Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 571: Không thân

Nếu phải xuống núi thì tất nhiên phải nói cho người nhà của mọi người hay. Liễu Tiên Tiên vừa nghe nói là xuống cửa hàng dưới núi liền lập tức kêu gào đòi đi cùng, chẳng thèm để ý đến chiếc chân đau của mình nữa.
Kết quả là, Tần Xuyên mang theo mấy người phụ nữ xuống núi theo con đường đã đi lên núi.
Trên đường đi, hình như Tô Hoan Hoan và Liễu Tiên Tiên trò chuyện rất hợp ý, hai người hệt như bạn cùng trang lứa vậy. Thật khó tin là tuổi của Tô Hoan Hoan gần như gấp đôi Liễu Tiên Tiên.
Lúc xuống đến chân núi, một đoàn người đi đến khiến đoàn Tần Xuyên hơi sững sờ, khí thế mạnh thật, khí thế thật sắc bén!
Giống như đang tiến tới không phải là một đoàn người, mà là những thanh bảo kiếm sắc lẻm!
Trong nhất thời, rất nhiều người trong giới Cổ võ ở gần chân núi đều râm ran bàn tán, lộ ra vẻ sùng kính…
- Người của Thần Kiếm Môn đến!
- Trời ạ, không ngờ lại là Mộ Tiêu Hàn tự mình dẫn đội? Trên tay y chính là kiếm Thính Vũ phải không?
- Có cả Nguyên Lãng, An Ninh, cộng thêm Lăng Lạc Tuyết tiếp tục tham dự kì thi lần này, Thất Kiếm Khách đã có bốn người đến rồi đấy!
- Xem ra lần này Thần Kiếm Môn nghiêm túc thật rồi. Lần trước không giành được giải quán quân, đoán chừng Kiếm Si tiền bối bất mãn lắm ha…
Tô Hoan Hoan thì đôi mắt tỏa sáng, hai tay ôm lấy mặt, hiện rõ bộ dáng thẹn thùng mê trai.
- Mộ sư huynh!
Một người đàn ông mặc áo khoác xanh da trời, vóc người cao gầy, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, nhìn như một người mẫu con lai, nếu nói y là đại đệ tử của Cổ Lão Kiếm Môn thì dáng vẻ của Mộ Tiêu Hàn lại giống một nam minh tinh điện ảnh truyền hình hơn.
Nếu không phải trên tay y đang cầm một thanh trường kiếm được bao lại bằng vải xanh da trời, chỉ sợ rằng không ai nghĩ y lại là một kiếm khách.
Nhìn thấy đám Tô Hoan Hoan, Mộ Tiêu Hàn nở một nụ cười đầy ôn hòa và thân thiết, khách khí gật đầu chào:
- Tô sư muội, em vẫn khỏe chứ.
Một nụ cười này, như xua tan tất cả mây mù trong núi, rọi sáng nhân gian.
Các cô gái dưới chân núi, tính cả Lâu Duyệt, Tần Dao, Liễu Tiên Tiên và những cô gái khác đều sáng rực đôi mắt.
Tô Hoan Hoan dùng hai tay ôm chặt ngực mình, lòng như tan chảy ra:
- Mộ sư huynh, anh ngày càng đẹp trai đó nhá… Làm sao đây, sao anh không đưa em về Thần Kiếm Môn đi?... Ôi… Sao đàn ông mà đẹp trai thế này chứ? Chắc chắn là ông trời gian lận thay anh rồi!
- Tô sư muội, em đừng mở miệng là đem anh ra làm trò đùa mà.
Dường như Mộ Tiêu Hàn cũng bó tay với cô nàng này, ngược lại nói với Liễu Hàn Yên:
- Liễu sư muội, nhiều năm không gặp, nghe nói em đã tìm được duyên lành, chúc mừng nhé.
- Cảm ơn Mộ sư huynh.
Ngược lại Liễu Hàn yên rất bình tĩnh, không vì vẻ đẹp trai của Mộ Tiêu Hàn mà dao động.
Tần Xuyên ăn giấm chua trong bụng mà nghĩ, Mộ Tiêu Hàn này nhìn cũng thường thường thôi mà, củng lắm là cùng cấp bậc với mình thôi, mấy cô nàng này làm gì mà nhìn y cứ như vừa được gặp thần tiên vậy. Chỉ có bà xã của mình là được, không bị mê hoặc.
Trái lại hắn đặt sự chú ý của mình lên Lăng Lạc Tuyết sau lưng Mộ Tiêu Hàn.
Lăng Lạc Tuyết để tóc dài, mặt mộc, ít đi vài phần khí khái hào hùng, nhiều thêm mấy phần dịu dàng linh hoạt kỳ ảo. Chẳng qua là một chiếc áo khoác bò với quần dài đen vẫn có thể nhìn ra bộ dáng giả trai trước đây.
Chỉ là sắc mặt Lăng LẠc Tuyết vô cùng lạnh nhạt, chẳng giống như vừa gặp lại người quen cũ mà tâm trạng xáo trộn, mà giống như nhìn thấy những người xa lạ hơn.
Trong đầu Tần Xuyên hiện lên cái hôn môi của Lăng Lạc Tuyết lúc chia tay, bỗng thấy hơi xúc động, cười chào hỏi:
- Tiểu Tuyết Nhi, cuối cùng cũng gặp lại rồi!
Lăng Lạc Tuyết tựa hồ chưa nghe thấy, không hề trả lời.
Mộ Tiêu Hàn hơi tò mò, hỏi:
- Lạc Tuyết sư muội, em biết vị \ này à?
Lúc này Lạc Tuyết mới trả lời:
- Hắn là người Tần gia, có biết nhưng không quen.
- Hả? Người Tần gia… Chắc là anh là chồng của Hàn Yên sư muội, Tần Xuyên?
Một tia sáng lóe lên trong mắt Mộ Tiêu Hàn, y hỏi.
Mặt Tần Xuyên đầy vẻ phiền muộn, sao Lăng Lạc Tuyết lại đối xử với hắn như vậy? Lúc trước không phải tốt lắm ư? Sao giờ lại làm như người xa lạ vậy chứ?
- Đúng vậy.
Tần Xuyên trả lời bằng giọng uể oải không có sức sống.
Mộ Tiêu Hàn cẩn thận nhìn Tần Xuyên một lát:
- Trong môn nghe nói anh Tần đánh cho Cơ gia Cơ Vô Song thành kẻ tàn phế, quả là có hơi làm người ta xúc động. Hôm nay xem ra thực lực của anh Tần đúng là cao thâm, thực lực tôi không đủ, không nhìn thấu tu vi của anh Tần.
Tần Xuyên cười khoan thai:
- Cũng thế thôi, tôi cũng không nhìn thấu được anh.
Nguyên Lãng bên cạnh cười khẽ một tiếng:
- Đại sư huynh, Cơ Vô Song đến cả tiên thiên trung cấp còn chưa tới, nếu không vì hắn trẻ tuổi lại là đại thiếu Cơ gia, người có thể đánh bại hắn nhiều lắm.
Trên đời có vài môn công pháp có thể ẩn giấu tu vi đấy. Dùng thực lực thiên tiên cao cấp của anh, trên đời này làm gì có mấy người anh nhìn không thấu. Huống chi hắn mới hơn hai mươi tuổi, không chừng thiếu gia Tần gia này có tu luyện công pháp ẩn giấu tu vi thôi.
Lúc ở Colombia Tần Xuyên đã gặp Nguyên Lãng rồi, thực lực kém Mộ Tiêu Hàn không ít, vẫn còn đứng ở đỉnh tiên thiên trung cấp, nhưng là người vô cùng ngạo mạn.
- Sư đệ, không được nói bừa. Người có thể đánh phế Vô Song công tử mà vẫn toàn thân trở ra, tuyệt đối không phải là người thường.
Ánh mắt Mộ Tiêu Hàn mang theo ý thâm sâu, nhìn Tần Xuyên nói:
- Nếu có cơ hội, Tiêu Hàn mong được bàn luận với anh Tần một phen. Tuy rằng tuổi tôi nhiều hơn không ít, nhưng hi vọng anh Tần đừng để ý.
Lới này vừa nói ra, cả nhóm Tô hoan Hoan và Nguyên Lãng đều cảm thấy rất bất ngờ, đều ném ánh mắt kinh ngạc về phía Tần Xuyên.
Bởi vì Mộ Tiêu Hàn nổi danh với kiếm “Quân Tử”, y chưa bao giờ chủ động luận võ với ai, thường thì đều là người khác muốn thi đấu với y.
Trừ phi Mộ Tiêu Hàn cho rằng Tần Xuyên là một đối thủ vô cùng đáng giá để khiêu chiến!
Tần Xuyên cũng đã hiểu rõ, trong số những người mà hắn từng gặp cảnh giới kiếm ý của Mộ Tiêu Hàn có thể tính là rất cao rồi.
Cho nên Mộ Tiêu Hàn mới có thể cảm nhận được chút ít kiếm ý mà Tần Xuyên ẩn giấu, vì thế mà mới cực kỳ khát khao được thăm dò.
Loại cảm giác này, chỉ khi đạt đến cảnh giới kiếm ý nào đó mới cảm nhận được, chứ người có tu vi cao hơn Tần Xuyên cũng không cảm giác được, càng không cảm giác được thanh kiếm trong tâm Tần Xuyên.
- Được! Nhưng hôm nay tôi không rảnh.
Tần Xuyên nói với vẻ hơi tức giận, hắn còn đang bực chuyện Lăng Lạc Tuyết lạnh lùng với bản thân.
- Đó là đương nhiên, đã biết rồi thì về sau tự sẽ có cơ hội.
Mộ Tiêu Hàn nói xong liền lịch sự chào tạm biệt, dẫn người trong môn lên núi.
Tô Hoan Hoan dõi theo bóng lưng Mộ Tiêu Hàn, vẻ say mê hiện rõ trên mặt:
- Thật đẹp trai quá… Nếu không phải vì mua quần áo cho hai nha đầu thối các người, thì tôi đã theo Mộ sư huynh trở về núi rồi! Tại mấy người hết đó!
Lâu Duyệt và Trần Dao cười khổ không thôi, nghĩ bụng không phải tự đại sư tỷ muốn tự mình xuống núi mua quần áo sao, thật là không biết xấu hổ gì hết.
Đoàn người lên xe, lao tới nội thành Lạc Thành.
Dọc đường, Liễu Tiên Tiên vô cùng tinh nghịch cứ hỏi chuyện về Mộ Tiêu Hàn, Tô Hoan Hoan tất nhiên là biết gì nói nấy, vừa nói còn vừa lộ rõ vẻ mê say.
Lại nói tiếp, Mộ Tiêu Hàn được xem là người truyền nghiệp chân chính của Kiếm Si Dược Thương Hải. Vì say mê kiếm đạo mà từ đầu Dược Thương Hải đã không có ý định thu dạy đồ đệ. Nhưng vì để môn phái có một chưởng môn kế vị hợp cách, ông ta vẫn dự định thu lấy một đồ đệ mạnh nhất.
Vì vậy, ông ta băng rừng vượt núi, đi qua Thần Châu đại địa, bỏ ra gần năm năm Kiếm Si mới tìm được hạt giống tốt là Mộ Tiêu Hàn, mang về Thần Kiếm Môn dốc lòng dạy dỗ.
Mộ Tiêu Hàn không phụ sự mong đợi của mọi người, mới 14 tuổi đã ngộ được kiếm ý, tu vi bỗng tăng vọt, hơn nữa tài đức vẹn toàn, chưa bao giờ tỏ vẻ ngạo mạn, được môn nhân kính yêu.
Mà ngay cả Dược Thương Hải, để tỏ ý hài lòng với đồ đệ này, đem bội kiếm của mình – một trong ba đại thần kiếm của Thần Kiếm Môn, Thính Vũ – sớm truyền lại cho Mộ Tiêu Hàn.
Mãi đến Mộ Tiêu Hàn hơn 20 tuổi, Dược Thương Hải nhận thấy tu vi của mình đến lúc đột phá khó khăn, mới lục tục thu nhận những đệ tử kia.
Nói trắng ra là, ngoài Mộ Tiêu Hàn ra, sáu kiếm khách trong Thất Kiếm Thần Kiếm Môn, đều là được Thương Dược Hải thu nhận trong lúc tâm tình tốt, vừa hay thấy những đệ tử này có căn cốt không tệ mới thuận tay thu về thôi.
Trong Thần Kiếm Môn, không ai có thể tranh đấu với Mộ Tiêu Hàn, rất nhiều sự vụ ngày thường từ lâu đã do Mộ Tiêu Hàn thay chưởng môn quản lý.
- Wa! Thì ra anh đẹp trai đã hơn 40 tuổi rồi á!
Liễu Tiên Tiên vẻ mặt giật mình, cô hoàn toàn nhìn không ra.
- Đúng thế, chị quen Mộ sư huynh có hơn 30 năm rồi đó! Từ nhỏ anh ấy đã soái như vậy rồi…
Mặt Tô Hoan Hoan đầy vẻ mê say.
Liễu Tiên Tiên nháy mắt liên hồi, kinh ngạc hô lên:
- Ah!? Chị Tô, vậy ra chị lớn tuổi đến thế cơ á?
Tô Hoan Hoan phát hiện mình vừa lỡ miệng, không ngừng cười ngu ngơ giả ngốc:
- Cái gì? Chị vừa nói gì à? Ha ha!... Chúng ta sắp đến cửa hàng rồi à?
- Cũng phải ha.
Liễu Tiên Tiên tự nhiên bẻ ngón tay, làm tính:
- Lăng Vân sư thái là sư tỷ của mẹ em, năm xưa Tô sư tỷ là đệ tử của sư thái, bây giờ đúng thật đã qua 30 năm…
Tô Hoan Hoan tức tới nỗi trừng to mắt ra như hai quả trứng, thét lên:
- Đừng tính nữa! Tuổi của con gái có thể nói ra sao?
Liễu Tiên Tiên le lưỡi, vội vã chạy nấp vào ngực chị mình, nhưng vẫn đứng đó nhỏ giọng hỏi Liễu Hàn Yên túm lại là Tô Hoan Hoan bao nhiêu tuổi.
Trong xe Lâu Duyệt và Trần Dao đều cười trộm không ngừng, phải biết rằng trong Thủy Vân Tĩnh Trai, ai mà dám bàn tán về tuổi của đại sư tỷ Tô Hoan Hoan sẽ bị đóng thành cột băng đấy.
Liễu Hàn Yên một bên trấn an đại sư tỷ, một bên lại nhìn về phía Tần Xuyên bằng ánh mắt phức tạp, vì từ lúc lên xe hắn vẫn im lặng không biết là đang nghĩ đến chuyện gì.
- Anh rất quan tâm đến Lăng Lạc Tuyết?
Liễu Hàn Yên hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận