Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 495: Đó là chuyện của anh

Công hội Phoenix tuyên bố Kiếm Ma bình an vô sự, hơn nữa lại một lần nữa không thừa nhận Kiếm Ma gây ra vụ huyết án Tokyo, tin này đã nhanh chóng đến tai Liễu Hàn Yên.
Cô cũng hạ quyết tâm, phải trở về nước.
Sân bay Tokyo, Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên chuẩn bị lên máy bay, Hisakura tiễn hai người.
Ngoài cửa xuất cảnh, ba người tạm biệt.
- Hisakura, cô thật sự không đi cùng chúng tôi tới Hoa Hạ sao? Nếu như Thi Ma Môn phát hiện ra cô, tôi sợ cô sẽ gặp nguy hiểm.
Liễu Hàn Yên không yên lòng, cô gái này từng là phụ tá và cũng là một trong số bạn bè ít ỏi của cô.
Iga Hisakura cười lắc đầu:
- Cảm ơn tướng quân quan tâm, nhưng cho dù tôi có đi Hoa Hạ cũng không giải quyết được vấn đề, xin tướng quân bảo trọng.
Liễu Hàn Yên cũng biết, hiện nay Thi Ma Môn lại mai danh ẩn tích, càng khó có thể đề phòng, chỉ là không xác định được thương thế của Hắc La Sát rốt cuộc như thế nào, đến khi nào thì có thể hồi phục.
- Chúng ta giữ liên lạc nhé, có chuyện gì cô nhất định phải báo cho tôi ngay.
Liễu Hàn Yên dặn.
Hisakura mỉm cười gật đầu, rồi cúi đầu chào Tần Xuyên, nói:
- Tần tiên sinh, xin ngài nhất định phải bảo vệ kỹ càng cho tướng quân, lần này quay về, nhất định cô ấy sẽ bị xử phạt, dù sao cũng đừng để tướng quân chịu quá nhiều oan ức, kính nhờ ngài đó!
Tần Xuyên mỉm cười:
- Dù thế nào thì tôi cũng là chồng cô ấy mà, chuyện này cô không nói, tôi cũng biết, yên tâm đi. Cô cũng bảo trọng, có rảnh thì tới Đông Hoa thăm chúng tôi, gần đây tôi có mua một chiếc du thuyền và một chiếc trực thăng, tha hồ đi chơi!
Iga Hisakura kinh ngạc ngẩn người, rồi duyên dáng mỉm cười, “Ừ” một tiếng.
Liễu Hàn Yên lặng lẽ liếc nhìn Tần Xuyên, nhưng không nói gì.
Hơn ba tiếng đồng hồ sau, hai vợ chồng trở lại thành phố Đông Hoa.
Trước kia Tần Xuyên đã đậu xe ở sân bay, cho nên liền lấy xe chở vợ về nhà.
Tần Xuyên cũng cảm thấy hơi nôn nóng, bởi vì rốt cuộc hắn đã có cơ hội tặng quà cho vợ, món quà mà hắn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
- Bà xã, đã lâu lắm rồi em không về nhà, em đoán xem anh chuẩn bị thứ gì cho em?
Tần Xuyên vừa lái xe, vừa chơi trò...đố vui.
Nhưng Liễu Hàn Yên chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe, lơ đãng đáp:
- Không muốn đoán.
Tần Xuyên buồn bực:
- Em ngẩn người ra như vậy, là vì lo sẽ bị Quốc An và Quân Bộ xử phạt sao? Yên tâm đi, dù sao anh cũng có chỗ dựa, nếu thật sự là họ dám động vào em, anh sẽ có cách.
Liễu Hàn Yên lắc đầu:
- Đúng là em làm sai mà, từ lúc đến Nhật, em đã chuẩn bị đón nhận hình phạt, cái đó cũng không có gì phải lo lắng.
- Vậy vì sao em rầu rĩ như vậy?
Tần Xuyên thắc mắc.
Liễu Hàn Yên thở dài:
- Ngày đó sau khi Kiếm Ma đánh bại Hắc La Sát, tình hình rất khó kiểm soát, tôi lo hắn có bị tẩu hỏa nhập ma hay không. Tuy công hội Phoenix nói hắn đã trở về, nhưng có ai có thể chứng minh tình trạng của hắn?
Câu trả lời của cô khiến Tần Xuyên cảm thấy vui buồn lẫn lộn, thì ra cô vẫn đang lo lắng cho sức khỏe của chính hắn!
- Ồi...bà xã à, anh thấy nhất định hắn không sao đâu, em cũng đừng lo quá, em như vậy làm anh ghen đó!
Tần Xuyên trề môi, nói đùa.
Nào ngờ câu nói đùa của hắn lại khiến Liễu Hàn Yên nghiêm mặt:
- Tần Xuyên, anh đừng hiểu lầm, chỉ vì hắn cứu tôi, cho nên tôi mới lo lắng cho hắn, nhận ơn của người dù chỉ một chút, cũng phải hết lòng đền đáp, huống chi đây là ơn cứu mạng.
- Tuy hắn có ý đồ tiếp cận tôi, nhưng cách tôi đối xử với hắn, hoàn toàn không có bất cứ điều gì có lỗi với anh.
Đối với Liễu Hàn Yên, có một số nguyên tắc không được vượt qua, cô có thể có chiến tranh lạnh với Tần Xuyên, có thể giấu Tần Xuyên đi mạo hiểm tính mạng của mình, khiến hắn tức giận.
Thế nhưng, cô không hề nghĩ tới việc phản bội Tần Xuyên, có quan hệ với người đàn ông khác, cho dù là về tâm hồn hay thể xác, cô cũng không muốn Tần Xuyên hiểu lầm.
Chuyện giữa hai vợ chồng, cô có chỗ hơi tùy hứng, nhưng dính đến người ngoài, cô vẫn khá bảo thủ.
Tần Xuyên đương nhiên tin lời cô, bởi vì hắn đều...tận mắt chứng kiến!
Nìn dáng vẻ nghiêm chỉnh như vậy của Liễu Hàn Yên, hắn cảm thấy thật đáng yêu.
- Bà xã, đương nhiên là anh tin em, không cần phải nghiêm túc quá như vậy đâu!
Tần Xuyên nói thật lòng.
Liễu Hàn Yên lại muốn hắn xác nhận:
- Thật sự là anh không nghi ngờ chứ? Nếu như anh không tin tôi, tôi có thể kể lại tường tận tất cả mọi chuyện trong mấy ngày đó, cho anh nghe.
Tần Xuyên cười xấu hổ:
- Anh tin tưởng em thật mà! Em mà cứ như vậy, anh đỏ mặt lên rồi nè...Dù sao anh cũng không hoàn toàn chung thủy với em, đúng không nào? Hề hề...
- Đó là chuyện của anh, nhưng tôi có nguyên tắc của tôi.
Liễu Hàn Yên nói.
Tần Xuyên tỏ vẻ đã hiểu, thành khẩn nói:
- Bà xã, em cũng nên tin anh một câu, dù sao tu vi của anh cũng cao hơn em một chút, dựa vào tình huống mà em nói, lúc đó hẳn là Kiếm Ma sử dụng một công pháp đặc biệt nào đó, chứ không phải tẩu hỏa nhập ma, nếu không thì hắn đã giết em luôn rồi, đúng không nào?
Tần Xuyên tùy tiện bịa chuyện, tuy nhiên Liễu Hàn Yên nghe được, lại cảm thấy có lý.
- Ừ, anh nói không sai, tôi yên tâm rồi.
Liễu Hàn Yên cũng không tiếp tục suy nghĩ về chuyện của Kiếm Ma nữa.
Hai người vừa về tới cửa nhà, đã thấy một chiếc BMW màu đen và một chiếc Audi đậu ở đó.
Ngồi chờ trong xe, một người là Phó tổng tham mưu trưởng quân đội Tống Bảo Lâm, người kia là Tần Mãnh, Tam thúc của Tần Xuyên.
- Về rồi à? Chờ hai cháu lâu quá rồi! Hai vợ chồng son này đúng là có thể làm ầm ĩ nha! Còn đứng ngẩn ra đó, mau mở cửa mời Tống trưởng vào!
Tần Xuyên rầu rĩ không vui, cứ tưởng hiếm khi có dịp hai người được ở riêng với nhau, sẽ lái máy bay đưa vợ đi hóng gió, nhưng hóa ra một phút cũng không yên.
- Sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào lúc này!
Tần Xuyên lẩm bẩm.
- Tiểu tử thối nói cái gì đó!
Tần Mãnh cười mắng.
Ngược lại, vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt đầy thâm ý, Tống Bảo Lâm đưa mắt quan sát hai vợ chồng Tần Xuyên.
Mọi người vào nhà, Liễu Hàn Yên đi pha trà, cho dù cô không ở nhà thường xuyên, cũng vẫn chủ nhân nơi này, không thể để Tần Xuyên làm những việc như thế.
Mấy người đàn ông ngồi xuống, uống một chút trà. Tần Mãnh khuyên Tần Xuyên vài câu, đại ý là hắn quá liều lĩnh, làm người trong nhà lo lắng v.v...
Khi Liễu Hàn Yên cũng đi tới tham gia câu chuyện, mọi người mới chuyển dang đề tài chính.
Không đợi Tống Bảo Lâm lên tiếng, Liễu Hàn Yên cúi chào xin lỗi trước:
- Rất xin lỗi, Tống trưởng, lần này tôi tự tiện rời cương vị công tác, xin nhận bất cứ hình phạt nào.
Tống Bảo Lâm hơi ngẩn ra, rồi liền mỉm cười:
- Liễu tướng quân đúng là bậc cân quắc không chịu kém đấng mày râu, người phóng khoáng nói lời sảng khoái. Tuy nhiên cũng không cần tiêu cực như vậy, thật ra đối với việc này, Quân Bộ cũng không quá trách cứ Liễu tướng quân.
Liễu Hàn Yên hơi bất ngờ:
- Nhưng...rõ ràng là tôi vi phạm quân quy mà?
Theo cô thấy, lần vi phạm này còn nghiêm trọng hơn so với vụ nhà kho quân cảng bị phá hủy.
Tần Xuyên không còn gì để nói, vợ mình quá ngay thẳng, Tống Bảo Lâm nói như vậy, rõ ràng là có người muốn giúp Liễu Hàn Yên, nhưng chính cô lại cứ tự dí đầu vào họng súng!
Tần Xuyên vội kéo tay Liễu Hàn Yên để cô ngồi xuống, ôm lấy chiếc eo thon của cô, vừa nháy nháy mắt, vừa lớn tiếng nói:
- Bà xã, em ngồi xuống đi, đừng nôn nóng, hãy nghe Tống lão nói hết đã!
Hình như Tống Bảo Lâm cũng hơi bất đắc dĩ, ông ta chưa từng thấy tướng lĩnh nào thành thật như vậy. Ông ta hắng giọng một cái, lại nói:
- Trên thực tế, hôm qua lúc chúng ta họp, sư phụ của Liễu tướng quân, Lăng Vân sư thái có đến đây.
- Cái gì?
Liễu Hàn Yên kinh ngạc, mắt mở to:
- Sư phụ tôi? Bà xuống núi sao? Là vì tôi?
Tần Xuyên và Tần Mãnh cũng thầm hâm mộ, có một sư phụ là tông sư, đúng là có chỗ để dựa.
- Lăng Vân sư thái nói về nguồn gốc của Thi Ma Môn và Thủy Vân Tĩnh Trai, chúng tôi mới biết, lần đó Liễu tướng quân đi Nhật, là có liên quan tới tông môn.
- Hơn nữa, thật ra lần này Hoa Hạ chúng ta cũng không bị tổn thất gì, Liễu tướng quân lại là nhân tài hiếm có, chúng tôi đã biểu quyết, cho rằng chỉ cần đưa ra hình phạt nhẹ nhàng là được.
Tần Xuyên và Tần Mãnh hiểu, những lý đo này đều là giả, suy cho cùng là không muốn đưa Liễu Hàn Yên ra tòa án quân sự thôi.
- Ha ha, cấp trên quả nhiên sáng suốt! Cháu dâu à, mau cảm ơn Tống trưởng đem tin tốt lành tới đi!
Nhưng Liễu Hàn Yên lại không kích động như vậy, cô biết, lần này là nhờ vào mặt mũi của Lăng Vân sư thái mới bảo vệ được cô, mình xuống núi tòng quân, lập gia đình, vốn đã làm sư phụ không hài lòng, bây giờ lại phiền sư phụ tới giúp mình, cô càng thấy hổ thẹn với bà.
- Tống trưởng, xin hỏi hình phạt nhẹ nhàng là thế nào?
Liễu Hàn Yên hỏi.
Tống Bảo Lâm đảo tròng mắt, nhìn về phía Tần Xuyên đầy thâm ý:
- Thật ra chúng tôi cũng đã thảo luận nhiều mặt, rồi mới đưa quyết định, lần này Tần Xuyên chồng cô biết cô đi Nhật, cũng không báo cáo, coi như cũng bị tình nghi bao che.
- Cho nên, chúng tôi định để hai vợ chồng cô cậu, cùng lập công chuộc tội.
Nghe vậy, Tần Xuyên liền nheo nheo mắt, không thể không bội phục đám cáo già của Quốc An.
Hắn từ chối gia nhập Quốc An, bọn họ liền lợi dụng việc xử phạt nhẹ với Liễu Hàn Yên để kéo hắn vào.
Nếu như hắn tiếp tục từ chối, chẳng khác gì không biết điều biết chuyện, mà hình thức xử phạt Liễu Hàn Yên cũng theo đó tăng lên.
Hiển nhiên Liễu Hàn Yên hiểu rõ gút mắc trong chuyện này, mấp máy môi hỏi:
- Xin hỏi lập công chuộc tội bằng cách nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận