Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 500: Trả góp

Mặt Diệp Tiểu Nhu đỏ lên, ánh mắt sáng rực, nhìn Tần Xuyên bằng con mắt đầy tình cảm, tình yêu của cô càng rực lửa hơn trước.
- Anh Tần Xuyên, em tin anh. Nếu không phải anh thật sự muốn làm việc thiện, thì cũng sẽ chẳng tự nhiên mà nói với em những việc này. Chỉ cần anh nói cho em biết phải làm gì, em nhất định sẽ cố gắng.
Diệp Tiểu Nhu rất thích công việc thành lập quỹ từ thiện này.
- Thật ra anh cũng sẽ tìm một số người để làm giúp em. Chủ yếu là anh cần một người đáng tin cậy để để mắt đến khoản tiền từ thiện, liệu có được đưa đến tay người cần hay không.
Hơn nữa, một quỹ từ thiện, tốt nhất là vẫn phải có một người đại diện hình ảnh. Anh thấy em vừa xinh đẹp vừa hòa nhã, để em làm đại sứ từ thiện là quá thích hợp.
Diệp Tiểu Nhu nghe vậy vừa xấu hổ vừa vui mừng. Ai mà không thích nghe người đàn ông mình yêu nói những lời có cánh chứ.
Tần Xuyên nhìn cô gái trẻ trung mơn mởn, lại xinh đẹp vô ngần, ngứa ngáy hết trong người. Nói ra thì, hắn yêu Diệp Tiểu Thiên cũng đã được một thời gian không ngắn. Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, nhưng vẫn chưa đi đến ngưỡng cuối cùng, cứ kéo dài thế này cũng đâu có ổn.
Tần Xuyên kéo ghế sát vào người cô, cầm thìa xúc một miếng bánh ga-to chocolate đưa đến miệng cô.
- Nào, Tiểu Nhu, há miệng ra nào.
Tần Xuyên ôm lấy eo cô, ghé sát vào cơ thể thơm phức của cô.
Diệp Tiểu Nhu mặt nóng ran, sợ những người khách khác trong cửa hàng nhìn họ:
- Anh Tần Xuyên, cứ để em tự ăn là được rồi…
- Anh thích cho em ăn mà. Tiểu Nhu của anh ngoan nhất, nào, há miệng nào, a…
Diệp Tiểu Nhu hết cách, bèn ngoan ngoãn ăn hết một cái bánh.
- Anh Tần Xuyên, em ăn no quá rồi. Cứ thế này em sẽ béo ú mất.
Diệp Tiểu Nhu sờ vào phần bụng hơi căng của mình.
Tần Xuyên nghiêm túc nói:
- Dù sao thì em sẽ đi quản lý quỹ từ thiện cho anh. Hay là chiều nay em đừng về công ty nữa, anh dẫn em lên du thuyền của anh chơi, đi dạo trên bãi biển, thế là sẽ không béo nữa.
Đôi mắt to của Diệp Tiểu Nhu sáng lên, cô ậm ừ hỏi:
- Chỉ có hai chúng ta sao?
- Đúng thế, lâu lắm rồi chúng ta không ở riêng cạnh nhau.
Tần Xuyên vuốt mái tóc của cô.
Diệp Tiểu Nhu cũng không ngốc, cô cũng nhận ra điều gì đó theo bản năng. Rồi cô xấu hổ mím môi, lí nhí “ừm” một tiếng.
Đêm thu, trên biển không một bóng mây, trăng sao vằng vặc.
Gió biển thổi trên bãi cát của Bích Hải Sơn Trang, một đôi nam nữ đang nắm tay nhau đi dạo, để lại một đường dấu chân dài trên cát.
Diệp Tiểu Nhu đã bỏ giày cao gót ra, đôi chân trắng ngần giẫm lên bãi cát mềm như nhung. Cô vui vẻ chạy đi chạy lại giữa bãi biển, tiếng cười không ngớt.
Tần Xuyên thỉnh thoảng lại ôm cô lên, xoay vòng, thậm chí còn tung lên và đỡ cô, khiến Diệp Tiểu Nhu càng vui hơn.
Cô vui như vậy, Tần Xuyên cũng gạt sạch nỗi phiền muộn trong lòng.
Sau khi chơi đã, hai người lên thuyền, Tần Xuyên bảo đầu bếp trên du thuyền chuẩn bị một bữa tối trong ánh nến, hắn mở một chai rượu Musigny 1924. Chai rượu này là do Bạch Dạ đấu giá ở chỗ nào đó được. Nghe nói trên thế giới cũng không còn nhiều nữa.
Mặc dù Tần Xuyên không thích uống rượu, nhưng để tăng không khí, hắn cảm thấy nên để Diệp Tiểu nhu uống một chút. Nhưng không cần nói với cô về giá cả của nó, để cô đỡ thấy nặng nề.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Tiểu Nhu hơi say, dưới ánh nến, cô càng say đắm lòng người.
- Tiểu Nhu, đêm nay em đừng về nữa. Mình cùng vào bồn tắm mát xa bên ngoài vừa ngắm sao vừa tắm được không?
Diệp Tiểu Nhu uống chút rượu, trở nên gan hơn, cô cười ngọt rồi nói:
- Vậy em gọi điện cho cha em.
Tần Xuyên nhếch miệng cười nói:
- Anh đã gọi cho chú Đông Cường rồi. Anh nói với em một tiếng thôi.
Cô bĩu môi, cảm thấy không còn gì để bình luận thêm.
Sau khi bảo người giúp việc đun nóng nước trong bồn, hai người chạy ra ngoài tắm suối nước nóng lộ thiên.
Tần Xuyên bỏ hết quần áo rất tự nhiên. Nhưng Diệp Tiểu Nhu vẫn hơi ngại. Cô mặc bộ bikini màu vàng, cơ thể trắng ngần tưới nước trong bồn càng trở nên lấp lánh hơn.
Thấy dãy núi với quy mô không tầm thường ở ngực cô, và bờ mông tròn đầy, Tần Xuyên nuốt nước bọt, cười hì hì:
- Tiểu Nhu Nhu, gần đây có phải em béo ra không?
Nói đoạn, Tần Xuyên ôm lấy cô, để cô ngồi lên đùi mình.
Diệp Tiểu Nhu cảm thấy tay của hắn đang sờ vào mông và chân cô, vừa ngại vừa thấy kích thích. Mặc dù đã chuẩn bị sẽ cho hắn tất cả từ trước, nhưng khi thật sự đến lúc này, cô vẫn tim đập chân run.
- Đâu…Đâu có, trước giờ em vẫn vậy.
- Thế sao anh sờ lại có cảm giác như em béo hơn chút vậy.
Tần Xuyên ghé vào tai cô hỏi.
Diệp Tiểu Nhu run run, lúng túng nói:
- Cũng là vì anh Tần Xuyên nuôi em béo lên. Tốt nghiệp cũng không cần tìm việc, muốn gì được nấy. Nếu cứ thế này, em sẽ trở thành cô gái vừa ngốc vừa lười mất.
- Anh lại thích em cứ ngốc nghếch và lười biếng thế này. Em ngoan như vậy, dù không làm gì, anh cũng sẽ nuôi em mãi.
Tần Xuyên cưng chiều nói.
Nghe hắn nói vậy, Diệp Tiểu Nhu thấy mình giống như một con thú cưng bị nhốt lại vậy, cô hơi buồn nói:
- Nếu cứ nuôi em mãi, thì em cũng sẽ bị anh chiều hư mất thôi. Đến lúc đó, nuôi em sẽ ngày càng tốn hơn đấy.
- Tốn đến thế nào chứ?
Tần Xuyên cười hỏi.
- Rất tốn rất tốn.
Diệp Tiểu Nhu bóp mũi hắn, nói từng chữ một.
Tần Xuyên nghĩ một lát rồi nói:
- Thế à…Vậy thì anh trả góp có được không?
Diệp Tiểu Nhu bật cười:
- Đầu óc anh nhanh nhạy thật, còn trả góp cơ đấy…Được thôi, vậy anh nói xem, anh muốn trả góp trong bao lâu nào?
Tần Xuyên yên lặng một chút, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô…
- Cả đời.
Diệp Tiểu Nhu đờ người nhìn hắn, như ngây dại vậy. Một lúc lâu sau, đột nhiên cô rời khỏi đùi hắn.
Tần Xuyên không biết cô muốn làm gì. Nhưng khi một tay cô đột nhiên đặt vào bộ phận quan trọng giữa hai chân của hắn, Tần Xuyên ngớ ra!
- Tiểu Nhu…Em…A! Úi! Đừng làm mạnh quá.
Diệp Tiểu Nhu dùng bàn tay không mấy điêu luyện của mình vừa bóp vừa vặn, dịu dàng nói:
- Em không muốn đợi nữa…Anh Tần Xuyên, làm vậy có đúng không, anh có thích không?
Tần Xuyên nhìn Diệp Tiểu Nhu chưa từng chủ động như vậy, bèn cười, hắn quay người ôm nằm cô ra, rồi đứng dậy từ giữa hồ.
- Nha đầu ngốc, lần đầu tiên của em, sao có thể làm một cách vội vàng trong bồn tắm chứ.
- Vậy đi đâu?
Tần Xuyên không trả lời. Hắn rảo bước đi vào khoang thuyền, bước vào một phòng ngủ đã chuẩn bị từ trước.
Sau khi lấy khăn mặt lau người, hai người bắt đầu quấn lấy nhau trên giường.
Mặc dù Diệp Tiểu Nhu không hề có kinh nghiệm, nhưng chỉ cần hít lấy hơi thở của hắn, cảm nhận cơ thể cường tráng khi hắn đè lên người cô, đã đủ làm cô mê muội, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Cô giống như một con thuyền nhỏ giữa biển khơi, bị sóng đánh lên, không biết sẽ trôi về đâu.
Khi một dòng nước lũ cuộn trào tiến vào cơ thể cô, mắt cô nhòe lệ…
Có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng, một người cô gặp bên đường, được cô giới thiệu vào làm trong quán Net, sẽ thay đổi vận mệnh của cô.
Khi duyên phận cuối cùng cũng đơm hoa kết trái, niềm vui sướng hạnh phúc này, khiến Diệp Tiểu Nhu say đắm.
Hơn nửa tiếng sau, lần đầu vui vẻ của hai người kết thúc. Diệp Tiểu Nhu thở hổn hển, như hết hơi vậy. Bởi lẽ sức công phá của Tần Xuyên quá mạnh.
Tần Xuyên thương xót sờ gương mặt cô. Nhưng trong lòng cũng rất đắc ý, bởi lẽ Diệp Tiểu Thiên đã đạt đỉnh, cơ thể run rẩy không ngừng.
Hắn ôm lấy cô, hai người nằm cạnh nhau, cảm nhận sự ấm áp.
- Anh Tần Xuyên.
Diệp Tiểu Nhu nói nhỏ:
- Em liệu có mang bầu đứa con của anh không?
Tần Xuyên ngạc nhiên, trả lời:
- Chắc là không. Anh đã sử dụng vài biện pháp rồi. Sao, em sợ có bầu à?
- Không, sao em lại sợ chứ. Cha em hỏi em, bao giờ thì sẽ có con với anh. Dù chúng ta không lấy nhau, nhưng ông cũng mong có cháu ngoại.
Diệp Tiểu Nhu nói.
Tần Xuyên tò mò hỏi:
- Em còn trẻ như vậy, còn chưa nhận bằng tốt nghiệp, vậy mà đã muốn sinh con chăm con rồi sao?
- Muốn chứ. Bởi vì đó là con của anh Tần Xuyên.
Diệp Tiểu Nhu cười rạng rỡ.
Tần Xuyên cảm động đến nỗi không biết nói gì hơn. Có lẽ, vấn đề này là vấn đề tất yếu đối với cô, nhưng đối với hắn, lại là một trách nhiệm rất nặng nề.
Hắn nắm chặt tay Diệp Tiểu Nhu, trịnh trọng nói:
- Em yên tâm, đợi đến khi anh thấy thời cơ đã thích hợp, không có vấn đề gì nữa, nhất định anh sẽ nhờ em sinh cho anh một đứa bé xinh đẹp khỏe mạnh.
Diệp Tiểu Nhu cũng không hỏi tại sao phải đợi thời cơ. Cô chỉ cười ngọt ngào, vui vẻ gật đầu.
Một đêm ấm áp trôi qua.
Tần Xuyên không muốn cô quá mệt, nên chỉ đòi một lần, không giày vò Diệp Tiểu Nhu nữa.
Sáng ngày hôm sau, hai người ăn sáng trên thuyền, Tần Xuyên bèn muốn dẫn Diệp Tiểu Nhu về công ty.
Lục Tích Nhan cũng đã về. Ba người có thể nói chuyện về việc để Diệp Tiểu Nhu bỏ việc, chuyển sang quản lý quỹ từ thiện.
Nhưng Tần Xuyên vừa xuống thuyền, đi đến chỗ đỗ xe, bèn phát hiện ra điều gì đó không ổn. Hắn uay đầu lại nhìn, phát hiện ra ở phía không xa đang có một chiếc du thuyền hơi nhỏ hơn đỗ ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận