Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 675: Đệ tử Vô Phong

- Haha, tên tiểu tử ngu xuẩn. Đến bây giờ mà mày còn chưa biết sao? Cũng đúng, các người giữ quy tắc như vậy, làm sao nói cho hắn biết cái sự thật này.
Tuyệt Ảnh cười nói:
- Để tao nói cho mày biết, cẩu tạp chúng, cha của mày chính là Phong Thần, quản gia của Hoa Hạ.
Tần Xuyên giật mình, Đệ nhất tướng quân Thiết Phù Đồ Phong Thần là cha của hắn?
Sắc mặt Tử La đỏ lên, nói:
- Không được phép mắng anh Phong Thần của tôi. Anh ấy là sư huynh của ông mà.
- Sư huynh chó má gì loại đó? Y chỉ là một tên quản gia. Nếu không phải năm đó y đuổi giết tao, tao cần gì phải dịch dung thành Tần Mục, trốn trong bóng tối hơn hai mươi năm?
Tuyết Ảnh nói đầy dữ tợn.
- Thì ra là ông giết Tần Mục, khó trách anh Phong Thần của tôi lại bị ông che mắt.
Tử La giống như bừng tỉnh ra.
Tần Xuyên nghe nhưng không hiểu:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Quan hệ năm đó của các người như thế nào?
Tử La biết không thể giấu được nữa, thở dài nói:
- Hai người bọn họ là đệ tử của tiền bối Kiếm Thánh Vô Phong. Hơn hai mươi năm trước, bọn họ từng giúp tôi tìm tung tích của Thánh giáo để tìm Tinh chi Bỉ Ngạn. Bằng vào nhận thức của chúng tôi…
- Kiếm Thánh Vô Phong? Hai đại đệ tử?
Tần Xuyên nhớ đến lời của Man Vương, không nghĩ tới điều này lại là thật. Một trong hai đệ tử chính là cha của Tần Xuyên.
Lăng Vân sư thái không muốn lãng phí thời gian:
- Những chuyện này về sau nói cũng không muộn. Việc đã đến nước này, trước bắt tên trộm kia rồi nói sau.
Tuyệt Ảnh nhếch miệng cười đắc ý:
- Bắt tao? Không nói đến các người có bản lãnh đó hay không, chúng mày thực sự muốn động thủ với tao?
Vừa dứt lời, liền thấy đám người Minh Hoa đang đuổi một đám công nhân bình thường về phía bên này.
Gần trăm công nhân trong nhà xưởng bị súng ống và đao kiếm chỉa vào, sợ hãi đứng chung một chỗ. Thậm chí có người nhát gan còn bật khóc.
Lăng Vân sư thái biến sắc:
- Hèn hạ. Võ giả giao chiến, tại sao lại liên lụy đến những người bình thường?
- Tuyệt Ảnh ta làm việc chưa từng có điểm dừng.
Tuyệt Ảnh giang tay, nói:
- Các người có thể lén lút tìm đến nơi này, binh bất yếm trá mà gạt tao. Tao sẽ bắt những người bình thường để làm giao dịch với các người.
- Vẫn là điều kiện đó, mau giao ba khối thần vật trong tay các người cho tao. Tao sẽ thả đám công nhân này ra. Bằng không, tất cả bọn họ đều phải chết.
Đám công nhân nghe xong, không khỏi lớn tiếng kêu cứu.
- Tần tiên sinh, thần vật không thể đưa cho ông ta. Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Xin hãy lấy đại cục làm trọng, hy sinh một số người là không tránh khỏi.
Freyja nói.
- Không phải. Rất nhiều người trong số những công nhân này đều là trụ cột trong gia đình. Họ chết rồi, sẽ có bao nhiêu người mất chồng, mất cha. Hơn mười gia đình đấy.
Liễu Hàn Yên ngắt lời.
Lăng Vân sư thái cũng gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta không thể đem tính mạng của họ ra đùa giỡn.
Trong đầu Tần Xuyên bắt đầu suy nghĩ.
Nếu như hắn bỏ qua tính mạng của những người này, kết quả, Tuyệt Ảnh đào thoát, người của Thánh giáo cũng có thể bị giết chết rất nhiều. Nhưng gia đình của những công nhân trước mặt cũng sẽ tan nát theo.
Nếu hắn dùng thần vật để cứu họ, Tuyệt Ảnh cũng sẽ đào thoát, nhưng ít ra có thể bảo vệ được rất nhiều gia đình.
Đương nhiên, Tuyệt Ảnh sẽ có được năm khối thần vật, khi đó sẽ rất nguy hiểm.
Càng nghĩ, Tần Xuyên lại càng thở dài. Hắn tạo ra quá nhiều sát nghiệt. Hôm nay có cơ hội cứu người, vẫn tận lực cứu vãn thôi.
Còn về tinh chi Bỉ Ngạn vẫn là đồ vật hư vô mờ mịt, chung quy không quan trọng bằng mạng sống của những người công nhân.
- Trao đổi thì được, nhưng tôi phải nhìn thấy thành ý của ông. Ông thả một nửa người trước, tôi sẽ đưa cho ông một thần vật. Sau đó thả tiếp một nửa, và ông sẽ nhận hai khối thần vật còn lại.
Tần Xuyên nói.
Tuyệt Ảnh xua tay:
- Không, cậu đưa cho tôi một khối thần vật, tôi sẽ thả một phần ba. Tổng cộng chia làm ba lượt.
Tần Xuyên nhìn mấy người bên cạnh, hỏi ý kiến của các cô.
Tử La khẽ mỉm cười:
- Tiểu Bảo, con cứ tự mình lựa chọn, mẹ ủng hộ con.
Tần Xuyên cười khổ nhưng trong lòng đã có sự quyết định.
Đưa Bạch Dạ cho Freyja chăm sóc, Tần Xuyên móc ba khối thần vật được dùng vải bọc lại, sau đó ném khối thứ nhất màu trắng qua.
Sau khi bắt được, Tuyệt Ảnh cười một cách hưng phấn, vung tay lên, để cho người Thánh giáo thả một phần ba số lượng công nhân.
Tần Xuyên bắt đầu ném hai khối màu vàng sang.
Khi Tuyệt Ảnh lấy được ba khối thần vật, sau khi xác nhận không phải giả, cuối cùng vẫn không thả số lượng người còn lại ra.
- Đồ đã đưa cho ông, mau thả người.
Tuyệt Ảnh cười nhạo:
- Thả hết, các người làm sao buông tha cho chúng tôi? Chúng tôi muốn dẫn họ đi. Đợi đến lúc tôi cảm thấy an toàn, tất sẽ thả bọn họ.
Nói xong, Tuyệt Ảnh cất kỹ thần vật, sau đó dẫn đầu xông ra ngoài cửa lớn.
Đám người Thánh giáo phát hiện đại nạn không chết, ai nấy cũng đều kích động, xua đuổi hai mươi mấy người còn lại đi theo Tuyệt Ảnh.
Nhưng làm sao Tần Xuyên có thể để cho bọn họ toại nguyện. Nếu thả bọn họ đi, muốn một mẻ hốt gọn sẽ rất khó khăn.
Hơn nữa, với tính cách tàn bạo của Tuyệt Ảnh, chắc chắn sẽ không để ai biết hành tung con tin của bọn họ.
Một bước giết mười.
Tần Xuyên thừa dịp đám người Thánh giáo đang quay người đi, trong nháy mắt phát ra kiếm ý bất ngờ.
Tuy thực lực của đám người Thánh giáo không thấp, nhưng đối mặt với Tần Xuyên có cảnh giới tông sư, uy lực của Thanh liên kiếm ý vẫn khiến họ trở tay không kịp.
Hơn nữa, không có Tuyệt Ảnh ngăn cản, bọn họ hoàn toàn không có lực chống cự, chỉ trong một giây đã tử thương vô số.
Tuyệt Ảnh thấy tình huống không ổn, cũng không quan tâm đến đám thủ hạ rẻ tiền, hóa thành một dải bóng, chạy vào khu đất hoang phía nam nhà xưởng.
- Bắt lấy Tuyệt Ảnh.
Tử La hét lên, nhanh như tia chớp, bay vút qua đỉnh đầu mọi người, đuổi theo Tuyệt Ảnh,
Tần Xuyên và Lăng Vân sư thái cũng không buông tha cho Tuyệt Ảnh đào thoát, thi triển khinh công đuổi theo.
Về phần đám người còn lại của Thánh giáo, lập tức bị Liễu Hàn Yên càn quét, không cần quá lo lắng.
Thoáng cái ba người đuổi theo Tuyệt Ảnh. Từ trong nhà xưởng chạy vào khu rừng, không ngừng xuyên thẳng qua.
Nhưng tốc độ của Tuyệt Ảnh quá nhanh, giống như hòa cùng một thể với gió núi, căn bản không đuổi theo kịp.
Trơ mắt nhìn Tuyệt Ảnh chạy càng lúc càng xa, trong lúc ba người đang tuyệt vọng, một thân ảnh màu xanh từ một hướng khác giống như mũi tên đuổi theo hướng Tuyệt Ảnh.
- Người nào mà nhanh thật?
Lăng vân sư thái vốn có khinh công rất cao, nhưng sau khi gặp được Tuyệt Ảnh, liền cảm nhận được đúng là thiên ngoại hữu thiên.
Không ngờ tới, đột nhiên lại xuất hiện một cao thủ không thua gì Tuyệt Ảnh.
Tử La hưng phấn dị thường, vừa chạy như điên trên những ngọn cây, vừa gào lên:
- Là anh Phong Thần. Tiểu Bảo, cha của con đến rồi.
Tần Xuyên chạy đến hai chân mỏi nhừ, nhìn thấy cự ly phía trước càng lúc càng xa, trong lòng kinh hoảng. Phong Thần? Đây chính là cha đẻ của hắn?
- Khó trách Man Vương Bul-Kathos lại bội phục Kiếm Thánh Vô Phong như vậy. Tài năng hai đệ tử của ông đều có một không ai. Như vậy bản thân của không phải ông càng thêm cao minh sao?
Trong lúc Tần Xuyên đang suy nghĩ, Phong Thần phía trước đã phát ra một đạo kiếm khí thanh sắc về phía Tuyệt Ảnh.
Uy áp kiếm khí từ xa truyền đến khiến Tần Xuyên phải giật mình.
- Là ông ấy?
rốt cuộc Tần Xuyên biết được là ai đã giết Nạp Lan Anh Kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận