Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 674: Đúng là cố nhân

Ánh mắt như hổ của Bul-Kathos phát sáng, sau đó hét lên một tiếng chấn thiên nộ hống, hai tay túm lấy hai người Long, Tống ném mạnh về phía hai khối nham thạch to lớn trước mặt.
Hai người căn bản không chịu nổi sức mạnh khổng lồ, ầm ầm va vào hai khối đá.
Với chân khí cấp tông sư như bọn họ cũng khó mà hóa giải được nguồn sức mạnh như thế.
Rầm rầm.
Hai tiếng nổ vang lên, Long Vô Cương và Tống Hiền đều phun máu, cảm thấy xương cốt toàn thân như bị đánh tan.
Mắt thấy cảnh tượng phát sinh, sắc mặt đám người Long gia và Tống gia đều trắng bệch, như muốn vỡ cả tim gan.
Bul-Kathos thấy hai người đã mất đi lực chiến đấu, cũng không có ý định giết người, liền vứt hai người xuống đất rồi xoay người bỏ đi.
- Lão tổ tông.
Một đám người xông lên, đỡ lấy hai vị lão nhân trong đống gạch.
Gương mặt Long Vô Cương xám như tro, ánh mắt già nua tràn đầy sự hối hận và bất đắc dĩ, thở hổn hển lắc đầu:
- Xứng đáng là Man Vương, cho dù già rồi nhưng cũng không phải người mà chúng ta có thể so sánh.
Bul-Kathos không nói gì, quét mắt một vòng, phát hiện không còn thấy bóng dáng của hai người Sở Trần và Cát Thiên Tinh, không khỏi cau mày.
- Bọn họ chạy thoát rồi, lực tinh thần của tôi không đuổi theo được bọn họ. Tốc độ quá nhanh.
Jayme đi từ trên lầu xuống.
- Vậy thì không cách nào ngăn cản. Không trách được anh.
Bul-Kathos nói.
Sau khi Ferger tiêu hủy hết số đạn dược, liền bước xuống nói:
- Ở đây đã giải quyết xong. Chúng ta đi tìm Kiếm Ma, không cho phép đám người này đi tìm Kiếm Ma nữa.
- Cũng được, không biết Huyết Phượng Hoàng đã gặp Kiếm Ma chưa?
Bul-Kathos gật đầu, sau đó cất bước rời khỏi.
Bọn họ để lại một đám người đại thế gia, giận mà không dám nói gì, đành trơ mắt nhìn ba người đi xa.
Trên thực tế, kế hoạch của hai nhà Long, Tống đã bị thất bại. Hai vị lão nhân cũng đã bị thương. Bản thân bọn họ khó mà giữ mình, nên không dám trêu chọc ai.
Nhà xưởng Thánh giáo, văn phòng Tổng giám đốc.
Tuyệt Ảnh đang dựa lưng vào ghế, cười lạnh nhìn đám nòng cốt Thánh giáo trước mặt, bao gồm cả Minh Hoa vốn là tâm phúc của Bạch Lộ, lúc này chỉ biết đón nhận sự thật giáo chủ đã chết.
- Tuy các người chưa quen thuộc với tôi, nhưng điều này cũng chẳng quan trọng. Chỉ cần các người chịu bán mạng cho tôi, các người sẽ được hưởng lợi rất nhiều.
Tuyệt Ảnh vỗ nhẹ vào bàn:
- Cố gắng nhiều năm như vậy chính là vì ngày có được Tinh chi Bỉ Ngạn.
- Nếu trong lúc quan trọng này mà ai dám đối phó tôi, cũng đừng trách tôi tàn nhẫn. Dù sao, điều này cũng làm hỏng tiền đồ của các người.
Một đám nòng cốt Thánh giáo khúm núm cúi đầu, không ai dám thở mạnh.
Minh Hoa tiến lên, quỳ xuống, cung kính nói:
- Cẩn tuân Tuyệt Ảnh giáo chủ phân phó. Chúng tôi thề chết tuân theo.
Một câu này, chẳng khác nào nhận Tuyệt Ảnh làm chủ mới.
Hiện tại, đám nòng cốt Thánh giáo này đã không còn đường lui. Trước có Tần Xuyên, sau có Quan Phương Hổ của Hoa Hạ nhìn chằm chằm. Ngoại trừ đi theo làm tùy tùng cho Tuyệt Ảnh, tìm được Tinh chi Bỉ Ngạn thì chẳng còn con đường nào khác.
- Haha, rất tốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Tuyệt Ảnh đứng dậy, ra lệnh:
- Minh Hoa, cô lập tức phái người gửi tin tức cho Tần Xuyên. Thời hạn ba ngày đã hết, sáng ngày mai, ở năm mươi dặm phía bắc Thủy Vân Tĩnh Trai….
Nói được nửa câu, Tuyệt Ảnh liền cau mày, sắc mặt thay đổi.
Đám người Minh Hoa vẫn đang chờ lệnh, thấy giáo chủ đột nhiên ngừng lại, liền tò mò nhìn ông ta.
- Đáng chết! Tại sao lại tìm được nơi này?
Sắc mặt Tuyệt Ảnh thay đổi liên tục, hét lớn:
- Tất cả mọi người ra ngoài nghênh địch.
- Nghênh địch? Giáo chủ, là ai đến vậy?
Minh Hoa hỏi.
- Nói nhảm. Đương nhiên là cẩu tạp chủng Tần Xuyên.
Tuyệt Ảnh nổi trận lôi đình, đang muốn xông ra ngoài, chợt nhớ đến điều gì, nhìn qua mấy chục người trong phòng, liền nói:
- Freyja đâu rồi?
- Freyja?
Mọi người nhìn nhau. Bọn họ thật sự không chú ý đến Freyja. Dù sao, cô gái này cũng là tùy tùng của Bạch Dạ, theo đạo lý cũng không phải người quan trọng.
- Một đám ngu xuẩn. Nhất định là Freyja đã giúp đỡ Bạch Dạ, đưa tin tức cho Tần Xuyên. Đến bây giờ các người vẫn cứ mơ mơ màng màng. Con đàn bà ngu xuẩn Bạch Lộ lại đi nuôi cái đám ngu ngốc như các người.
Tuyệt Ảnh hừ lạnh, lách người, lập tức bay qua từ cánh cửa sổ.
Lúc này, hơn mười nhân viên canh gác căn phòng nhốt Bạch Dạ đã bị người ta đánh gục.
Người xâm nhập vào nơi này chính là Tần Xuyên, Liễu Hàn Yên và Lăng Vân Sư thái.
Đệ tử của Thủy Vân Tĩnh Trai cũng ẩn mình tại một số nơi ngoài tông môn. Vì thế Lăng Vân sư thái mới dám đi cùng đến chỗ này.
Tần Xuyên vừa bước vào tầng hầm, đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm. Hắn nhìn thấy Bạch Dạ đang thất hồn lạc phách ngồi trên giường, còn Freyja mặt đầy nước mắt nhìn bạn, trong lòng liền trăm mối ngổn ngang.
- Bạch Dạ…
Tần Xuyên gọi một tiếng, cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên.
- Tần tiên sinh, tôi khuyên thế nào cũng không được. Anh mau đưa cô ấy ra khỏi đây.
Freyja sốt ruột nói.
Tần Xuyên nhìn trên mặt đất thấy thi thể Bạch Lộ đã cứng ngắc, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.
- Cô ấy như vậy đã bao lâu rồi?
Tần Xuyên hỏi.
Freyja trả lời:
- Từ khi giáo chủ bị ác nhân giết chết, chủ nhân vẫn cứ như vậy, không nói câu nào.
Tần Xuyên biết rõ tình huống khẩn cấp, liền bất chấp, trước ôm lấy thân hình tiều tụy của Bạch Dạ bước nhanh ra ngoài.
Nhưng vừa lên đến mặt đất, đã thấy “Tần Mục” xuất hiện trước mặt mọi người.
Hiển nhiên, ông ta đã phát hiện mọi người đến đây, hơn nữa còn dùng khinh công trác tuyệt để chạy đến.
- Được, tiểu tiện nhân, cô dám truyền tin tức ra bên ngoài.
Ánh mắt Tuyệt Ảnh có chút âm trầm, nhin lướt qua Freyja.
Nhưng vẻ mặt Bạch Dạ đang được Tần Xuyên ôm vẫn chết lặng, không nghe thấy.
Tần Xuyên nói:
- Ông cho rằng một mình ông có thể ngăn được chúng tôi sao?
Sắc mặt Tuyệt Ảnh thay đổi, giống như đang cân nhắc nên ứng đối cục diện này ra sao.
Freyja nghiêng đầu sang một bên, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ông không phải Tần Mục, nhưng giọng nói của ông dường như rất quen tai.
- Hừ, Freyja, ngay cả tôi mà cô cũng quên sao?
Ánh mắt Tuyệt Ảnh trở nên phức tạp.
Mọi người khó hiểu nhìn Freyja, còn Freyja thì đột nhiên nhớ đến cái gì đó, hoảng sợ nói:
- Ông là Tuyệt Ảnh? Ông không phải…
Tuyệt Ảnh cúi đầu, lau mặt một cái, rồi ngẩng đầu lên. Một gương mặt đàn ông xa lạ xuất hiện.
Tần Xuyên bỗng hiểu ra, sở dĩ Thánh giáo có Thuật Dịch Dung, hơn phân nửa là có liên quan đến tên Tuyệt Ảnh này.
- có phải cô cho rằng tôi đã chết?
Vẻ mặt Tuyệt Ảnh trở nên ác độc:
- Chỉ tiếc là mạng tôi lớn, không giết chết hai tên tạp chủng là Tần Xuyên và tên Phong Thần, tôi làm sao cam tâm mà chết chứ?
Mọi người nghe xong lại càng thêm khó hiểu. Tại sao lại liên quan đến Phong Thần?
Tần Xuyên cau mày, nói:
- Phong Thần? Phong Thần thì có liên quan gì đến tôi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận