Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 660: Kẻ nào cũng ngu xuẩn.

Dãy Ngọc Trúc của Thủy Vân Tĩnh Trai không lớn lắm, tổng cộng chỉ có năm ngọn núi, so với các môn phái cổ khác thì có vẻ hơi nhỏ bé.
Nhưng cà năm ngọn núi này đều mọc vô số kỳ hoa dị thảo, khiến cho dược lý học của Thủy Vân Tĩnh Trai rất có danh tiếng. Dược thảo học có lợi có hại, cũng vì vậy nên mới có “Cửu tâm hải đường lục” – Độc Kinh của các môn phái về độc.
Ở đây còn có một loại Ngọc Trúc, bởi vì dưới ánh trăng thứ trúc này sẽ tỏa ra một vầng sáng màu lam nhạt lành lạnh, tựa như hàn ngọc, nên mới gọi tên này.
Thông qua sổ sách ghi chép, và một số nhà khoa học cận đại nghiên cứu phát hiện ra, Thủy Vân Tĩnh Trai có nhiều loại cây quý như vậy đều nhờ vào cái đầm Bích Vân ở chính giữa năm ngọn núi.
Đầm Bích Vân là “Thánh địa” của Thủy Vân Tĩnh Trai, nằm ở vùng thấp nhất giữa năm ngọn núi, tuy chỉ rộng không đến năm ngàn thước vuông, nhưng không hề ảnh hưởng đến cảnh sắc tuyệt vời của nó.
Làn nước xanh biếc đẹp và tĩnh mịch, khói lạnh lượn lờ.
Cho dù thời tiết bên ngoài thay đổi suốt bốn mùa, trong đầm Bích Vân vẫn không nóng, cũng không kết băng.
Các nghiên cứu khoa học đã phát hiện trong đầm nước này có rất nhiều khoáng chất hiếm gặp, khiến cho thực vật của năm ngọn núi này khác với các nơi khác, còn rất có lợi cho dược thảo sinh trưởng.
Chưởng môn các đời và các nhân vật xuất sắc trong môn phái khi chết đi đều được đưa di thể chìm xuống dưới đầm Bích Vân, để hồn phách có thể đi qua Thánh địa môn phái.
Tự cổ chí kim, sau khi chết chìm xuống đầm Bích Vân đều là vinh quang cao nhất của Thủy Vân Tĩnh Trai.
Thần kỳ ở chỗ dường như cái đầm này ăn sâu xuống tận lòng đất, mặc dù có vô số thi thể, kể cả một vài chim cá đi ngang chìm xuống, cũng chưa bao giờ thấy nó đầy lên.
Đã từng có học giả hy vọng có thể dùng bình lặn chuyên dụng cho nghiên cứu khoa học để tìm đáy của đầm, xem rốt cuộc cấu tạo thế nào, nguồn nước trong đầm từ đâu.
Nhưng Thủy Vân Tĩnh Trai cực lực phản đối, bởi vì làm vậy chẳng khác nào đào mộ tổ tiên của họ lên, chính là khinh nhờn lớn nhất đối với Thánh địa.
Đương nhiên quan trường Hoa Hạ cũng sẽ không vì loại nghiên cứu gân gà này mà trở mặt cãi nhau với Thủy Vân Tĩnh Trai, cho nên về sau không ai đề cập tới nữa.
Hai bên đầm Bích Vân, theo thứ tự là hai ngọn núi tương đối thấp, hai bên được dựng rất nhiều lầu các, phòng ở xinh xắn theo phong cách cổ xưa, của hai phái lớn trong Thủy Vân Tĩnh Trai, Thiên Thủy Các và Vân Sơn Các.
Mỗi ngày hai Các sẽ phái đệ tử trông coi tứ phía Thánh địa, ngày đêm không nghỉ.
Nhưng đêm nay, vì mấy người Lăng Vân Sư thái mất tích, Các chủ hai Các đều nóng lòng như lửa đốt, dẫn các đệ tử xuống núi tìm người.
Trong môn phái chỉ còn đại đệ tử Tô Hoan Hoan cùng một ít đệ tử thực lực còn yếu, và vài nhân viên hành chính.
Trong một tòa lầu thanh nhã trên ngọn núi chính, Tô Hoan Hoan đi qua đi lại, sắc mặt bất an.
Đã có rất nhiều người được phái ra ngoài, nhưng vẫn không có tin tức gì của Lăng Vân Sư thái, khiến cho nàng dám khẳng định chuyện lần này rất nghiêm trọng.
- Chị Hoan Hoan, vẫn chưa có tin tức của Sư thái sao?
Một giọng nói kiều diễm từ phía sau vang lên, chính là Liễu Tiên Tiên gần đây vẫn tị nạn nơi này.
Lúc này Liễu TIên Tiên đã đổi một bộ đạo bào màu xám của Thủy Vân Tĩnh Trai, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trên khuôn mặt non nớt đã thêm vài phần trưởng thành.
- Ừ, vẫn còn phải chờ thêm, nhưng chắc cũng nhanh thôi.
Tô Hoan Hoan miễn cưỡng đáp:
- Tiên Tiên, em đi nghỉ sớm một chút đi.
- Tất cả mọi người trong môn đều đang rất căng thẳng, em cũng không ngủ được.
Tô Hoan Hoan có vẻ đau khổ, lại nghe có tiếng tiểu đệ tử bên ngoài chạy vào hô gọi:
- Đại sư tỷ! Đại sư tỷ! Không xong rồi! Chưởng môn bị thương nặng, ngất xỉu ở bờ đầm Bách Vân.
- Cái gì?
Cô sững sờ, vội vàng thi triển khinh công bay vọt từ trong lầu ra ngoài, chẳng thèm để ý nội quy trong Thủy Vân Tĩnh Trai không thể thi triển khinh công, bay thẳng về phía đầm Bích Vân.
Liễu Tiên Tiên nghe vậy cũng cuống nhưng cô không thi triển khinh công mà chỉ có thể ghé vào bên lầu nhìn xuống.
Xung quanh hàn đàm là bình đài sáu cạnh bằng đá xanh.
Lúc này, Lăng Vân sư thái nhuốm máu khắp người đang nằm hôn mê bất tỉnh bên đầm nước,.
Những người khác đều là đệ tử không có kinh nghiệm, có thấy chưởng môn ngất xỉu cũng không dám bước tới, cho nên chỉ có thể đi tìm đại sư tỷ.
Tô Hoan Hoan hoảng loạn chạy tới, tuy cảm thấy cơ thể Lăng Vân sư thái có hơi bất bình thường, nhưng đối mặt với ân sư đã chăm sóc nuôi nấng mình từ tấm bé, cô không thể nghĩ gì hơn.
- Sư phụ! Sư phụ!
Cô ôm vai Lăng Vân sư thái, đang muốn bắt mạch cho bà thì chợt thấy bà mở mắt!
- Phù!
Một hơi khói trắng phun lên mặt cô.
Cô ý thức được mình đã mắc bẫy thì đã trễ!
- Bà….bà không phải sư phụ tôi!
Theo bản năng cô muốn vỗ ra một chưởng, nhưng không thể đề nổi chân khí.
Ngược lại “Lăng Vân” này lại tung ra một chiêu Băng Ngưng chưởng đánh cô bay ra ngoài.
Phụt!
Cô cũng không ngờ được kẻ giả mạo này cũng có tu vi Tiên Thiên cao cấp, bị đánh phụt máu ngã xuống đất.
Tuyết Nữ cải trang thành Lăng Vân khôi phục lại gương mặt của mình, cười đùa giỡn:
- Kẻ nào cũng ngu xuẩn. Tao chỉ thăm dò thôi, không ngờ mày lại trúng kế. Xứng đáng là đại đệ tử của đạo cô ngu xuẩn Lăng Vân.
Một đám đệ tử Thủy Vân Tĩnh Trai đều vội vây quanh đỡ Tô Hoan Hoan dậy, hỏi thăm xem cô thế nào.
- Mọi người, chạy mau…Chạy mau! Mặc kệ tôi!
Ý thức được mình không ổn rồi, cô bị thương, những đệ tử này không phải đối thủ của Tuyết Nữ.
- Trốn? Có trốn được không? Đêm nay là đêm Thủy Vân Tĩnh Trai này bị diệt. VỚi tư cách là đệ tử đời cuối cùng của Thủy Vân Tĩnh Trai, làm sao chúng bây lại được bỏ qua chứ?
Tuyết Nữ cười nói lành lạnh.
Lúc này, một gã đàn ông lưng đeo Trảm mã đao từ trong rừng đi ra.
Gã còn đeo thêm một cái bao tải, nhìn hình dáng rõ ràng bên trong có chứa một người.
- Thế nào? Đao Quỷ, làm theo kế hoạch của tôi có phải bớt việc không?
Tuyết Nữ đắc ý nói với gã.
- Hừ! Nếu không nhờ Giáo chủ truyền thuật dịch dung cho cô, làm sao cô có thể bắt Lăng Vân đang khinh địch, chế ngự Tô Hoan Hoan này? Có phải Giáo chủ rất anh minh không?
Hành động lần này, tuy ngoài sáng thì giao cho Tuyết Nữ nhưng ả cũng chỉ là người mới gia nhập, Giáo chủ không yên lòng, nên vẫn giao cho Đao Quỷ ở bên cạnh phối hợp, cũng là giám sát.
- Chúng bây là người của Thánh giáo?
Tô Hoan Hoan giật mình tỉnh ngộ, nhìn bao tải kia hỏi:
- Chúng bây đã làm gì sư phụ tao rồi?
Đao Quỷ nhếch miệng cười cười, cởi bảo tải, đổ Lăng Vân sư thái bên trong ra.
Lúc này Lăng Vân chỉ mặc một bộ đồ lót màu trắng, thân dưới cũng chỉ có một quần lót trắng, đôi chân dài như bạch ngọc bày hết ra ngoài.
Miệng bị phong bế, tay chân lại bị trói, trong tình huống thế này, bị một đám đệ tử chứng kiến, Lăng Vân sư thái chỉ biết rơi nước mắt một cách nhục nhã.
- Thật xin lỗi, để phục vụ biểu diễn, tao đành cởi đồ của bà ta.
Tuyết Nữ chỉ quần áo trên người mình:
- Thế nào? Có phải đây là lần đầu tiên chúng bây được trông thấy thân hình hấp dẫn của Chưởng môn?
- Vô sỉ! Rốt cuộc mày hạ sư phụ tao loại độc gì?
Tô Hoan Hoan tức giận đến mức muốn nổ tung cả phổi.
- Là Khô Cốt Bạch Chước Tán của Thúy Vân Tĩnh Trai chúng mày đó. Chúng mày không nhận ra à? Cũng không có gì lạ, tao còn định dùng thêm một loại thuốc được ghi trong Cửu Tâm Hải Đường Lục nữa, chúng mày cũng không biết sao?
Mặt Tô Hoan Hoan tái xanh:
- Là….quyển Độc Kinh kia?
Tuyết Nữ nở nụ cười ác độc, móc ra một chai thuốc, đổ vào miệng Lăng Vân sư thái.
Thấy sư phụ cũng bị cho uống thuốc, lòng Tô Hoan Hoan như lửa đốt, muốn lao tới ngăn cản nhưng toàn thân không còn sức.
- Đoành!!!!!
Đột nhiên, một tiếng súng vang lên, xé rách bầu trời đêm.
Viên đạn sượt qua trước mặt Tuyết Nữ, suýt nữa thì trúng ả.
Ả kinh hãi toàn thân đầm đìa mồ hôi, nhìn về hướng súng bắn.
Là Liễu Tiên Tiên đang run rẩy cầm một khẩu súng tự động, muốn tiếp tục bắn.
Khi rời khỏi gia tộc, Liễu Hàn Yên đã giao cho cô cây súng này.
Chỉ tiếc cô đã bỏ lỡ thời cơ, lại không biết bắn súng.
Tô Hoan Hoan kinh hô:
- Tiên Tiên! Em mau chạy đi!
Ánh mắt của Lăng Vân sư thái nằm dưới đất cũng trở nên cuống. Không ai ngờ rằng, cả đám đệ tử này không ai dám đứng ra, lại chỉ có Liễu Tiên Tiên không hề có tu vi lại nổ súng cứu người.
Đao Quỷ có vẻ không vui, bước tới đánh rơi khẩu súng trên tay Liễu Tiên Tiên xuống, túm cổ cô xách lên như xách một con gà.
- Con bé này, lớn lên cũng khá. Nếu cứ thế bóp chết mày cũng hơi tiếc nhỉ.
Đao Quỷ cười gian tà, nhìn ngắm khuôn mặt đau khổ của Liễu Tiên Tiên .
- Thả con bé ra…. Có gì cứ tính vào ta!
Lăng Vân sư thái sợ Liễu Tiên Tiên bị thương tổn, làm vậy, bà đã phụ lòng Kỷ Niệm Tinh dưới cửu tuyền và lòng tin của Liễu Hàn Yên tới mức nào chứ?
Nhưng Tuyết Nữ tát vào mặt bà một cái cười nhạo:
- Đến bản thân bà còn khó bảo toàn, còn rảnh rỗi quan tâm người khác hả?
Dứt lời, ả lại bắt đầu dùng thuốc.
Lăng Vân sư thái đang bị phong tỏa chân khí, không thể chống cự, bị cưỡng ép hé ra đôi môi đỏ mọng, sau đó một ít chất lỏng màu phấn hồng chảy vào miệng bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận