Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 630: Tuyệt vọng.

- Ông xã….
Đông Phương Tinh Thải cảm thấy khó thở, vội vàng bắn một mũi tên đẩy lùi Mễ Tư Đế, chạy đến bên cạnh Tà Kiếm.
Tần Xuyên thấy vậy giật mình, theo như một ít ghi chép về Misily của hắn thì dị năng của cô chỉ là chế tạo sương mù thông thường, chứ không phải thứ gì có độc, bởi vì bản thân cô cũng không có khả năng kháng độc.
Nhưng nhìn Tà Kiếm vừa rồi rõ ràng là trúng kịch độc, không đề nổi chân khí.
Miệng Tà Kiếm chảy máu đen, ánh mắt nhanh chóng mất tụ điểm, tử trạng vô cùng thê thảm.
Đông Phương Tinh Thải gào khóc thê lương, sát ý ngợp trời, liều lĩnh đề khởi tất cả chân khí lạc nhật, mạo hiểm muốn bất chấp có thể gây nguy hiểm cho hơn trăm người trong trường mà để phóng tuyệt kỹ Cừu Hồng Quán Nhật.
Lúc này Tần Xuyên chợt nghĩ tới gì đó, vội hô lớn:
- KHông nên dùng chân khí!
Nhưng đã trễ, Đông Phương Tinh Thải vừa vận đủ chân khí đã giống như Tà Kiếm, toàn thân cứng nhắc!
Thấy Mễ Tư Đế đã tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cổ hòng Đông Phương Tinh Thải như lưỡi đao, hắn vội vàng chém ra một đạo khiếm khí Thanh Liên.
Misily là thích khách thuật cá thể siêu cấp, cảm giác lực cũng rất mạnh, ý thức được kiếm khí đang tần công mình bèn vội nhún một chân, nhảy lên cao, tránh được một đòn.
Đông Phương Tinh Thải quỳ dưới đất, thở hồn hển, nhìn hai tay đang run rẩy của mình mà không dám tin:
- Tôi…tại sao tôi không còn chân khí…
- Đó là Phục Long Tán có ghi chép trong Cửu Tâm Hải Đường Lục, cực kỳ hữu hiệu với cổ võ giả có tu vi chân khí, chỉ cần hít nó vào, trong vòng hai canh giờ sẽ không thể vận chân khí, nếu không chân khí sẽ chạy ngược dòng, huyết mạch nổ tung mà chết!
Tần Xuyên đã nhớ ra hương vị trong màn sương chết chóc này là gì:
- Misily đã đầu phục Vu Vương, nên đã nhận được loại sương độc này.
Đông Phương Tinh Thải giật mình nhìn hắn:
- Vậy tại sao anh không bị ảnh hưởng?
- Thể chất của tôi khác, cái này không ảnh hưởng được tới tôi.
Chỉ một chốc lát rất khó giải thích, Tần Xuyên chỉ đáp đại khái.
Cùng lúc đó, toàn hội trường đã tràn ngập khói độc có chứa Phục Long Tán.
Vu Vương và Man Vương không phải cổ võ giả, đương nhiên không bị ảnh hưởng. Còn Hắc La Sát và đồng bọn thì đã uống giải dược từ trước.
Mễ Tư Đế nhìn phạm vi khói độc khuếch tán đủ rộng, lập tức điều khiển sương mù tấn công các sát thủ tinh thông thể thuật, tàn sát những cổ võ giả của thế giới ngầm kia.
Misily biết mình không phải đối thủ của Tần Xuyên nên tạm thời buông tha cho Đông Phương Tinh Thải mà đi giết những người khác, chẳng khác nào đi vào chỗ không người, không có ai ngăn cản.
Cả đám cổ võ giả thoáng cái đã mất hết chân khí sinh tồn, tất cả đều biến thành cá trên thớt, mặc người ta chém giết.
Người còn sức chiến đấu cũng không nhiều lắm, các cao thủ thì phần lớn là khó mà giữ nổi thân, chỉ có mấy người đại Vu Yêu cũng các Hủ Thực Trùng cũng đủ dùng.
Song Tử vẫn ngồi bên cạnh canh giữ Ferger, vừa phải phòng ngự nhiếp hồn thuật của Vu Vương, cũng rất khó bứt ra.
- Kiếm Ma! Hiện giờ chỉ còn có anh! Anh mau đi cứu người đi!
Đông Phương Tinh Thải yếu ớt đứng dậy kêu khóc.
Nhưng Hắc La Sát lại cười âm lãnh:
- Kiếm Ma, tốt nhất mày đừng có nhúc nhích, nếu không…người đàn bà của mày sẽ chết ngay lập tức!
Tần Xuyên tái mặt, siết chặt hai nắm tay, lạnh run, nhìn Đường Vi đang bị bắt giữ, không thể đưa ra quyết định.
Rốt cuộc mình phải làm thế nào mới có thể cứu cô ấy? Thật sự chỉ có thể chọn một trong hai thôi sao?
Đột nhiên, sắc mặt đau đớn của Đường Vi nhạt nhòa hơn, nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô bị tóm chặt yết hầu, rất khó nói ra tiếng, nhưng dùng khẩu hình nói ba tiếng:
- Em – yêu – anh…
Tần Xuyên cảm thấy không ổn, trong đầu nhảy ra một ý niệm không dám tưởng tượng..
- Đừng!
Khi hắn rống lên được tiếng ấy thì Đường Vi đã phun ra một búng máu tươi, từ lỗ mũi, lỗ tai cũng chảy máu…
Cô biết Tần Xuyên không thể quyết định, cho nên đã giúp hắn giải quyết nan đề này.
Cô cưỡng ép đề khởi Băng Ngưng chân khí trong cơ thể, trước đó đã hít vào khá nhiều Phục Long Tán, rồi vận chuyển chân khí trong cơ thể.
Cô làm vậy, kinh mạch trong cơ thể đều bị thương!
Đường Vi, tự sát!
Hắc La Sát cũng bị sự cường liệt của cô chấn nhiếp vài giây.
Khi ý thức được, trên tay mình chỉ còn một nữ thi thể, Hắc La Sát vội vàng chán nản bỏ Đường Vi xuống, phi thân chạy xa.
Tần Xuyên lao tới như một kẻ điên, ôm lấy thi thể Đường Vi, phát hiện cô không còn hơi thở, cũng không còn mạch đập, hoàn toàn mất hết dấu hiệu của sự sống!
Nước mắt trong suốt chảy xuống khóe mắt cô, nhưng cô cũng không cảm thấy nữa.
Cơ thể cô, từ từ lạnh đi, từ từ cứng lại..
Tần Xuyên cảm giác như không gian xung quanh mình đóng băng lại, không nghe nổi tiếng động gì nữa, cũng không biết mình đang ở đâu.
Lòng y như bị đấm thật mạnh, rồi day, nghiền, đau tới mức không thở nổi.
Cảm giác tuyệt vọng, bi thương, tức giận này đã tác động đến năng lượng hắc ám trong cơ thể hắn.
Vô số cảm xúc tiêu cực đã bị dao động tới mức xưa nay chưa từng có!
Từ hai mắt hắn, khói đen dần bốc lên. Hắn không muốn nghĩ, càng không quan tâm tới hết thảy…
Hắn để cho năng lượng hắc ám trong cơ thể mình nuốt hết nội tâm, hắn không buồn quan tâm sau này sẽ xảy ra chuyện gì…
Xa xa, nhìn thấy năng lượng hắc ám trên cơ thể hắn, khuôn mặt Hắc La Sát trắng bệch. Y lập tức nhớ tới khi ở Đông Kinh mình đã bị năng lượng quỷ dị mạnh tới mức phi thường này đánh cho không thể chống đỡ nổi!
Cho dù có hóa thành tro y cũng sẽ không quên được nỗi sợ hãi khắc cốt minh tâm này!
Ánh mắt y do dự một chút, thân ảnh lóe lên, lẩn vào giữa đám người hỗn loạn, không thấy bóng.
Mà mấy người Đông Phương Tinh Thải, Kiệt Mễ Lai còn đang đối phó với các cao thủ của Hiệp hội Vu sư cũng chú ý tới sự thay đổi của hắn.
Năng lượng hắc ám trên cơ thể Tần Xuyên tản ra mang theo sự uy áp có thể chấn nhiếp tất cả.
- Đây là năng lượng gì đây? Không phải chân khí, cũng không phải kiếm khí. Rốt cuộc là cái gì?
Jaymelai tự lẩm bẩm.
Ferger đang bị tra tấn tinh thần cũng quên cả đau đớn, ngơ ngác nhìn Tần Xuyên.
Cả cơ thể Tần Xuyên đã bị năng lượng Hắc ám vây quanh, tựa như cả không gian quanh hắn đều chìm vào bóng tối.
Khi tất cả mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu hắn bị làm sao, thì, Tần Xuyên biến – mất.
Quả thực, cơ thể hắn di động nhanh đến mức chỉ để lại ảo giác cho họ, lập tức không thấy hắn đâu.
Một bóng đen lách vào trong đám người, trên đường hắn đi, tất cả hô lâu, hủ thực trùng, đều bị năng lượng hắc ám này đánh nát, như thể gặp phải thiên địch.
Thậm chí, trong số những người đang chạy trốn kia mà chạm phải năng lượng hắc ám này cũng bị hút cạn sinh mệnh, chỉ còn vô số thi thể xám trắng khô quắt.
Mà Hắc La Sát ở cửa sau hội trường đang muốn chạy trốn chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Một áp lực khủng bố như biển gầm muốn nuốt trọn cả y!
- Không..không thể nào!
Hắc La Sát quay phắt lại, nhìn thấy Tần Xuyên đã đứng sau lưng hắn!
Hai mắt Tần Xuyên đã hoàn toàn biến thành màu đen u tối, như địa ngục sâu hun hút không thấy đáy, nét mặt hắn lãnh khốc tuyệt tình đến cực hạn, không thấy một chút cảm giác nào trên đó.
- Cút ngay!
Hắc La Sát sợ hãi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, gần như dốc toàn lực đánh một đòn băng ngưng chưởng mạnh phô thiên cái địa.
Nhưng tất cả chân khí băng ngưng màu đen gặp phải năng lượng hắc ám đều như biến thành hơi nước, không còn một chút lực sát thương nào.
Một bàn tay của tần Xuyên vồ tới.
Nhìn thì tưởng chậm, nhưng lại rất nhanh, khiến cho Hắc La Sát không thể tránh né.
Y chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình lạnh buốt, khí lự toàn thân bị khóa cứng, thậm chí, y còn cảm thấy mình sắp tè ra quần.
Không phải vì y nhát gan, mà là….cảm giác giống như con chuột bị con chim ưng quắp trúng, đây là sự sợ hãi bản năng của động vật khi gặp thiên địch.
Tần Xuyên trước mắt không phải là một người nữa, mà là một Ma Thần, một Ma Thần ăn thịt người!
Hắn cũng không cho y thời gian để suy nghĩ và giãy dụa, miết miết ngón tay, đầu Hắc La Sát bị bóp như một quả cam, “nước” văng tung tóe.
Máu tươi bắn tung tóe trên mặt Tần Xuyên. Chân khí hùng hậu của một tông sư lập tức bị năng lượng hắc ám của hắn hấp thu hết.
Tuy tình cảnh nơi này đã rất khẩn trương, khắp nơi đều là người chết, nhưng vẫn có rất nhiều người chú ý tới cảnh Tần Xuyên đuổi giết Hắc La Sát.
Một màn này thực sự quá quỷ dị. Đường đường là tông sư, lại bị bóp nát đầu dễ dàng như vậy sao?
Hai đại cường giả Vu Vương và Man Vương cũng ngừng đánh nhau, kinh ngạc nhìn sang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận