Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 667: Đóng vai nhân vật

Trong một nơi lạnh thấu xương.
Có tiếng bước chân vọng tới từ lối đi vào mật thất u tối.
Bạch Dạ yếu ớt nằm trên giường, tưởng rằng Freyja lại tới thăm mình nên buồn bã nói:
- Freyja, vết thương của tôi cũng ổn rồi.
- Tôi biết rõ cô không sao cả.
Một giọng nữ lạnh như băng khiến Bạch Dạ ngạc nhiên.
Bạch Lộ yên lặng mở cánh cửa mật thất, đi đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống.
Bạch Dạ khẩn trương, rụt rè lui về góc tường, ôm hai đầu gối nhìn bà ta.
- Mẹ…
Bạch Lộ mỉm cười:
- Không cần sợ hãi như vậy đâu, Tuyệt Ảnh không ở đây, tôi cũng không tới đánh cô.
Bạch Dạ trầm mặc, không biết người phụ nữ khó hiểu này tới đây làm gì.
- Tới đây.
Bạch Lộ vẫy tay.
Bạch Dạ hơi do dự, chần chừ nhưng vẫn nhích tới phía bà ta.
Bạch Lộ giơ tay xoa mặt Bạch Dạ, ánh mắt mang theo những suy nghĩ vô cùng phức tạp.
- Cô biết không… Trước khi cô được sinh ra, sau khi cô được sinh ra, khi cô vẫn còn là một đứa trẻ, trong lòng tôi có không dưới 100 lần, 1000 lần muốn bóp chết cô.
Thân thể mềm mại của Bạch Dạ run lên, hốc mắt đỏ hồng, tủi thân nhìn Bạch Lộ.
Nhưng điều khiến Bạch Dạ bất ngờ là trong mắt Bạch Lộ cũng long lanh ánh nước.
Hình như lúc đó Bạch Dạ đã hiểu ra được điều gì đó.
- Phải!
Bạch Lộ trả lời:
- Ông ta là cha ruột của cô, nhưng lại không phải là người đàn ông của tôi, lại càng không phải là chồng tôi. Lúc trước, ông ta đã cưỡng hiếp nên tôi mới mang thai cô.
Ánh mắt Bạch Dạ ảm đạm. Khó trách, Bạch Lộ luôn lạnh lùng với cô như vậy, có khi thì nhẹ nhàng, có khi lại hung ác.
Có lẽ, sâu trong nội tâm Bạch Lộ cũng luôn đấu tranh gay gắt, không biết tình cảm của mình với đứa con gái này là như thế nào.
- Ông ta là một kẻ điên không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Tôi đánh không lại ông ta. Năm đó, Thánh giáo cần một cao thủ như ông ta. Để ổn định tình hình, ta phải tới trang viên tìm trợ giúp, bảo toàn thực lực trước trở ngại diệt vong trong Hoa Hạ…
Bạch Lộ thở dài:
- Hai người chúng ta lợi dụng lẫn nhau. Ông ta cần tôi để khống chế người của Thánh giáo cho ông ta sử dụng. Còn tôi cần ông ta để thay tôi diệt sạch mọi chướng ngại. Thế nhưng… ông ta luôn chiếm thế thượng phong vì từ đầu đến cuối, tôi vẫn không phải là đối thủ của ông ta.
Bạch Dạ cô đơn, cúi đầu xuống:
- Mẹ… có phải mẹ ghét con lắm không?
- Phải!
Bạch Lộ trả lời không chút do dự:
- Không chỉ ghét, mà tôi còn hận cô, chán ghét cô! Vì mỗi lần cô đứng trước mặt tôi, tôi lại thấy vô cùng nhục nhã. Cô như ấn ký của một tên đầy tớ, vĩnh viễn đánh vào tận xương tuỷ của tôi! Là vết sẹo cả đời của tôi…
Nước mặt Bạch Dạ rơi lã chã xuống giường:
- Con… con xin lỗi…
- Cô không cần phải xin lỗi. Vì ngoài việc sinh cô ra, tôi đối xử với cô cũng không tốt chút nào. Có lúc tôi đánh cô, nhốt cô, còn tạo cho Tuyệt Ảnh một khoái cảm báo thù…
Bạch Lộ cười tự giễu:
- Dĩ nhiên, đây chỉ là những việc tôi tự đánh lừa bản thân mình mà thôi. Vì chắc chắn ông ta sẽ không thèm quan tâm đến một đứa con gái ruột như cô đâu.
Hai tay Bạch Dạ nắm chặt. Cô cũng có thể cảm nhận được điều này.
Nếu như nói, cô còn có thể cảm nhận được chút huyết thống gắn bó từ trên người Bạch Lộ, thì những gì cô cảm nhận được từ trên người Tuyệt Ảnh chỉ có sự thù hận, lạnh lùng.
- Rốt cục ông ta là ai, lai lịch như thế nào ạ?
Bạch Dạ hỏi.
- Ông ta sao?
Bạch Lộ cười châm chọc:
- Ông ta là một tên phản đồ giết sư, cũng là một con chuột đáng thương hèn nhát.
- Cô không cần tìm hiểu rõ ràng làm gì. Sau này nếu có cơ hội, cô sẽ được biết lai lịch của ông ta mà thôi.
Bạch Lộ nghiêm mặt nói:
- Không biết lúc nào Tuyệt Ảnh sẽ về. Trước khi nó về, tôi muốn bàn với cô một kế hoạch cần cô thực hiện…
- Kế hoạch… kế hoạch gì?
Bạch Dạ lúng túng hỏi.
Khoé miệng Bạch Lộ nhếch lên:
- Kế hoạch giết chết Tuyệt Ảnh…
Trong một rừng cây rậm rạp bên cạnh đường cao tốc lên sân bay ở thành phố Đông Hoa.
- Ở đây có nhiều côn trùng quá!
Khi đi bộ trong rừng cây, Nạp Lan Thấm thấy nhiều côn trùng bò qua bò lại như được gặp lại người thân.
Tần Xuyên bất đắc dĩ nhìn cô gái sau lưng:
- Em thích côn trùng đến vậy sao?
Nạp Lan Thấm nhìn hắn khinh thường:
- Ai bắt anh để ý chứ? Anh dẫn em tới đây làm gì?
Tần Xuyên cười nói:
- Dĩ nhiên là đi tìm thần vật rồi.
- Thần vật? Chẳng lẽ Bạch Dạ giấu thần vật ở đây sao?
Tần Xuyên gật đầu. Thật ra, hắn cũng không chắc chắn lắm, nhưng hắn cảm thấy nơi có khả năng lớn nhất vẫn là ở đây. Dù sao thì… đây là nơi hai người đã rất vui vẻ bên nhau.
- Thật kỳ lạ! Vì sao anh lại nghĩ là nơi này chứ, lẽ nào hai người đã từng hẹn nhau ở đây?
Nạp Lan Thấm thấy vô cùng khó hiểu.
Tần Xuyên cười bí hiểm:
- Hẹn hò… cứ cho là thế đi!
Bỗng dưng, Nạp Lan Thấm thấy lạnh sống lưng nên không muốn hỏi nhiều nữa. Chỉ sợ hỏi ra lại biết được nhiều thứ khiến cô ngượng ngùng mà thôi.
Trí nhớ của Tần Xuyên khá tốt. Tìm kiếm hơn 10 phút, cuối cùng hắn đã tìm ra cây đại thụ hai người đã từng trải qua kích tình lần đầu tiên.
Tần Xuyên nhảy lên trên tán cây, liền nhìn thấy một cái hộp gỗ gặt bên trong một lỗ nhỏ trên đỉnh.
Tần Xuyên lấy chiếc hộp xuống mở ra xem thì thấy bên trong có hai mảnh thần vật, một vàng một trắng. Nạp Lan Thấm đứng bên cạnh nhìn hắn rất kỳ quái.
- Hai người thực sự rất ăn ý.
Nạp Lan Thấm ghen tuông nói.
Tần Xuyên sờ mũi, cười tà tà nói:
- Tiểu Thấm Thấm, nếu không anh với em cũng thử một lần đi?
Nạp Lan Thấm đỏ mặt, hất tóc, xoay người rời đi:
- Mau về tỉnh Thanh thôi, còn phải giúp mấy người bạn nước ngoài của anh vào nước thuận lợi cái đã. Thời gian ngắn như vậy mà muốn mấy nhân vật lớn đó yên ắng vào biên giới Hoa Hạ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Tần Xuyên nghĩ đến chuyện này cũng chẳng còn lòng dạ nào mà đùa giỡn với Nạp Lan Thấm. Không nói đến những thứ khác, hắn chỉ hy vọng được mau chóng gặp lại Đường Vi, xem có phải cô đã hồi phục như lời Man Vương nói không.
Vừa mới về thành phố Đông Hoa chưa bao lâu, hai người đã phải mau chóng quay về tỉnh Thanh.
Cũng may Tần Xuyên không thiếu tiền, dùng máy bay tư nhân bay qua bay lại như vậy cũng không tốn sức lắm.
Trên máy bay, Tần Xuyên và Nạp Lan Thấm chuẩn bị các thủ tục nhập cảnh cho nhóm người Đường Vi, bảo đảm không ai có thể biết, những người đứng đầu thế giới ngầm sẽ tụ hội ở tỉnh Thanh của Hoạ Hạ trong một ngày.
Ngay lúc máy bay đáp xuống, Tần Xuyên nhận được một tin vui từ phía Liễu Tiên Tiên – Liễu Hàn Yên đã về tới Thuỷ Vân Tịnh Trai.
Hắn đang lo lắng không biết cô đi đâu, liệu có gặp nguy hiểm không, bây giờ nghe được tin tức này, hắn liền vội vàng chạy tới!
Khi một lần nữa bước vào Thuỷ Vân Tĩnh Trai, Tần Xuyên không thấy bóng dáng của Liễu Hàn Yên đâu mà chỉ thấy một cô bé dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, buộc tóc bằng dây màu tím, vẻ ngoài ngọt ngào dễ thương đang chạy về phía hắn.
- Bảo bối!
Tử La nhảy cẫng lên, ôm chặt cổ Tần Xuyên rồi đong đưa trên người hắn, khóc toáng lên.
- Ta rất nhớ ngươi!
Tần Xuyên ngây người. Tuy hắn có đẹp trai nhưng cũng chưa từng gặp ai chủ động theo đuổi như vậy.
- Này… cô gái à, cô nên tự trọng một chút, tôi không phải người tuỳ tiện như vậy đâu.
Tần Xuyên trưng ra bộ mặt chính nghĩa lẫm liệt, quay đầu nhìn Nạp Lan Thấm bảo đảm không bị cô khinh bỉ.
Thế nhưng hình như Nạp Lan Thấm đã nghĩ đến điều gì đó, hai tay cô ta chống nạnh, khinh thường nói:
- Tần Xuyên! Anh đúng là đồ cầm thú! Một cô bé nhỏ như vậy mà anh cũng không tha! Đây lại là lần cấu kết nào của anh đây?
Tần Xuyên liên tục giải thích:
- Tiểu Thấm Thấm, em đừng hiểu lầm, anh thực sự không biết cô bé này là ai cả!
- Ai tin được anh chứ! Gặp anh người ta đã gọi anh là bảo bối!
Nạp Lan Thấm trợn mắt.
Tàn Xuyên vỗ lưng Tử La:
- Em gái à, em xuống trước đã được không? Như vậy sẽ làm bạn gái anh hiểu lầm đấy…
Nhưng Tử La không muốn mà cứ vểnh miệng lên nói:
- Nhanh… nhanh gọi “mẹ”!
Tần Xuyên bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nói:
- Em gái à, em như vậy không hay lắm đâu. Anh có háo sắc đến thế đâu, em muốn gọi anh là “bố” anh còn có thể chấp nhận chứ em bắt anh gọi em là “mẹ”, vai diễn này anh không chơi đâu.
- Cái gì mà đóng vai chứ! Mẹ là mẹ con mà!
Tử La sốt ruột, khuôn mặt đỏ bừng.
Tần Xuyên cũng mất hứng theo. Vì chuyện của cha mẹ mà tâm trạng của hắn đã rất kém rồi. Sao đột nhiên lại có một con bé chạy ra bắt hắn kêu là mẹ chứ?
- Hừ hừ, em là mẹ anh á? Anh là ông nội của em đây!
- Con… cái đồ đại nghịch bất đạo này! Mẹ là mẹ ruột của con!
Tử La buông Tần Xuyên ra, nhảy xuống đất rồi nhảy lên nhảy xuống như cái lò xo.
Hai tay Tần Xuyên khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống cô bé trước mặt:
- Vậy sao? Vậy em có chứng minh thư không? Em gái à, em học trường cấp hai nào vậy?
- Chứng… chứng minh thư?
- Anh biết em không có! Đầu năm nay, bạn gái của anh đã bỏ qua em rồi, con giả vờ là mẹ ruột của anh sao? Anh là ông nội em đây!
Tần Xuyên trừng mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận