Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 577: Nộ Lôi

Toàn trường đều trở nên yên tĩnh, vì hầu hết mọi người đều chỉ từng nghe nói về thanh kiếm này, chứ chưa từng thấy Nộ Lôi ra khỏi vỏ.
- Vút!
Sau khi một âm thanh thanh thúy vang lên, hình dáng thực sự của Nộ Lôi đã hiện ra trong mắt mọi người.
Một Liễu Diệp kiếm thon dài toàn thân màu xanh kim hiện ra, nếu nói về chế tạo tốt, đường cong ưu mỹ, quả thật đây đúng là thanh kiếm tốt, nhưng cũng chỉ có thể nói đây là một thanh kiếm tốt, chẳng ai có thể nói ra được, rốt cuộc thanh kiếm này lợi hại chỗ nào.
Không khỏi có nhiều người sinh ra chút cảm giác mất mát, vì uy danh của tam đại danh kiếm Thần Kiếm Môn, so với những gì nhìn thấy, có sự chênh lệch lớn.
Nhưng Cơ Vô Danh đứng trên lôi đài lại không hề khinh thường thanh kiếm này, y cau mày, tự lẩm bẩm:
- Thú vị...
Lăng Lạc Tuyết cũng không để ý ánh mắt những người xung quanh như thế nào, cô vứt vỏ kiếm xuống dưới lôi đài, có một đệ tử Thần Kiếm Môn đón lấy.
Cô nhẹ nhàng múa Nội Lôi, trong không khí, quả thật thân kiếm phát ra tiếng “roẹt roẹt” nho nhỏ như tiếng của dòng điện!
Điều này lập tức khiến không ít người phải kinh ngạc, trợn tròn mắt, muốn xác nhận mình không hề nhìn nhầm.
Lúc này, bỗng Lăng Lạc Tuyết khởi động, kiếm khí Xuy Tuyết từ Nộ Lôi tuôn ra ngoài, chém về phía Cơ Vô Danh!
Cô đang thi triển chiêu Cửu Khúc Liên Hoàn trong Phiêu Miểu Thập Tam Thức, từng chiếm chém ra đan xen lẫn nhau, một chu kỳ là chín kiếm, biến hóa ở mọi góc độ, đợt tiếp theo lại có đường tấn công hoàn toàn khác, phiêu hốt bất định.
Cơ Vô Danh ỷ vào Bất Diệt Kim Thân của mình, Bất Diệt chân khí lấy tĩnh chế động, mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng, tuy chẳng hề di động, nhưng luôn đánh tan được kiếm khí Lăng Lạc Tuyết đánh tới, đồng thời cũng tránh được Nộ Lôi kiếm của Lăng Lạc Tuyết.
Nộ Lôi kiếm thi triển kiếm khí Xuy Tuyết, tạo thành hình cánh quạt vô cùng hoa lệ.
Số lượng cánh quạt càng ngày càng tăng, số lượng kiếm khí Lôi Tuyết càng rãi nhiều trên lôi đài, Cơ Vô Danh bị hãm sâu bên trong, nhất thời khó có thể phá vòng vây, cũng gần như không tìm được cơ hội để phản kích.
- Mau nhìn kìa! Đó là điện à!?
Mọi người dưới lôi đài cuối cùng đã phát hiện ra, trong quá trình kiếm Nộ Lôi không ngừng khua động giữa không trung, dường như sau khi ma sát với không khí, đã xuất ra những dòng điện.
Số lượng dòng điện càng ngày càng nhiều, va chạm với nhau, giống như phản ứng nảy sinh của điện ly tử trong mây đen, xuất hiện các tia lửa điện.
Khi dòng điện mạnh đến một độ nhất định, cơ thể Cơ Vô Danh cũng đang phải chịu đựng một sự khảo nghiệm, tuy dòng điện vẫn chưa đến mức rất mạnh, nhưng cứ kích thích cơ thể y như vậy, cơ bắp cùng lục phũ ngũ tạng đều khó chịu đến cực điểm!
Bất Diệt Kim Thân có lợi hai chăng nữa, chung quy cũng là con người, tác dụng phụ của kiếm Nộ Lôi, vẫn khiến y nhất thời không thể chống đỡ.
Lăng Lạc Tuyết dựa vào ưu thế thân pháp tương đối nhẹ nhàng của mình, luôn duy trì khoảng cách, không để Cơ Vô Danh có cơ hội đến gần, đồng thời không ngừng phóng ra lưới lôi điện.
Dòng điện bố trí dày đặc, tạo ra một khu vực cấm nguy hiểm, khiến Cơ Vô Danh chó cùng rứt giậu.
Thấy thế cục càng lúc càng không ổn, Cơ Vạn Lý của Cơ gia ngồi không yên, ông đứng dậy nói với đám Long Hải Hiên trên đài cao,
- Thế này không công bằng! Bản thân kiếm Nộ Lôi của Lăng Lạc Tuyết kia là một hung khí, giống như súng ngắn với hỏa pháo vậy, thế này đâu phải luận võ!?
Đám cao tầng Long, Tống đều lộ vẻ bất đắc dĩ, trong quy tắc của Chân Long đại hội quả thật không cho phép đem binh khí, nhưng Phách Đao Môn, Lạc Nhật Sơn Trang, Thiết Kiếm Môn đều phải có vũ khí.
- Vạn Lý huynh, Thần Kiếm Môn không làm trái quy tắc, kiếm có lợi hại mấy, cũng phải có người đủ khả năng điều khiển mới dùng được.
Long Hải Hiên an ủi.
Cơ Vạn Lý vẻ mặt oan ức, ngồi trở lại ghế, siết chặt nắm đấm.
Trên hàng ghế của Tần gia, Liễu Hàn Yên hỏi Tần Xuyên:
- Em nghe sư phụ nói, nguyên liệu chế tạo Nộ Lôi là một loại huyền thiết có từ tính, dựa vào ma sát không khí tốc độ cao, cho nên có thể tạo ra tĩnh điện trên không trung, Lăng Lạc Tuyết muốn từ từ dày vò Cơ Vô Danh đến chết à?
Tần Xuyên cười lắc đầu:
- Đây chỉ là bắt đầu thôi, nếu Nộ Lôi chỉ có thể dựa vào tĩnh điện để trì hoãn đối thủ, vậy thì sao xứng được với chữ “Nộ”.
- Hả? Tiểu Xuyên, vậy theo ý cháu, quán quân thật sự là con bé Lạc Tuyết à?
Tần Mãnh kinh ngạc nói.
Tần Xuyên híp híp mắt, nhẹ nhàng thở dài,
- Vậy thì phải xem cô nàng này nắm chắc Nộ Lôi đến mức độ nào...
Tần Xuyên vừa nói xong, trên lôi đài đã có biến ảo.
- Xoẹt xoẹt! Rầm!!
Dòng điện bắt đầu dày đặc hơn, uy lực cũng lớn hơn, từ những dòng điện nhỏ, bắt đầu hội tụ lại với nhau thành những dòng điện lớn.
Giống như kim xà nhảy múa, không ngừng gào thét trên lôi đài.
Lúc này Cơ Vô Danh sắc mặt dữ tợn, dòng điện không ngừng kích thích khiến cơ thể y như bị kim đâm không ngừng, gân xanh xuất hiện, răng nghiến chặt, hai mắt hiện tơ máu.
Tiêu hao một thời gian dài trong dòng điện, khiến hành động của y có vẻ chậm chạp hơn, cơ bắp cũng không chịu nghe theo lời sai khiến.
- Ông đây ghét nhất là luận võ với đàn bà, cô chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi sao!? Cơ Vô Danh rống to.
Lăng Lạc Tuyết quát lạnh một tiếng:
- Anh nghĩ sao!?
Vừa nói xong, thân ảnh Lăng Lạc Tuyết vội lui ra sau, Nộ Lôi khua ra sau, một lượng dòng diện lớn trên lôi đài, giống như Bách điểu triều phượng, cùng hội tụ trên kiếm Nộ Lôi!
Trong lúc nhất thời, Nộ Lôi lấp lánh kim quang, giống như thật sự có thể dẫn dụ Thiên Lôi, phát ra những âm thanh đinh tai nhức óc.
Lăng Lạc Tuyết vọt lên không trung, một chiêu “Thiên Trọng” trong Thần Môn Thất Tuyệt Kiếm bỗng nhiên chém xuống!
Kiếm quang, lôi quang trộn lẫn vào nhau, tạo ra một cuồng long lôi điện đang giận dữ, tạo ra ngàn vạn tàn ảnh!
Lôi đài giờ khắc này, chói mắt chưa từng thấy, rốt cuộc mọi người đã hiểu, vì sao thanh kiếm này tên Nộ Lôi.
Không động thì thôi, khẽ động sấm sét liền giáng thế!
Dĩ nhiên Cơ Vô Danh không ngồi yên chờ chết, nhìn thấy mình không thể né tránh chiêu này, y bèn vận Bất Diệt Chân Khí, hai tay chắp lại.
Trong miệng y lẩm bẩm:
- Ba la ba li...
- Đại Phạm Chú!?
Hiện trường có rất nhiều người kinh hoàng, người của Thanh Long Tự cũng thấy có chút quen thuộc.
Thanh Long Tự ngoài Bất Diệt Chân Kinh, còn có một tuyệt học khác là “Đại Phạm Chú”, trong đó có ghi lại chân ngôn mật tông cổ xưa.
Những chân ngôn này đều có những công dụng khác nhau, có thể an thần tĩnh khí, cũng có thể phá thân sát khí, cũng có thể phá hủy kẻ địch!
- Ụm!!
Tiếng hét của Cơ Vô Danh lúc này, là chân ngôn Bất động minh vương, nghĩa là một tiếng hét phá hủy tất cả!!
Lời chú vừa hét lên, lạp tức kích động Bất Diệt Chân Khí, một đạo sóng âm màu vàng kim mang theo uy thế to lớn, đụng vào Thiên Trọng của Lăng Lạc Tuyết!
- Rầm rầm!
Một kiếm như sấm sét giữa trời quang, cuối cùng đã thắng, Cơ Vô Danh gặp phải một kích cuồng lôi, toàn thân run rẩy kịch liệt, đầu gục xuống!
Âm Ba Công mà chân ngôn Bất Động Minh Vương mang theo thực sự khiến cho Lăng Lạc Tuyết khó tránh né kịp, bị chân khí hùng hồn này tập kích, giữa không trung cô cũng phun ra một ngụm máu tươi, như diều đứt dây bay xuống.
Lập tức, cả hai người đều ngã trên lôi đài.
Sau một trận yên tĩnh, Lăng Lạc Tuyết cố gắng hết sức loạng choạng đứng dậy, trận chiến tiêu hao liên tục lúc nãy, lại thêm một kiếm cuối cùng, khiến cơ thể cô đang chịu áp lực rất lớn.
- Đây... là Lăng Lạc Tuyết thắng sao?
Không ít người vẫn còn chìm trong trận va chạm kịch liệt lúc nãy, vẫn chưa lấy lại được ý thức/
Nhưng chưa đến vài giây sau, Cơ Vô Danh gục ở đó, hai tay chống đất, vững vàng đứng dậy.
Tình trạng của y có chút chật vật, đầu đầy bụi đất, trên người có vài chỗ bị cháy đen, còn có chỗ bị phỏng.
- Làm sao có thể...
Lăng Lạc Tuyết cắn chặt răng không cam lòng, cô nghĩ kiếm này của mình đã đủ đánh bại Cơ Vô Song, nhưng không ngờ, tên này vẫn cường tráng như vậy.
Đám người Cơ gia, đều toát mồ hôi lạnh, nhưng cuối cùng lại thở phào trong bụng.
Cơ Vô Danh nhếch miệng cười:
- Một phụ nữ mà có thể đánh được như vậy đã không tệ, đáng tiếc, cô chỉ có thể làm được như vậy thôi.
- Anh vẫn còn đứng được, vậy thì ra chiêu đi.
Lăng Lạc Tuyết không muốn thua như vậy, cô muốn thắng!
Cơ Vô Danh hơi thiếu kiên nhẫn,
- Móa, với tình trạng của cô hiện tại, một đấm là đánh bay được cô rồi, đừng ép tôi đánh phụ nữ, mau cút xuống dưới đi!
- Vậy thì cứ thử đánh bay tôi đi!
Lăng Lạc Tuyết vận chân khí, xông lên như một thanh kiếm!
Nhưng lần này thể lực và chân khí của cô đều đã đến cực hạn, kiếm vừa xuất ra đã bị hai ngón tay Cơ Vô Danh kẹp lại!
Trên kiếm Nộ Lôi có mang theo dòng điện không nhỏ, nhưng Cơ Vô Danh vẫn ngang ngạnh áp chế, không chịu thả ra.
- Đã nói với cô rồi, kiếm có lợi hại, nhưng tu vi của cô không đủ thì cũng chẳng được gì.
Cơ Vô Danh khinh thường nói.
Trên chỗ ngồi của Thần Kiếm Môn, cuối cùng Mộ Tiêu Hàn không kìm chế được nữa, đứng dậy hét lên:
- Sư muội! Không được miễn cưỡng, đây là luận võ, phải có điểm dừng, thua chính là thua!
Khóe mắt Lăng Lạc Tuyết đỏ hồng, nhưng không để ý đến Mộ Tiêu Hàn, quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi Tần gia, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Xuyên.
- Anh rể, Lăng Lạc Tuyết đang nhìn anh đó!
Liễu Thiển Thiển nói.
Tần Xuyên sững sờ, hắn cũng không biết Lăng Lạc Tuyết có ý gì, cũng không hiểu lắm.
Lúc này, Lăng Lạc Tuyết ngang ngạnh rút kiếm, muốn tấn công lần nữa, nhưng vẫn bị ngón tay của Cơ Vô Danh kẹp lại, chẳng tốn bao nhiêu sức lực.
Trên khán đài xung quanh, đều vang lên tiếng thở dài, mọi người đều nhận ra, Cơ Vô Danh đã thắng, chẳng qua y chỉ không muốn đánh phụ nữ ngã mà thôi.
- Anh Tần Xuyên, anh đi khuyên chị Lạc Tuyết đi, bảo chị ấy đừng đánh nữa, chị ấy cứ như vậy em buồn lắm.
Tần Cầm không đành lòng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận