Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 567: Đúng là một câu hỏi hay

Trong phòng họp quân đội Trung Quốc, một số quan chức cấp cao đang ngồi thành một hàng.
Đối diện với họ chỉ có một cô gái, đó là Liễu Hàn Yên vừa về đến Bắc Kinh.
Hội nghị lần này còn thu hút cả sự chú ý của người đứng đầu thứ 2 trong quân đội – gia chủ Long gia – Long Diệp. Nhưng Long Diệp đang dự hội nghị ở Đông Nam Á nên chỉ theo dõi bằng thông tin từ xa.
- Liễu tướng quân, cô có biết rằng, lần tập kích tại Sudan lần này, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ khiến quân đội Trung Quốc ta ở vào vị trí bất lợi trên trường quốc tế không. Không những sẽ gây thù kết oán với những kẻ địch không liên quan tới chúng ta, mà còn cho người Mỹ được cớ, sẽ gây một loạt phiền phức về mặt ngoại giao và chính trị.
Long Hải Hiên trầm giọng nói.
Liễu Hàn Yên ngồi thẳng trên ghế, mặt bình tĩnh đáp lại:
- Tôi chỉ biết rằng trong lần hành động gìn giữ hòa bình lần này, chúng ta đã mất hai mươi ba chiến sĩ, bị thương bốn mươi lăm người, ngoài ra, lần tập kích trên không lần này là hành động của quân Nga, không liên quan gì đến Trung Quốc.
Tống Bảo Khôn tức giận đập bàn:
- Nói vớ vẩn! Dù là đội quân Alpha hùng mạnh nhất của quân Nga cũng không thể đến Sudan trong một thời gian ngắn như vậy, và còn ngắm đúng tọa độ một cách chính xác đến thế! Người phối hợp với quân Nga để hoàn thành trận tập kích trên không lần này nhất định là cô và Tần Xuyên!
Liễu Hàn Yên mặt vô cảm nói:
- Thủ trưởng, xin hỏi ông có chứng cứ không?
- Cô…
Tống Bảo Khôn không ngờ Liễu Hàn Yên lại cứng đầu đến vậy.
Chứng cứ ư? Sao có được chứ? Quân Nga đâu có ngốc, sao họ có thể tiết lộ thông tin đồng minh cho Trung Quốc biết, nếu vậy sẽ chẳng có lợi cho ai cả.
Đúng lúc đó, Sở Thiên Khoát đột nhiên nói:
- Liễu Hàn Yên, cô biết không, con trai tôi – Sở Vân Tiêu đã chết rồi.
Liễu Hàn Yên ngớ người, giờ cô mới biết việc này.
- Sao lại chết?
Dù sao thì cũng biết nhau từ nhỏ nên Liễu Hàn Yên quan tâm là chuyện dễ hiểu.
Sở Thiên Khoát cười ảm đạm:
- Kiếm Ma, Kiếm Ma đã giết nó, còn giết cả một đứa cháu ngoại của tôi… Nguyên nhân là, Kiếm Ma thích một cô gái của Chu gia thành phố Đông Hoa, mà đứa cháu của tôi đó, cũng thích nó.
Con trai của tôi, Vân Tiêu hư đốn, tham dự vào trận tranh đấu đó, sau đó bị Kiếm Ma nhắm tới, giết hết người ở tỉnh Thái, lại giết đến kinh thành.
Liễu Hàn Yên hơi xúc động, cô không dám nghe tiếp, cũng không dám nghĩ thêm.
Cô nắm chặt hai tai, cố gắng giữ bình tĩnh.
Sở Thiên Khoát nhướn người lên trước, nhìn chằm chằm vào Liễu Hàn Yên nói:
- Liễu Hàn Yên, tôi biết cô từ lúc còn nhỏ. Đừng tưởng mặt cô không có biểu cảm gì là tôi sẽ không nhận ra sự rung động trong lòng cô.
Tôi tin rằng cô biết tôi đang nói gì. Tôi hỏi cô… Chẳng lẽ cô chưa từng nghi ngờ rằng, chồng cô – Tần Xuyên, chính là…người đó sao?
Liễu Hàn Yên nghẹn cứng họng, vành mắt hơi đỏ. Vài giây sau, cô mới hít vào một hơi và nói:
- Sở tư lệnh, tôi chỉ tin những ngôn luận có chứng cứ.
- Chứng cứ cái con khỉ!
Sở Thiên Khoát bỗng đứng dậy, hai tay chống vào bàn, lớn tiếng nói:
- Đừng giở trò với tôi! Tôi đã bị mất một đứa con trai, đây không chỉ là việc Sở gia mất một đứa con đâu!
Ai mà chẳng biết trước đó, Kiếm Ma đã đánh lùi đám kỵ sĩ bảo vệ của đồng minh Tulip ở Peterburg? Gia tộc Habsburg đến nay vẫn đang nội chiến, con gái của gia tộc Romanov trực tiếp soái quyền, nghe nói còn đầu hàng Kiếm Ma rồi!
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ KGB không biết sao? Đúng, chúng tôi không có chứng cứ, nhưng với thông tin mà nhân viên tình báo của chúng tôi đưa về, có lý do để tin rằng người liên lạc với KGB và quân Nga chính là Kiếm Ma!
Kiếm Ma xuất hiện ở Nhật, Tần Xuyên cũng ở Tokyo! Kiếm Ma thích đứa con gái họ Chu, giờ đứa con gái đó đang đi theo Tần Xuyên! Kiếm Ma xuất hiện là Tần Xuyên biến mất. Lần nào cũng vậy, trên đời này có chuyện trùng hợp đến thế sao?
Liễu Hàn Yên cắn chặt răng, ánh mặt lạnh lùng nhìn Sở Thiên Khoát, sau đó chỉ nói vài chữ:
- Đây là phỏng đoán, không phải là chứng cứ!
Sở Thiên Khoát ngồi sụp xuống ghế, dường như rất mệt mỏi.
Đúng lúc đó, thủ trưởng trực tiếp của Liễu Hàn Yên – tư lệnh quan khu Giang Nam – Kim Sách, mỉm cười nói:
- Liễu tướng quân, tôi biết, có lẽ cô không thể chấp nhận sự thật này, dù sao thì…nếu Kiếm Ma là chồng cô, thì quả là hơi đáng sợ.
- Đáng sợ đến đâu chứ?
Liễu Hàn Yên hỏi lại.
Kim Sách cúi đầu cười, nheo mắt nói:
- Đáng sợ đến đâu ư? Ừm… Đây là một câu hỏi hay, chỉ tiếc rằng trên thế giới hình như không có bảng xếp hạng về mặt này. Nếu có…Vậy thì nhất định anh ta sẽ là người đứng đầu!
Nói xong, sắc mặt Kim Sách trầm xuống, y nghiêm túc nói:
- Đây là một tên điên thực sự. Cô nghĩ xem, một người có thể áp chế đồng minh Tulip có lịch sử nghìn năm, có thể đánh cho một võ giả cấp tông sư như Hắc La Sát phải chạy trốn tơi bời, có thể chống lại lực lượng vũ trang của Trang Viên, vậy thì còn việc gì mà anh ta không dám làm?
Nhất định cô không biết, vì lúc đó cô còn chưa ra đời. Năm xưa, Hắc La Sát làm mưa làm gió trong địa phận Trung Quốc, mụ ta đã giết bao nhiêu người nhưng cũng không dám giương oai múa võ ở kinh thành!
Còn Kiếm Ma thì sao? Trong mắt hắn không có ai cả, muốn làm gì thì làm, muốn giết ai thì giết. Lần này, hắn đã giết hai người con thế gia, lần sao thì sao? Hai mươi người? Hai trăm người? Còn gây vụ thảm sát ở Tokyo nữa.
Phòng họp trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Liễu Hàn Yên, họ hi vọng rằng những lời của Kim Sách có thể khiến cô hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc.
Liễu Hàn Yên yên lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi lại:
- Nếu…Tần Xuyên là Kiếm Ma thật, thì các vị thủ trưởng định thế nào?

Lần này, đến lượt tất cả các quan chức cấp cao đều không nói nên lời.
Đúng thế, phải làm thế nào?
Giết? Phái ai đi giết chứ. Tông sư cũng đánh không lại hắn, chẳng lẽ tìm ba đại tông sư cùng đánh hội đồng? Hay là phái quân đội, dùng đạn pháo?
Mặc kệ hắn ư? Vậy thì chứng minh được hắn là Kiếm Ma cũng có ích gì? Chỉ để làm thỏa mãn trí tò mò ư?
Câu hỏi này của Liễu Hàn Yên khiến cho một đám người có mặt tại đó phải nhíu mày.
Đúng lúc đó, bèn vang lên tiếng nói của thủ trưởng số 2 – Long Diệp:
- Kiếm Ma đã phạm pháp thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Còn về việc có bắt hắn quy án được hay không thì là trách nhiệm của quân đội và công an.
Làm việc phải theo đúng thứ tự, đầu tiên điều tra rõ nghi phạm, rồi bắt về thẩm vấn. Nên là như vậy, thiên tử phạm tội cũng như thứ dân, huống chi chỉ là một võ giả cao cường.
Liễu tướng quân là quân nhân của Trung Quốc ta, là con nhà danh môn, phải biết rằng giấu diếm thông tin quan trọng này tức là đang phản bội lại quốc gia!
Mọi người trong phòng họp vừa nghe bèn gật đầu.
- Liễu tướng quân, tôi hỏi câu cuối cùng, cô hãy suy nghĩ cho kỹ, cô không có gì muốn báo cáo sao?
Liễu Hàn Yên hít vào một hơi, rồi đột nhiên đứng dậy, móc ra một tờ bảng biểu trong túi áo, bước đến trước mặt đám cấp trên, đặt tờ giấy trên bàn.
- Đây là gì?
Mọi người thắc mắc, nhìn cho kỹ, tất cả đều không dám tin.
- Đơn xin chuyển nghề? Cô…Cô muốn làm gì?
Tống Bảo Khôn lớn tiếng nói.
Liễu Hàn Yên tự bỏ chiếc mũ quân đội của mình xuống, tháo bộ quần áo mang ngôi sao xuống, đặt hết lên bàn.
- Như các vị thủ trưởng thấy, tôi không thể cung cấp chứng cứ gì để chứng minh chồng tôi là Kiếm Ma…
Trong một năm nay, tôi đã trải qua quá nhiều trận chiến đấu với tổn thất nghiêm trọng. Tôi tự thấy mình không xứng để tiếp tục làm một tướng lĩnh, cũng không xứng làm một quân nhân, vì vậy tôi nộp đơn xin xuất ngũ, và tự nguyện từ bỏ danh hiệp thất tướng quân Thiết Phù Đồ.
Nếu tổ chức đồng ý sắp xếp cho tôi một công việc thích hợp thì tôi rất vui mừng…Nếu không có thì tôi cũng không có ý định nhập ngũ lại.
- Cô… Cô làm vậy, cha của cô – Liễu Trung Nguyên có đồng ý không?
Tống Bảo Khôn chất vấn.
- Tôi nghe lời cha tôi đã hơn hai mươi năm, lần này tôi muốn lựa chọn con đường đi của chính mình.
Liễu Hàn Yên nói rồi dần đi lùi về cửa phòng.
Nhìn đám quan chức cấp cao đang ngơ ngác, Liễu Hàn Yên nở một nụ cười như trút được gánh nặng.
- Tạm biệt, các vị…chú, bác, và các ông đã nhìn cháu lớn lên từ nhỏ.
Nói xong, cô quay người, bước ra khỏi phòng họp, đóng cửa lại.
Chỉ để lại một đám quan chức cấp cao quân đội đang ngỡ ngàng, không nói được câu gì, ngay cả Long Diệp trong điện thoại cũng chỉ thở dài.
Bên ngoài trụ sở quân đội kinh thành.
Tần Xuyên đợi Liễu Hàn Yên chán quá nên đi lại khắp nơi.
Vốn hắn định đi lên cùng cô, nhưng đám cấp cao quân đội không cho phép, họ có chút kiêng kị hắn.
Tần Xuyên muốn nói chuyện với các binh sĩ đang đứng gác, nhưng họ đều nghiêm mặt, không hề có ý lơi là chức vụ.
May mà đợi gần một tiếng, cuối cùng Liễu Hàn Yên cũng chạy ra ngoài.
Điều khiến Tần Xuyên bất ngờ là, mũ quân đội của cô, quân phục của cô đều biến mất, thậm chí tóc cô cũng xõa xuống. Cô vừa chạy, mái tóc vừa bay, giống như một cô sinh viên trong vườn trường vậy…
- Mọi việc xong rồi, chúng ta đi thôi.
Liễu Hàn Yên nói dứt khoát.
Tần Xuyên ngán ngẩm:
- Vợ à, quần áo của em đâu rồi?
- Em cởi ra rồi. Em đã nộp đơn xin chuyển nghề, rời khỏi bộ đội.
Liễu Hàn Yên nói.
- Gì cơ?
Tần Xuyên tưởng mình nghe nhàm, hắn biết rằng Liễu Hàn Yên rất yêu công việc trong quân đội:
- Thế là thế nào? Có phải họ ép em làm gì không? Để anh…đi xử lý cho em…
Liễu Hàn Yên kéo tay chồng lại, cô nở nụ cười hiếm hoi:
- Đây đều là lựa chọn của em, em sẽ nói cho anh nghe sau. Cả ngày rồi chưa ăn gì, em đói quá, có thể đi ăn tối đã được không?
Tần Xuyên sững sờ một lúc, nhìn nụ cười nhẹ nhõm như trút được gông xiềng của cô, lòng hắn bỗng rộn lên.
- Anh hiểu rồi.
Tần Xuyên cười, nói:
- Được, vậy thì…Hôm nay có tuyết rồi, chúng ta đi ăn lẩu nhé? Hay là ăn vịt nướng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận