Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 654: Sao không thể đá cậu

Trước kia Tần Xuyên không bao giờ có sự liên tưởng này, nhưng đột nhiên lúc này ý thức được, không phải Thanh Liên “môn” cũng vừa khéo ở tỉnh Thanh sao?
Nếu như Thanh Liên “môn” trấn thủ nơi đó, mục tiêu của Thánh giáo kia, phải là Thanh Liên “môn” mới đúng.
Nhưng, Thanh Liên “môn” này đột nhiên chạy đến tỉnh Xuyên này giết người cướp Thần vật, lẽ nào—Thanh Liên “môn” cùng một hội với Thánh giáo!?
Điều này khiến Tần Xuyên không khỏi ngạc nhiên, vì nếu thật sự như vậy, sự mất tích của Phó Thanh Y, rất có thể không hề đơn giản, và... Thánh giáo, mạnh hơn tưởng tượng nhiều!
- Tiểu tử này, còn ngẩn ra đó làm gì! Cậu muốn nhìn Thần vật bị cướp đi à!?
Một mỹ “phụ” xuất hiện bên cạnh Tần Xuyên, đón Nạp Lan Thấm từ ngực Tần Xuyên.
- Con gái tôi tôi sẽ chăm sóc, cậu đi cứu người đi!
Người phụ nữ này là Nạp Lan Sương.
Tần Xuyên sững sờ, nhìn Nạp Lan Thấm có mấy phần giống với Nạp Lan Sương, sau khi cảm nhận chân khí của người phụ nữ này, kinh ngạc nói:
- Ám Nguyệt tướng quân? Bà... bà sao lại là... Nạp Lan Thấm...
Nạp Lan Sương hừ lạnh,
- Đúng là chậm chạp, tôi là ai có quan trọng không? Cậu còn không ngăn đám người kia lại!? Ở đây trừ cậu ra,không ai có thể cản được hai tên kia rồi!!
Tần Xuyên nhìn về phía ông lão tóc xám dẫn đầu, cùng với gã đàn ông đeo kiếm đi sát lão ta.
Hắn có hóa thành tro cũng nhận ra hai người này, chính họ,lúc trước đã phế bỏ nội công của hắn, vứt hắn ra khỏi môn phái, lưu lạc đầu đường xó chợ, chịu mọi đau khổ.
Nhưng,Tần Xuyên cũng không vội vã qua đó, không phải hắn sợ, mà vì, mình ra tay, chẳng phải tương đương với cứu đám người Long gia và Tống gia sao?
Nếu mình xông lên, đến lúc đó bị đám người hận không thể giết chết mình, đánh lén sau lưng, chẳng phải mình bị ép giữa lòng địch à?
Dường như Nạp Lan Sương hiểu được sự do dự của Tần Xuyên, đá thẳng vào mông hắn,
- Thằng nhóc thối! Cậu còn chờ gì nữa! Cậu cho rằng lúc này bọn họ còn ý định đối phó với cậu sao? Cậu muốn giết bọn họ, sau này tự đi giết, Thần vật bị cướp, là chuyện lớn đấy!!
- Ám... bác gái, bác là mẹ Thấm Nhi cũng không có nghĩa là bác có thể tùy tiện đá cháu.
Mông Tần Xuyên bị đau, cuối cùng đã biết Thối công của Nạp Lan Thấm từ đâu mà ra.
- Sao tôi không thể đá cậu! Tôi là sư mẫu của cậu đấy!!
...
Tần Xuyên sửng sốt một lúc, vẻ mặt choáng váng,
- Hả?
Thấy Tần Xuyên đờ đẫn, Nạp Lan Sương không kìm được đỏ mặt,
- Hả cái gì!? Cái tên bạc tình Phó Thanh Y kia, không nói với cậu lão ta có vợ và con gái à!?
Tần Xuyên lắc đầu, trong đầu loạn hết cả lên, nhìn Nạp Lan Sương và Nạp Lan Thấm, lại nghĩ đến Cửu Phẩm Thanh Liên quyết trên người cô... rồi luôn đi tìm Phó Thanh Y...
Đột nhiên, Tần Xuyên phát hiện, mình đúng là ngu thật, đáng lẽ phải nhận ra từ sớm mới đúng!
- Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, cậu mau đi đi! Cậu còn không đi, tôi đi đấy!
Nạp Lan Sương vội vàng bước lên.
Tần Xuyên đứng dậy, nói:
- Không, không, sư mẫu, con đi! Con đi...
Đây vừa là sư mẫu, vừa là bác gái, Tần Xuyên không dám để Nạp Lan Sương mạo hiểm.
Tần Xuyên lách người, như mũi tên phóng đi, xông vào trong vòng chiến hỗn loạn.
Người mang mặt nạ tóc xám muốn lấy hòm đi, Tần Xuyên phi thân nhảy lên, định đánh lén từ phía sau.
Trước kia tu vi của mình thấp, không cảm nhận được thực lực của lão này, giờ Tần Xuyên có tu vi Tông sư, mới cảm giác được, một già một trẻ, hai kẻ thù này có thực lực kinh người.
Lúc trước nếu không phải họ cố ý làm nhục hắn, e là thẳng tay giết hắn, sẽ dễ hơn phế hắn nhiều.
Thấy Tần Xuyên ngăn cản, hai đệ tử Thanh Liên môn đều nhảy lên không trung, khua kiếm muốn đánh rơi Tần Xuyên.
Tay Tần Xuyên ngưng tụ Thanh Đế kiếm, kiếm quang như thiểm điện, quét ngang một đường, hai tiếng vút vút vang lên, kiếm của hai tên kia bị cắt gãy.
Thanh Đế kiếm xẹt qua cổ hai người, hai đầu người bay đi rồi rơi xuống.
Tuy đã từng là đồng môn, nhưng lúc này, Tần Xuyên căn bản không dám nhớ tới tình đồng môn đó, vì chỉ cần nhớ đến, sẽ khiến hắn phải chết.
- Trảm Không!
Lại một kiếm nữa vung lên, lưỡi kiếm bán nguyệt gào thét lao về phía hai người kia với tốc độ cao.
Chỉ thấy tên đàn ông đeo mặt nạ phía sau, giữa điện quang hỏa thạch, rút thanh trường kiếm sáng lấp lánh ánh kim sau lưng ra, xoay người đánh bay lưỡi kiếm Trảm Không!
- Rầm!
Kiếm khí bị đánh tan, đồng thời, người đàn ông đeo mặt nạ này dùng ánh mắt hành hạ nhìn Tần Xuyên.
Còn lão giả tóc xám trước mặt, sau khi liếc nhìn Tần Xuyên, tiếp tục lao đi lấy rương, không thèm để hắn vào mắt.
Chỉ là, trong khoảnh khắc này, phía trên mặt tây khu rừng, một kiếm quang đỏ như sao hỏa rơi xuống trước mặt lão giả.
Lão giả tóc xám chau mày, ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đàn ông trung niên cầm trường kiếm đỏ, đạp mây lao đến.
- Kiếm Si tiền bối sao!?
- Tông sư đến rồi! Chúng ta được cứu rồi!
Không ít người nhận ra Dược Thương Hải, thậm chí có người vui đến phát khóc.
Nhưng sắc mặt của Dược Thương Hải rất nặng nề, nơi này chỉ có ông và Tần Xuyên biết rõ, thực lực của lão giả tóc xám này kinh khủng cỡ nào.
- Thằng nhóc, chuyện cậu gây ra ở thành phố Ba Thục,tôi tạm thời bỏ qua, cậu phụ trách tên nhỏ, lão già này, để tôi.
Dược Thương Hải nghiêm túc nói với Tần Xuyên.
Tần Xuyên gật đầu, Thanh Đế kiếm trên tay lại ngưng tụ, xem ra Dược Thương Hải cũng nhận ra tính nghiêm trọng rồi, thần thái lúc này, hoàn toàn khác với vẻ vô lại tham tài trước kia.
- Đúng là hai kẻ tự tin... Kể ra, cái tên nghiệt súc này, không ngờ mày còn sống, đúng là coi thường mạng chó của mày quá.
Tên đàn ông cầm kiếm nói bằng giọng tà mị.
Tần Xuyên nghe thấy giọng nói này, trong ngực dâng lên cơn tức, trầm giọng nói:
- Cát Thiên Tinh, xuất môn còn mang mặt nạ, da mặt của mày mỏng như vậy từ lúc nào thế?
- Mặt tao à?
Cát Thiên Tinh cười, giật mặt nạ bảo hộ xuống, để lộ gương mặt trắng nõn anh tuấn,
- Tao chỉ không muốn bị máu làm bẩn gương mặt đẹp trai của tao thôi.
- Vậy thì tao càng phải cho mặt mày nở hoa mới được.
Tần Xuyên cười lạnh.
Cát Thiên Tinh đùa giỡn kiếm hoa, cười:
- Tần Xuyên tiểu sư đệ, mày muốn khiêu chiến đại sư huynh, nguy hiểm lắm đấy... lẽ nào mày đã quên, lúc đầu bị phế thế nào à?
Tần Xuyên không muốn nhiều lời, nhấc tay tung một chiêu Lôi Vũ, kiếm quang như ngàn vạn châu chấu, điên cuồng lao về phía Cát Thiên Tinh.
Cát Thiên Tinh nhíu mày, như cảm giác tu vi của Tần Xuyên khác xưa, không dám vô lễ nữa.
Y lộn ra sau, trường kiếm nhiều màu hướng xuống, mắt nhìn Lôi Vũ kiếm khí từ dưới lao lên, gã cũng lao xuống theo gió.
- Tinh la kiếm ý, tinh tán hoa quang!!
Trong nháy mắt, trường kiếm màu sắc hóa thành ngàn vạn ngôi sao băng, chụp xuống Lôi Vũ bên dưới.
Đều là khoái kiếm, đường kiếm của Lôi Vũ tương đối song song, tốc độ nhanh, nhưng chiêu Tinh Tản Hoa Quang này, lại như như ngôi sao tán ra ánh sáng, đan xen chẳn chịt, độ dày đặc càng thêm vững chắc.
Hai loại kiếm ý, cây kim so với cọng râu, cùng giao nhau giữa không trung, trong lúc sáng lên mang theo sát cơ chết chóc mãnh liệt!
Hai người đều có tu vi Tông Sư, đều là kiếm khách, dù ngay từ đầu không sử dụng kiếm ý mạnh nhất, nhưng cũng đã vô cùng hung hiểm.
Cùng lúc đó, lão giả mặt nạ tóc xám khinh thường nhìn Dược Thương Hải,
- Thế nhân tôn ông là Tông Sư, nhưng trong mắt lão phu, ông vẫn còn kém lắm, khuyên ông nên thu kiếm đi là vừa.
- Hà hà, giết nhiều đệ tử Thần Kiếm môn của tôi như vậy, đúng là có vốn để ngạo mạn, nhưng khoác lác cũng vừa vừa thôi.
Dược Thương Hải nhếch miệng cười, nhưng tóc mai đã toát mồ hôi.
Dược Thương Hải cả đời si mê kiếm đạo, đối với lực chiến đấu kiếm khách, vẫn luôn kiêu ngạo, nhưng không biết vì sao, đứng trước mặt lão giả tóc xám không rõ có phải kiếm khách hay không này, lại thấy thân phận kiếm khách của mình chẳng có ưu thế gì.
Ông lão tóc xám lắc đầu, chẳng thèm để ý đến Dược Thương Hải, tiếp tục đi về phía Thần vật.
đương nhiên Dược Thương Hải không cho phép, lướt qua một bước, vung kiếm định chém lão giả tóc xám, kiếm khí như ngọn lửa cuồn cuộn, thiêu đố không khí, chỉ với một kiếm này, người xung quanh đó mười mấy mét đều có thể cảm nhận được sức nóng hừng hực.
Lão giả hừ lạnh một tiếng, đưa tay tung ra Thương Phá Băng chưởng, chân khí màu xanh cuồn cuộn, cưỡng ép thổi tan kiếm khí nóng rực của Dược Thương Hải.
- Cái gì!?
Dược Thương Hải dường như cũng sững sờ, không ngờ chân khí của lão giả này, lại mạnh đến mức có thể địch nổi kiếm khí của ông.
Tu vi này tuyệt đối cao hơn ông nhiều mới có thể làm được như vậy, dù sao bình thường kiếm khí sẽ ép được chân khí đồng cấp.
- Ngu ngốc!
Lão giả ngựa không dừng gót, tay lật lại, tung ra một chưởng, đánh về phía Dược Thương Hải.
Dược Thương Hải cũng không dễ chọc, trường kiếm vung tròn, mang theo một ngọn lửa làm lá chắn, miễn cưỡng chĩa vào chưởng đó.
Nhưng uy lực của Lãng Phá Băng chưởng này quả thật tuyệt luân, tuy Dược Thương Hải chống đỡ được lần này, nhưng cũng phải lùi ra sau mấy bước mới giảm được lực đánh mạnh đến thế.
Lão giả nhân lúc Dược Thương Hải lui về phía sau, liền đưa tay tóm lấy cái rương, quay người lại, sử dụng Thê Vân Tung, bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận