Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 493: Chỉ có một mình

Nhà họ Cơ và nhà họ Liễu sớm đã nảy sinh hiềm khích vì Cơ Vô Song theo đuổi Liễu Hàn Yên không thành, nay Tần Xuyên lại còn làm nhục nhà họ Cơ, đương nhiên nhà họ Cơ càng bất mãn với nhà họ Liễu.
Chỉ có điều bình thường nhà họ Cơ tọa trấn Tây Nam, nhà họ Liễu lại tập trung quyền thế ở Đông Bắc nên có rất ít cơ hội động chạm chính diện.
Nay rõ ràng Liễu Hàn Yên đã phạm sai lầm lớn, nhà họ Cơ đương nhiên muốn phái nhân vật có đủ phân lượng đến chọc ngoáy.
Liễu Trung Nguyên sắc mặt bình tĩnh, không bị ảnh hưởng, đối diện với sự chất vấn của Cơ Vạn Niên, ông ta trả lời:
- Cái này phải hỏi pháp luật chứ không phải hỏi tôi, lời của Cơ Tướng quân thật buồn cười quá.
- Hừ.
Cơ Vạn Niên cười lạnh:
- Mọi người đều nghe đấy, nếu Liễu Tư lệnh đã hiểu rõ đại nghĩa như vậy thì tôi đề nghị đợi Liễu Hàn Yên về nước là bắt lại theo luật.
Lời này vừa nói ra, cả phòng họp đều vô cùng yên tĩnh, chẳng ai dại gì lên tiếng vào lúc này vì dù nói thế nào đi nữa cũng là hành động “lựa chọn phe phái”.
Sự đối đầu giữa nhà họ Cơ và hai nhà họ Liễu, Tần không ai biết kết quả sẽ ra sao nên không cần phải tham dự vào.
Trầm mặc giằng co một lát, Tổng chỉ huy đội Tinh Đấu Nạp Lan Anh Kỳ đột nhiên nói:
- Mọi người đều đang nghĩ xem nên xử lý chuyện Liễu Tướng quân thế nào nhưng mọi người có nghĩ đến việc Tần Xuyên xuất hiện ở Nhật và Kiếm Ma xuất hiện ở Nhật hình như có chút trùng hợp sao?
Nhắc tới cái tên “Kiếm Ma”, những người có mặt đều sắc mặt nghiêm trọng.
Trải qua sự kiện Tokyo đẫm máu, mọi người đều nhận thức rõ tên Kiếm Ma này thật đúng là một ác ma, gan to tày trời, thủ đoạn tàn nhẫn, quả thật không thể tưởng tượng!
- Nạp Lan Tướng quân, lời này của ông có ý gì, chẳng lẽ ông cho rằng Tần Xuyên chính là Kiếm Ma sao? Chuyện này cũng quá hoang đường!
Không nói đến chuyện khác, thực lực của Tần Xuyên, Ám Nguyệt Tướng quân cũng đã từng thăm dò, ông cho rằng Tần Xuyên có thể một kiếm giết chết Balogh? Có thể đánh chết kỵ sĩ thần phù hộ của đồng minh Tulip? Hơn nữa, tại sao Tần Xuyên phải chạy đến Tokyo giết nhiều người như vậy? Có lợi gì cho hắn không?
Người đưa ra chất vấn là Long Hải Hiên, dù sao Tần Xuyên từng cứu con trai ông ta nên lúc này cũng nói đỡ hắn vài câu.
Mọi người cũng cảm thấy rất không có khả năng, thi nhau lắc đầu.
Ngược lại, Sở Thiên Khoát lại như có điều suy nghĩ nhìn về phía chiếc mặt nạ màu tím trên màn hình lớn, chính là Ám Nguyệt đang tham gia hội nghị thông qua video.
Ông ta nhớ rõ Ám Nguyệt từng nói Tần Xuyên có thực lực ẩn giấu, một khi quyết tâm thì thực lực của hắn sẽ ở trên Ám Nguyệt.
Đương nhiên, dù có che giấu thế nào đi nữa thì Sở Thiên Khoát cũng không cho rằng Tần Xuyên có thể mạnh đến như vậy.
Nạp Lan Anh Kỳ vẻ mặt bình tĩnh:
- Tôi chỉ đưa ra suy đoán, ít nhất là hiện tại chưa có chứng cứ chứng minh Tần Xuyên không phải là Kiếm Ma. Tôi làm công tác tình báo đã nhiều năm, có cảm giác nhạy bén với một số chuyện.
Thật ra Tần Xuyên thường xuyên đột nhiên biến mất một thời gian, hành tung của hắn vô cùng thần bí, suy đoán của tôi không phải là vô căn cứ.
- Nạp Lan, ông đừng ở đó ăn nói lung tung nữa, dù Tinh Đấu các ông có không ít nhân tài nhưng Tần Xuyên là võ giả tiên thiên cao cấp, làm gì có chuyện dễ dàng bị các ông theo dõi điều tra như vậy.
Liễu Trung Hưng cũng nói hộ cháu rể.
Lúc này Tống Bảo Khôn khoát tay ngăn lại:
- Được rồi, đừng tranh cãi nữa, thật ra chuyện liên quan đến Kiếm Ma, chúng tôi có điều tra được tiến triển mới nhất, dáng vẻ của Kiếm Ma chúng tôi cũng tìm được rồi.
- Cái gì??
Một đám người đều hai mặt nhìn nhau, vô cùng chấn kinh, không ngờ An ninh quốc gia im lặng không tiếng động lại có tiến triển lớn như vậy.
Mặt Tống Bảo Khôn lộ ra tia đắc ý:
- Chuyện này may có khoa trưởng Tống Viện của khoa Đặc công, đặc công của Nhật do Tống Viện quản lý, cũng là Tống Viện lấy được tài liệu gốc từ Tokyo.
Lời này vừa nói xong, một người phụ nữ trung niên cắt tóc ngắn đến tai, mặc đồng phục màu đen, ngồi ở phía dưới phòng họp đứng dậy, chào tầng lớp cấp cao đang ngồi.
Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra vì thật ra Tống Viện là con gái cả của Tống Bảo Khôn, làm trong tổ đặc công cũng đã gần hai mươi năm, rất nhiều mạng lưới tình báo nước ngoài đều là do một tay cô ta tạo dựng.
Tống Viện báo cáo:
- Dù phía Nhật đã phong tỏa tất cả hình ảnh và video nhưng tổ viên của chúng tôi vẫn lấy được một phần ảnh chụp Kiếm Ma hoạt động ở Tokyo.
Lúc này, trên màn hình của phòng họp xuất hiện hơn chục bức ảnh, là cảnh Tần Xuyên đối mặt với một đám cảnh sát Nhật, điên cuồng chém giết.
Vì trên xe cảnh sát có ghi hình nên lưu lại một số hình ảnh chính diện.
Mọi người phát hiện , mặc dù tên Kiếm Ma này nhìn trẻ tuổi anh tuấn nhưng hoàn toàn khác với Tần Xuyên, hơn nữa khí chất cũng hoàn toàn bất đồng.
Như vậy, càng không ai tin suy đoán của Nạp Lan Anh Kỳ.
- Tần Xuyên cũng lén lút chạy đến Nhật tìm vợ mình, dù sao thì hắn cũng biết Liễu Tướng quân vi phạm quân quy nên không dám công khai đi, điều này cũng không khó lý giải. Nếu nói hắn là một sát thủ hung ác giết người như ngóe thì có vẻ chuyện bé xé ra to rồi.
Tống Bảo Lâm cười ha hả nói.
Cơ Vạn Niên thấy người của nhà họ Tống luôn nói giúp Tần Xuyên, nhếch miệng nói:
- Mọi người đều biết chuyện An ninh quốc gia muốn mời Tần Xuyên làm việc. Tôi chỉ hy vọng đừng vì Tần Xuyên mà bao che cho Liễu Hàn Yên, nếu không các tướng lĩnh khác như chúng tôi khó mà trị quân rồi.
Sắc mặt của mấy thành viên quan trọng của nhà họ Tống có mặt ở đây cùng anh em Liễu Trung Nguyên đều trở nên phức tạp, điều này đối với bọn họ mà nói là một vấn đề khó.
Nếu thật sự để Liễu Hàn Yên ngồi tù thì nhà họ Liễu và nhà họ Tần ngoài mặt không dám oán hận nhưng sau lưng chắc chắn sẽ gây chuyện.
Nhưng nếu không xử phạt thì lại bị nhà họ Cơ nắm thóp, đúng là đau đầu.
Đúng lúc này, một sĩ quan phụ trách công việc bảo vệ đi đến cửa phòng họp, sau khi được cho phép liền đi vào phòng họp, cúi chào, báo cáo với Tống Bảo Khôn:
- Thủ trưởng, có một người phụ nữ hy vọng có thể tham gia hội nghị nhưng danh sách người tham gia hội nghị không có người đó.
Tống Bảo Khôn đang phiền, cau mày nói:
- Không có thì chính là người không liên quan, chuyện này còn phải đến xin chỉ thị của tôi à? Hỏi rõ xem người của bộ phận nào, không có chuyện gì thì để người đó đi đi.
Sĩ quan nghe xong, lập tức nói:
- Thủ trưởng, người đó còn nói nếu ngài không đồng ý thì hãy nói tên tục danh của mình, tên là “Lăng Vân”, nói chắc chắn ngài sẽ đồng ý gặp mặt.
Cả phòng họp lập tức yên lặng như tờ, không ít người đang há miệng, nói không nên lời.
Lăng Vân? Thời gian này, địa điểm này, khẩu khí này, người có thể có cái tên này, ngoài một trong ba đại tông sư Lăng Vân sư thái thì còn có thể là ai chứ?
Sắc mặt Tống Bảo Khôn cũng lập tức biển đổi, bật dậy:
- Sao anh không nói sớm! Còn không mau mời sư thái lên đây! Không! Tôi tự mình đi xuống nghênh đón!
- Sư thái? Người đó là đạo cô sao?
Mặc kệ vẻ mặt nghi hoặc của người sĩ quan kia, Tống Bảo Khôn dẫn một đám trụ cột của An ninh quốc gia, vội vàng rời khỏi phòng họp, đi thang máy xuống lầu.
Những người còn lại trong phòng họp cũng đều yên lặng đứng dậy, chờ Lăng Vân sư thái đến.
Không ít người đều vô tình hay cố ý liếc nhìn Liễu Trung Nguyên, trong nội tâm ngầm cười khổ, xem ra dù có lạnh nhạt với con gái đến đi đâu đi nữa thì dù gì cũng là con gái ruột, lúc quan trọng vẫn không nỡ để cô bị vào ngục.
Lần này Liễu Hàn Yên xảy ra chuyện, cuối cùng Liễu Trung Nguyên cũng không nhịn được, dùng đến nhân mạch khiến gia tộc khác hâm mộ nhất rồi.
Thế gia của toàn bộ Trung Quốc, dù là Tứ đại vương tộc cũng không chắc chắn có thể mời Lăng Vân sư thái xuống núi một chuyến, chỉ có nhà họ Liễu là có tầng quan hệ này.
Không nói đến việc vợ của Liễu Trung Nguyên Kỷ Niệm Tình là tiểu sư muội của Lăng Vân, Liễu Hàn Yên lại là đệ tử quan môn của Lăng Vân, đúng là quan hệ sâu sắc.
- Hừ, thật giỏi quá, Liễu Tư lệnh, có thể mời được tông sư làm chỗ dựa cho nhà họ Liễu các ông, xem ra ông sớm đã không sợ gì rồi.
Cơ Vạn Niên mắt tràn ngập sự không cam lòng cười lạnh.
Liễu Trung Nguyên vẻ mặt thong dong:
- Sư thái chính là thế ngoại cao nhân, đâu phải là người nhà họ Liễu chúng tôi có thể với cao, Cơ Tướng quân không cần đoán bừa nữa. Quân nhân chúng ta nói gì cũng phải có lý, có chứng cứ, chẳng phải vậy sao?
Cơ Vạn Niên hừ lạnh một tiếng, biết rõ Liễu Trung Nguyên sẽ không thừa nhận nên chẳng thèm nói gì nữa.
Qua thêm vài phút đồng hồ, Tống Bảo Khôn vẻ mặt nhiệt tình, dáng vẻ tươi cười, lại lần nữa trở lại phòng họp.
- Xin mời, sư thái!
Khi mọi người nhìn thấy Lăng Vân sư thái đi cùng ông ta lên, ánh mắt cả đám người đều lộ vẻ kinh ngạc rõ rệt.
Chỉ thấy một người phụ nữ khí chất xuất trần thoát tục, diện mạo thanh tú xinh đẹp, cao khoảng 1m73, người mặc váy liền áo màu lam nhạt, khoác áo khoác màu trắng, dưới chân lộ ra hai bắp chân trắng nõn, đi đôi giày vải đế bằng có hoa văn, cứ như vậy mỉm cười đi đến.
Nhìn thế nào cũng thấy người phụ nữ này còn chưa đến 30 tuổi.
Nếu nói người phụ nữ này là tiểu thư khuê các, danh viện thế gia thì có lẽ chẳng ai hoài nghi cả. Nhưng nếu nói người này là đạo cô xuất giả đã hơn năm mươi tuổi, còn là nhất đại tông sư thì có chút khiến người ta khó tin rồi!
Cũng may nơi đây đều là nhân vật đã từng thấy sóng to gió lớn, biết võ công của Thủy Vân Tĩnh Trai vốn đã có hiệu quả giữ nhan sắc, cộng thêm việc Lăng Vân tu vi cao thâm, khi còn rất trẻ đã làm dung nhan chậm lão hóa.
Vậy nên mọi người cũng chỉ sững sờ trong nháy mắt, cả đám đều vội cười hoan nghênh.
Lăng Vân đơn giản gật gật đầu, thần sắc nhàn nhạt nói:
- Các vị không cần câu nệ như vậy, Lăng Vân đột nhiên đến thăm, nếu có đường đột, xin hãy tha lỗi.
Nói xong, Lăng Vân sư thái yên lặng quay người, cố ý mỉm cười gật đầu với người mang mặt nạ màu xanh kia, coi như là chào hỏi một mình.
Tất cả mọi người có mặt đều chú ý đến chi tiết này, không ai không nghiêm nghị!
Dù Lăng Vân sư thái nhìn có vẻ đối xử với người khác đều rất khách sáo nhưng nhìn khắp mọi người có mặt ở đây, người duy nhất trong lòng bà tôn kính cũng chỉ có một người là Phong Thần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận