Hu hu em còn tưởng rằng sẽ không thể gặp lại anh nữa rồi!
Tần Xuyên vỗ vỗ lên lưng cô gái, an ủi:
- Không sao đâu, có anh ở đây rồi mà!
Đường Vi biết hai người nhất định sẽ có rất nhiều lời muốn nói với nhau nên đã lệnh cho tất cả các sát thủ đều tránh đi chỗ khác, cách đó hơn 10 mét tránh cho bọn họ nghe được một số lời không nên nghe.
Xa cách lâu ngày gặp lại, Chu Phương Tình khóc một lúc vành mắt đỏ hoe, sau đó ngẩng đầu lên nói:
- Em biết ngay mà, lúc em nhìn thấy bộ dạng anh giết người, giọng điệu lúc anh nói chuyện liền đoán ra ngay đó chính là anh, nhưng sao khuôn mặt của anh lại thay đổi như vậy?
Tần Xuyên thấp giọng nói:
- Đây là thân phận mà anh sử dụng để tiện hành động khi ở nước ngoài, anh đã dùng phương pháp châm cứu cùng chân khí để thay đổi khuôn mặt này, nhưng chuyện này em phải giúp anh giữ bí mật đấy!
- Làm em sợ muốn chết! Em còn tưởng là anh đi phẫu thuật thẩm mỹ chứ!
Chu Phương Tình lau sạch nước mắt trên mặt.
- Hì hì, dù có phẫu thuật thẩm mỹ thì ít nhất cũng phải đẹp trai như anh lúc trước mới được, gương mặt này…
- Gương mặt này đẹp trai hơn gương mặt vốn có của anh đó.
Chu Phương Tình ngắt lời nói.
Khuôn mặt Tần Xuyên tối sầm:
- Tình Nhi, em còn nói như vậy nữa thì chúng ta thật sự sẽ còn gì để nói nữa đâu đấy!
Chu Phương Tình bật cười, dường như tất cả mây đen đều đã tan đi hết, nói:
- Anh đúng là đồ mặt dày, không biết xấu hổ chỉ biết giờ trò thôi.
Tần Xuyên gãi đầu, nói:
- Em đã quá khen anh rồi! Ưu điểm của anh thì có cả trăm, nhưng mới có một lát mà em đã kể ra nhiều như vậy, sau này làm sao có thể đủ dùng được, bớt khen anh đi!
Tần Xuyên ôm cô gái vào lòng, tay để ở trên người cô hết bóp lại xoa, nói thầm:
- Lại để cho anh sờ cái nào, hình như là gầy hơn rồi thì phải, có phải là đã vất vả lắm đúng không? Anh thích nhất là Tình Nhi núc ních thịt cơ!
- Anh mới núc ních thịt ấy !
Khuôn mặt Chu Phương Tình ửng hồng, những thứ trên người cô dường như đều bị người đàn ông này thấy hết cả rồi, thậm chí còn sờ nữa chứ, càng nói thì càng thêm ngại ngùng!
- Còn tưởng sẽ là oan gia đến cuối đời không ngờ còn chưa đến một năm đã thua trong tay anh rồi!
Chu Phương Tình tựa đầu vào ngực người đàn ông, bất đắc dĩ nói nhưng khóe miệng cô lại nở một nụ cười ngọt ngào.
Tần Xuyên vuốt tóc cô gái nhỏ, nói:
- Thật ra thì cũng không cần phải đợi tới một năm… mà thế cũng được, anh đồng ý cho em đủ thời gian để suy nghĩ cho thật kỹ xem có muốn làm người phụ nữ của anh hay không? Vẫn còn lại nửa năm nữa, anh có thể chờ em!
Chu Phương Tình thoải mái nói:
- Không cần đâu, trải qua chuyện lần này, em đã hiểu rõ một điều đời người ngắn ngủi lấy đâu ra nhiều thời gian để suy tính như vậy chứ!
Vào thời điểm em tưởng mình sẽ chết, lúc đó trong đầu em ngoại trừ người nhà của em cũng chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh, vậy thì em còn phải suy nghĩ gì nữa chứ!
Em không cần sau này, em chỉ cần anh và hiện tại!
Nghe thấy hai chữ “hiện tại” từ trong miệng cô nói ra, trong lòng Tần Xuyên như nhũn cả ra.
- Tình Nhi, rất có thể anh không thể thỏa mãn được yêu cầu của em rồi!
Tần Xuyên thâm trầm mà tiếc nuối nói.
- Vì sao?
Sắc mặt Chu Phương Tình tái nhợt.
- Anh…anh không thích em đúng không? Có phải là anh cảm thấy em quá tùy hứng hay không?
Tần Xuyên lắc đầu:
- Không phải vậy, em chỗ nào cũng tốt, anh rất thích em, từ trước đến giờ chưa từng thay đổi.
- Vậy thì là anh sợ bố em sẽ phản đối chúng ta hay sao?
Chu Phương Tình hỏi.
- Cũng không phải vậy.
Vẻ mặt Tần Xuyên rầu rĩ nói:
- Ở đây không tiện lắm, hiện giờ anh không thể cởi hết quần áo rồi “làm” với em được!
- …….
Năm giây sau, trong rừng mưa truyền ra tiếng hét chói tai của Chu Phương Tình cùng với tiếng kêu giả bộ thảm thiết của Tần Xuyên.
Nhưng nói thể nào thì Tần Xuyên cũng cùng cô gái nhỏ của mình hôn nhau say đắm hơn mười phút sau mới tới chỗ tụ họp cùng với mọi người.
Ngược lại Đường Vi lại không hề ăn giấm chua (ghen), mà còn nói chuyện cùng Chu Phương Tình, giống như hai chị em đùa giỡn với nhau, khiến cho Chu Phương Tình vô cùng xấu hổ.
- Ngài Kiếm Ma, người đã tìm được rồi, vậy tiếp theo chúng ta có đi tìm Thần Vật kia nữa không?
Sát thủ Ảnh Phong hỏi.
Tần Xuyên suy nghĩ một lát, rồi nói:
- Tôi nhất định sẽ đi tìm, nhưng quá trình tìm kiếm này vô cùng nguy hiểm, nếu như mọi người không muốn tham gia có thể rời khỏi đây, tôi tôn trọng quyết định của mọi người.
Đám sát thủ ha ha cười lớn, tất cả bọn họ đều là những người làm bạn với Tử Thần, nhảy múa trên lưỡi dao mà sống, ai quan tâm đến chút nguy hiểm này chứ!
Mặc dù Chu Phương Tình có chút sợ hãi những có Tần Xuyên ở bên, cô cũng đã có thể từ từ tiếp nhận được tình huống đồng hành cùng một đám sát thủ.
Với tư cách thành viên của đội khảo cổ, Chu Phương Tình ngược lại trở thành người dẫn đường cho mọi người, tất cả cùng nhau tiến về khu trú quân ở phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận