Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 569: Thanh Long Tự

Vì chỉ còn vài ngày nữa là đến đại hội Chân Long, không kịp về Đông Hoa nữa nên Tần Xuyên cũng cùng Liễu Hàn Yên về Liễu gia.
Những thành viên chủ chốt của Liễu gia đều trong quân đội nên họ nhận được tin Liễu Hàn Yên muốn xuất ngũ rất nhanh.
Chỉ là vì Liễu Trung Nguyên không ở nhà nên người tìm Liễu Hàn Yên nói chuyện là con thứ 3 – Liễu Trung Hưng.
Liễu Trung Hưng đã nói rất nhiều ảnh hưởng xấu của việc Liễu Hàn Yên xuất ngũ, và nói rằng có thể cho cô cơ hội nghĩ lại trước khi xử lý yêu cầu xuất ngũ của cô.
Nhưng chí Liễu Hàn Yên đã quyết, nên chú ba có nói thế nào, cũng không ích gì.
Cuối cùng, Liễu Trung Hưng bỏ cuộc, y gọi điện cho Liễu Trung Nguyên, bảo ông ấy khuyên con gái.
Ở đầu dây bên kia, Liễu Trung Nguyên đang ở quân khu phương bắc trầm tư một lúc lâu rồi hỏi một câu:
- Đây là quyết định thật sự của con đúng không?
Ánh mắt Liễu Hàn Yên hơi biến đổi rồi nói rõ:
- Vâng.
Liễu Trung Nguyên không hỏi nhiều thêm, chỉ nói một câu “Cha biết rồi” sau đó cúp máy.
Lần này, Liễu Trung Hưng cũng như phát điên. Vốn tưởng rằng Liễu Trung Nguyên sẽ mắng cô con gái một trận, nhưng sao Liễu Trung Nguyên như đầu óc có vấn đề rồi vậy?
- Chú ba, chú vất vả rồi.
Liễu Hàn Yên cũng hơi áy náy, dù sao thì cô xuất ngũ đồng nghĩa với việc Liễu gia phải lập tức tìm một người khác thế nào đó. Việc này xảy ra quá đột ngột.
- Ôi, chú thật không hiểu nổi hai bố con cháu nghĩ gì nữa. Chú thì không sao, số chú vốn khổ rồi. Nhưng những bề trên trong gia tộc có lẽ sẽ rất phản cảm về hành động lần này của cháu…tóm lại là…Ôi, xảy ra vấn đề chú sẽ nói với cháu sau, ai bảo cháu là cháu gái ruột của chú chứ.
Liễu Trung Hưng cười khổ lắc đầu, rồi quay ra an ủi Liễu Hàn Yên đừng suy nghĩ nhiều quá, ông sẽ trấn an những người khác trong gia tộc.
Không chỉ người của Liễu gia rất bất ngờ về viêc này, Tần gia cũng cảm thấy không hiểu nổi hành động của Liễu Hàn Yên.
Tần Minh gọi điện để hỏi Tần Xuyên việc này, muốn biết chút nội tình. Nhưng Tần Xuyên vốn chẳng muốn nói chuyện nhiều nên cúp điện thoại luôn.
Điều này khiến đám đại lão Tần gia tức nổ mắt, đành đợi đại hội Chân Long diễn ra để giáo dục tên này một trận.

Hết tết Tây, đại hội Chân Long tổ chức như đã định. Thập đại môn phái và 10 cổ võ thế gia đứng đầu đều đã phái người tham gia luận võ, cũng có không ít trưởng bối gia tộc tông môn đến tham dự đại hội Trung Quốc tổ chức lần này.
- Theo tình hình thời tiết mới nhất, từ 10h sáng nay đến bốn ngày sau, nhiệt độ toàn thành phố giảm, nhiệt độ thấp nhất xuống đến âm mười một độ…
Trong một chiếc xe Merscedes thương vụ, radio đang phát dự báo thời tiết thành phố Lạc.
Tần Xuyên ngồi ở ghế phụ chiếc xe, phía sau là Liễu Hàn Yên và Liễu Tiên Tiên. Cô em vợ đang nằm ngủ trên đùi chị.
Phía sau là thành viên trẻ tuổi của Liễu gia được chọn ra để tham dự trận đấu lần này. Một người con trai trẻ tên là Liễu Nham, đó là anh họ của Liễu Hàn Yên, rất hướng nội, giống như một cô gái vậy, cả quãng đường đều không nói chút gì.
Một đoàn người đến từ Bắc Kinh, nơi đến là núi Thanh Long của tỉnh Lạc, cũng là nơi tọa lạc của một trong ba đại tông – Thanh Long Tự.
Thời tiết phương bắc rất lạnh, không khí lạnh tràn tới, đã bắt đầu có dấu hiệu tuyết.
Chiếc xe đi tới một con đường không mấy bằng phẳng, bắt đầu xóc lên, Liễu Tiên Tiên mơ màng mở mắt, hỏi:
- Chị, chúng ta vẫn chưa đến nơi sao?
Liễu Hàn Yên sờ đầu em gái:
- Sắp đến nơi rồi, nếu chị không nhớ nhầm thì 10km nữa là đến chân núi Thanh Long.
- Cuối cùng cũng tới rồi, em sắp chết đói rồi.
Liễu Tiên Tiên ngồi dậy, ôm bụng, sau đó nói với Liễu Nham;
- Anh Liễu Nham, anh có căng thẳng không? Ngày mai bắt đầu rút thăm rồi đấy, không biết anh sẽ rút phải ai.
Thấy em gái hỏi vậy, Liễu Nham cười gượng:
- Cũng…Cũng ổn, tùy duyên đi, cố gắng hết sức là được.
Tần Xuyên quay đầu nhìn thái độ bối rối của Liễu Nham, rồi nở nụ cười đồng cảm.
Tối qua, Tần Xuyên nghe Liễu Hàn Yên nói Liễu Nham vốn không muốn đi, vì gia tộc không chọn được ai dưới 15 tuổi nên phải chọn cậu ta.
Thực lực của cậu ta mới ở mức tiên thiên sơ cấp. Tử Dương công mới luyện đến cấp 7. Nói một cách đơn giản nhất là bây giờ một đòn Băng Ngưng chưởng của Liễu Hàn Yên cậu ta cũng không đỡ nổi.
Đại hội Chân Long năm nay không giống với những năm trước, yêu cầu chất lượng rất cao. Nếu nói rằng, năm năm trước khi Liễu Hàn Yên tham gia là thời đại hoàng kim, vậy thì lần này là cấp “kim cương”.
Có thể nói rằng, khi đất nước không ngừng lớn mạnh, thì các tông môn và các thế gia cũng lớn mạnh hơn, đệ tử bồi dưỡng ra có rất nhiều nhân tài.
Đại hội Chân Long lần này, chính phủ Trung Quốc dành phần thưởng gấp đôi cho 8 người đứng đầu, đương nhiên, còn nhiều vinh dự hơn nữa.
Chiếc xe cuối cùng cũng đã đến chân núi Thanh Long. Phía trước là bãi đỗ xe, đi thêm chút nữa sẽ là những dãy núi trập trùng và bạt ngàn rừng cây.
Vừa xuống xe đã ngửi thấy một không khí của tự nhiên khiến người ta rất sảng khoái.
Để tổ chức đại hội Chân Long lần này, khu vực này đã được chính phủ sắp xếp công an phong tỏa và còn có các binh lính quân đội hỗ trợ tuần tra.
Những chiếc xe đỗ dưới núi phần lớn là xe thương vụ hoặc xe bus cỡ nhỏ. Trong những đại hội thế này, các gia tộc và môn phái lắm tiền cũng không dám khoe khoang, ai nấy đều rất khiêm nhường.
Giờ đã có không ít môn phái và gia tộc đến đây. Một vài người quen bắt đầu nói chuyện với nhau, không vội lên núi ngay.
Tần Xuyên và những người khác vừa xuống xe, lập tức liền thu hút mọi ánh nhìn. Đương nhiên, mọi người không nhìn hắn, mà là nhìn Liễu Hàn Yên.
Giờ đây cô không còn là quân nhân nữa nên quần áo cũng mặc thoải mái hơn nhiều. Cô mặc một chiếc áo len cổ tròn màu xanh nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo lông màu xám, quần da màu đen bó sát người, lộ ra đôi chân dài miên man, vì cô có dáng người đẹp vậy nên mới dám mặc như thế.
Rất nhiều thanh niên trẻ nhìn thấy Liễu Hàn Yên liền bị hút hồn, cứ nhìn suốt.
Liễu Hàn Yên thì mặc kệ. Cô đã quá quen với cảnh tượng này rồi nhưng Tần Xuyên thì chẳng vui chút nào. Giống như miếng thịt trong bát mình đang bị người khác nhòm ngó vậy, rất khó chịu.
- Vợ à, chúng ta mau lên núi đi, ở đây gió to quá.
Tần Xuyên nghiêm túc nói.
- Gió to? Lên núi chẳng phải gió còn to hơn sao? Anh rể ngốc quá.
Liễu Tiên Tiên nói.
Tần Xuyên ho:
- Em vợ, chẳng phải em đói rồi sao? Muốn ăn cơm thì phải lên đó chứ.
Đang nói chuyện, bên cạnh vang lên tiếng nữ giới quen thuộc.
- Anh! Chị!
Tần Xuyên quay đầu nhìn, thì ra là Tần Cầm và hai anh em Tần Tử Hằng, Tần Tử Việt. Đằng sau là “tuyển thủ” lần này của Tần gia, một thanh niên đen và vạm vỡ - Tần Khải.
Liễu Hàn Yên thấy là người của Tần gia bèn nở nụ cười lịch sự, chào họ.
Tần Xuyên đã lâu lắm không gặp Tần Cầm, thấy sức khỏe của cô ấy khá tốt, bèn cười nói:
- Sao Cầm Nhi cũng đến rồi à? Em ra ngoài hít thở không khí?
- Vâng, khó khăn lắm sức khỏe của em mới ổn định được nên em muốn ra ngoài một chút.
Tần Cầm hơi buồn bã nói:
- Anh à, từ khi anh không đi học nữa, em không gặp được anh, anh cũng chẳng đến trường thăm em.
Tần Xuyên lúng túng gãi đầu, giá như hắn có thuật phân thân. “Được hoan nghênh quá mức” cũng là một vấn đề đau đầu.
Hắn cũng phát hiện ra, tinh thần của Tần Khải cũng nâng cao không ít. Chân khí cũng ổn định hơn, dường như có dấu hiệu đột phá tiên thiên sơ cấp, xem ra tu luyện khắc khổ sẽ có hiệu quả.
Lúc đầu, Tần Xuyên còn cố ý đeo mặt nạ để dạy cậu ta vài điều, hi vọng cậu ta giành thắng lợi, có cơ hội tiếp cận với Viêm Long Lân.
Chỉ là giờ đây, sau khi nhìn những thanh niên của môn phái khác, Tần Xuyên đã không còn hi vọng Tần Khải giành giải nhất nữa, có thể rời khỏi võ đài bình an là tốt lắm rồi.
- Chỉ có mấy người như vậy sao? Những người khác của Tần gia không đến à?
Tần Xuyên hỏi.
- Cha em và ông Tần Minh cùng những người khác lên núi trước rồi. Bọn em đứng đây đợi mọi người cùng lên.
Tần Tử Việt nói.
Tần Xuyên huơ tay:
- Vậy còn đứng đây làm gì? Em vợ anh đói rồi, mau đi thôi!
Đoàn người men theo bậc thang lên núi. Với hai người không tu luyện như Liễu Tiên Tiên và Tần Cầm, đoạn đường này khá mất sức.
Tần Xuyên sợ Tần Cầm mệt, nên bảo Tần Cầm trèo lên vai hắn, hắn cõng em gái lên, khiến cho Tần Cầm vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
Liễu Tiên Tiên cũng muốn vậy, đòi Liễu Hàn Yên cõng cô, kết quả là bị Liễu Hàn Yên cốc cho mấy phát vào đầu, mặt xụ xuống.
Đến đỉnh núi Thanh Long, lập tức nhìn thấy quần thể chùa chiền hùng vĩ của Thanh Long Tự, mái ngói xanh, tường vàng, cờ cắm khắp nơi, trông rất hoành tráng.
Tần Tử Hằng đã đi xem đường trước nên đi lên trước dẫn mọi người tới trai đường dùng cơm. Dù sao thì đây cũng là Phật môn, dù người của Thanh Long Tự không phải cạo trọc nhưng cũng ăn chay.
Trên đường họ gặp một số người quen, còn khách sáo chào hỏi, người của Thanh Long Tự cũng hành lễ, cả Thanh Long Tự đều rất náo nhiệt.
Đang đi thì phía trước đột nhiên có một người đàn ông cao lớn chặn đường đoàn người.
Mặt y để râu quai nón, tóc dài để xõa, dù là mùa đông nhưng cũng chỉ mặc một chiếc áo màu trắng, phía dưới mặc chiếc quần rộng màu nâu, đi giày, không đi tất.
Trên tay người đàn ông cần một chiếc vòng hạt bồ đề khiến Tần Xuyên để ý. Vì Tần Xuyên phát hiện ra rằng, đó chính là “Thập Cửu Biện” vô cùng quý giá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận