Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 643: Không bị khống chế

Hơn bảy giờ sáng, Nạp Lan Thấm đẩy cửa phòng ngủ bước ra.
- Các người xong chưa? Còn tính ngủ đến khi nào? Bây giờ là thời điểm triền miên sao?
Gương mặt cô gái tức giận, ánh mắt mang theo sự không cam lòng và u oán. Cô cứu được anh ta còn chưa tính, lại còn triền miên với người đã hại hắn trên giường. Quả thật là đáng giận.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Nạp Lan Thấm liền ngây ra.
Thi thể Adria cứng ngắc, nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt. Trên cổ vẫn còn in đậm dấu tay.
Tần Xuyên ngồi trên giường, dùng laptop liên lạc thông tin với người nào đó. Khi nhìn thấy Nạp Lan Thấm bước vào, liền mỉm cười:
- Dậy rồi sao? Có làm điểm tâm cho anh không?
Nạp Lan Thấm làm gì có tâm tư lo bữa sáng, chỉ Adria trên mặt đất, hỏi:
- Anh…anh giết ả ta?
- Đương nhiên!
Tần Xuyên cảm thấy kỳ quái.
- Chẳng lẽ em không hy vọng cô ta chết?
Nạp Lan Thấm cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, nhìn người đàn ông trước mắt có chút “lạ lẫm”.
- Nhưng ngày hôm qua, rõ ràng anh còn nói ả ta là người đàn bà của anh, còn bảo em đừng ghen tuông.
Tần Xuyên thở dài, bước dậy đến bên cạnh Nạp Lan Thấm, dùng tay vuốt mái tóc của cô:
- Tiểu Thấm Thấm, anh cũng chỉ là muốn làm cho cô ta nghĩ là anh tin tưởng cô ta. Cho nên anh mới để cô ta biết được chuyện của hệ thống tiên tri.
- Nếu như không có được sự tin tưởng của cô ta, cô ta làm sao đem mọi chuyện nói ra chứ? Diễn trò thì cũng phải diễn cho thật.
Nạp Lan Thấm bừng tỉnh, thì ra cô cũng bị gạt, nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu:
- Nhưng cô ta kỳ thật cũng không uy hiếp được chúng ta mà. Em nhìn ra được, cô ta ít nhất muốn hợp tác với chúng ta đấy.
- Hơn nữa, tối hôm qua không phải hai người ở trên giường vui vẻ lắm sao? Cô ta bỏ công nịnh nọt anh như vậy, tại sao anh…tại sao anh lại giết cô ta?
Tần Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Có phải cảm thấy anh quá tàn nhẫn?
- Có một chút…
Nạp Lan Thấm nói thật. Dù sao cũng mới triền miên trên giường, sau đó liền trở mặt giết người. Điều này trái ngược quá lớn.
Tần Xuyên thở dài, nhẹ nhàng ôm cô gái, nói:
- Để cho em cảm thấy bất an là anh không đúng. Nhưng em phải tin tưởng anh, anh xem cô ta như kẻ thù nên mới đối đãi như vậy.
- Em là người đàn bà của anh, anh thật lòng với em. Còn cô ta là giả dối. Cho nên anh sẽ không chút do dự mà giết chết cô ta. Nhưng anh tuyệt đối sẽ không tổn thương em, em không cần sợ.
Nạp Lan Thấm gật đầu, giọng hơi buồn:
- Không biết vì sao em cảm thấy anh không còn giống như trước kia.
Tần Xuyên cười nói:
- Dù sao trải qua kiếp nạn sinh tử lớn như vậy, tu vi của anh tăng lên không ít. Nhưng tâm trạng đích thật là có chút thay đổi. Nhưng em đừng lo, anh làm hết thảy cũng chỉ vì mọi người.
Nạp Lan Thấm mấp máy môi dười. Tuy cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì. Nhìn nụ cười của Tần Xuyên, nội tâm thậm chí còn có chút khiếp đảm.
- Vừa rồi anh liên lạc với ai vậy?
Nạp Lan Thấm chuyển đề tài.
Tần Xuyên nói:
- Anh thông qua con đường mà Adria để lại, đã tìm được phương thức liên lạc với Man Vương. Anh muốn bí mật gặp mặt, ông ta cũng đã đồng ý. Ông ta còn nói, Tiểu Vi xác thực vẫn chưa chết, đang tịnh dưỡng trong một bệnh viện ở Cuba.
- Thật sao? Vậy thì tốt quá.
Nạp Lan Thấm tất nhiên cảm thấy cao hứng:
- Vậy chúng ta phải đi đâu để gặp bọn họ?
Tần Xuyên mỉm cười nhéo vào gương mặt của cô gái:
- Không cần phải gấp. Anh đã hẹn máy bay tư nhân đến đón rồi. Chúng ta ăn sáng trước, để cho em thưởng thực trù nghệ của anh.
Tần Xuyên kéo hai tay Nạp Lan Thấm xuống phòng bếp dưới lầu.
Nạp Lan Thấm cảm nhận được sự ôn hòa trong lời nói và bàn tay của Tần Xuyên, đột nhiên cảm thấy chắc có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều. Tần Xuyên vẫn là Tần Xuyên trước kia. Chỉ là hắn càng thành thục hơn mà thôi.
Thủ đô La Habana của Cuba.
Khu San Miguel. Đại đa số người dân ở đây là da đen. Khi màn đêm buông xuống, âm nhạc Châu Phi tràn ngập phong tình vang lên khắp nơi.
Bên cạnh một tòa giáo đường là một viện dưỡng lão thoạt nhìn có chút đơn sơ. Một đám cô nhi da đen đang đùa giỡn với nhau.
Man Vương Bul-Khathos dáng người như ngọn núi nhỏ chẳng khác nào người cha từ ái, ngồi trên một chiếc ghế dựa trước cửa viện, ngắm nhìn đám trẻ con nô đùa.
Trại an dưỡng này là một trong số “nhà” không nhiều của ông. Những đứa trẻ này cũng là do ông nhặt về. Rất nhiều đứa mang bệnh trong người.
Ông vừa là thầy thuốc vừa là cha nuôi, trải qua mấy chục năm đã thu dưỡng hàng trăm cô nhi.
Đương nhiên, người nơi này không biết viện trưởng trại an dưỡng lại là cường giả truyền kỳ.
Lúc này, một chiếc xe Mercesdes-Benz s500 chậm rãi lái đến cửa viện. Trên xe bước xuống một nam một nữ.
Ánh mắt Bul-Kathos lập tức ngưng lại. Sau khi nhìn rõ người đàn ông, ánh mắt liền hiện lên chút phức tạp và kinh ngạc.
- Các người đến rồi sao?
Bul-Kathos đứng dậy.
Tần Xuyên nhìn hoàn cảnh xung quanh, rồi nhìn những đứa trẻ đang nô đùa, mỉm cười gật đầu:
- Man Vương các hạ, ngài đang ẩn náu tại thành phố này sao? Nơi này không giống như một cường giả truyền kỳ như ngài có thể ở.
- Tôi chỉ cảm thấy thích ở đây, không muốn thứ gì khác.
Bul-Kathos nhìn Tần Xuyên từ trên xuống dưới:
- Cậu quả nhiên không đơn giản. Tuy tôi luôn nghi ngờ cậu không chết. Dù sao cũng không tìm được thi thể của cậu, nhưng không ngờ đến cậu có thể đột phá.
Tần Xuyên cười tự giễu:
- Tôi cũng không nghĩ đến. May là những thứ này đều qua rồi. Tôi muốn cảm ơn ngài đã cứu mạng Đường Vi.
Sắc mặt Bul-Kathos có chút cổ quái:
- Nói chính xác thì cô ta tự cứu mình. Tôi chỉ mang cô ta từ chiến trường về.
- Có nghĩa gì?
Tần Xuyên khó hiểu hỏi.
- Đi theo tôi.
Bul-Kathos quay người, bước về viện phía sau.
Sau khi ba người đến một khoảng sân cây cối sum xuê, đến trước năm gian nhà trệt.
Khi bước đến gần gian nhà, Tần Xuyên cảm thấy chân khí trong cơ thể có chút bất an, theo bản năng khiến hắn có cảm giác khẩn trương.
- Anh làm sao vậy?
Nạp Lan Thấm để ý Tần Xuyên có sự thay đổi, Man Vương đi đằng trước cũng không khỏi quay đầu nhìn Tần Xuyên.
Tần Xuyên cố gắng đè nén luồng khí tức kỳ quái, cũng không muốn để mọi người lo lắng, lắc đầu nói:
- Không có việc gì.
Cánh cửa phòng được đẩy ra, bên trong bài trí rất đơn giản, một cái giường đơn, chẳng khác nào nơi thanh tu của tăng lữ.
Lúc này, Đường Vi đang nằm trên giường, cơ thể thả lỏng, giống như đang ngủ say.
Cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện trên cơ thể Đường Vi có vô số ánh sáng màu hồng chậm rãi chuyển động.
- Cô ấy làm sao vậy?
Nạp Lan Thấm giật mình hỏi.
Tần Xuyên cũng cau mày, không biết vì sao, trong nội tâm hắn cảm thấy vui vì Đường Vi còn sống, nhưng toàn thân lại không được tự nhiên.
Thậm chí trong đầu hắn còn xuất hiện một tia sát ý.
Bul-Kathos nói:
- Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì trên người cô ấy. Nhưng dường như khi cô ấy tự sát cũng đã đột phá tu vi, tăng thêm rất nhiều năng lượng. Sau khi số năng lượng này giúp cô khôi phục sinh mạng, cô ta đã tiến nhập vào trạng thái hôn mê.
- Lột xác.
Tần Xuyên lẩm bẩm:
- Mỗi khi huyết hoàng công của cô ấy đột phá, sẽ tiến vào thời kỳ suy yếu. Lần này cũng không tránh khỏi liên quan đến Huyết hoàng công. Chỉ có điều, lần tăng tiến này không chỉ đơn giản là đột phá tu vi. Cũng không biết vì sao lại hôn mê.
Trước kia, khi Tần Xuyên cho Bách Dạ vơ vét khoáng sản thủy tinh khắp thế giới, nhiều khoáng thạch như vậy đều bị Đường Vi hấp thu. Kỳ thật, theo lý thuyết, thực lực của Đường Vi đã đạt đến cấp độ rất cao.
Nhưng Đường Vi vẫn chưa nắm giữ được nguồn năng lượng này, chỉ là chúng đang chứa đựng trong cơ thể của Đường Vi, chưa được tiêu hóa.
Khi khải tử hồi sinh, nguồn năng lượng nắm giữ quyền chủ động, bắt đầu dùng phương thức phi thường được Huyết hoàng công lợi dụng.
Nó cũng giống như con rắn nhỏ, chỉ có sau khi lột da mới có được lớp da cứng cỏi.
Tuy Huyết hoàng công của Đường Vi không chỉ đơn giản giống như lột dạ, nhưng hiệu quả cũng tương tự như vậy. Sau khi trải qua thời kỳ suy yếu, lần thứ nhất hồi sinh, hiệu quả chỉ sợ càng thêm rõ rệt.
- Kiếm Ma.
Đột nhiên, Bul-Kathos quát to một tiếng.
Tần Xuyên bỗng nhiên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Hắn vô ý thức đến gần Đường Vi, tay đặt trên cổ họng của cô.
Tần Xuyên lùi mạnh về sau một bước, miệng thở dốc, nhìn hai tay mình, lạnh run.
- Tần Xuyên, anh làm sao vậy? Từ khi đến đây, trông anh cứ như hồn bay phách lạc.
Nạp Lan Thấm nôn nóng hỏi:
- Vừa rồi anh muốn thương tổn Đường Vi sao?
- Không…không phải.
Tần Xuyên xoa trán:
- Vừa rồi không biết tại sao anh lại như vậy, giống như bị khống chế.
Bul-Kathos nghĩ đến điều gì, trầm giọng nói:
- Chúng ta mau rời khỏi chỗ này. Dù sao Huyết Phượng Hoàng ở đây rất an toàn. Chúng ta không nên quấy rầy cô ấy, để tự cô ấy tỉnh dậy.
Tần Xuyên gật đầu. Hắn nên làm rõ ràng vấn đề trên cơ thể trước đã. Ở lại chỗ này chỉ tổ mang lại nguy hiểm cho Đường Vi.
Có Man Vương bảo vệ cho Đường Vi, tin rằng sẽ không ai quấy nhiễu sự đột phá của cô lần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận