Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 662: Cô cứ yên tâm

- Không xong rồi.
Tần Xuyên nhìn lại, liền cau mày. Cho dù đoán cũng biết, cô gái này nhất định là đã bị cho uống thuốc. Huống chi Tần Xuyên vốn là bác sĩ giỏi. Chỉ cần thông qua sự thay đổi trong đồng tử và khí sắc trên mặt Lăng Vân thì có thể nhìn ra vấn đề.
- Cô ấy làm sao vậy?
Nạp Lan Thấm chạy tới, vội hỏi:
- Cô gái này là ai? Sao có thể đê tiện như vậy?
Lăng Vân sư thái rất ít khi lộ diện trong những trường hợp công khai. Việc xuống núi cũng không thường xuyên. Rất nhiều người chỉ nghe tên chứ không thấy người.
Đại đa số người đều nghĩ rằng, Lăng Vân sư thái là nhất đại tông sư, thì theo kiểu tiên phong đạo cốt, siêu trần thoát tục, ít nhất cũng phải có gương mặt của một phụ nữ trung niên, hoặc ít nhất phải già một chút.
Ai có thể ngờ, Lăng Vân sư thái lại trẻ như một phụ nữ ngoài ba mươi. Hơn nữa, phong thái lúc này chẳng hề giống nhất đại tông sư.
Nếu tu vi của Lăng Vân sư thái bình thường thì ngược lại là may mắn. Nhưng sau khi bà trúng Khô cốt bạch chước tán, khí tức và chân khí liền đại loạn.
Tần Xuyên không biết Lăng Vân sư thái là ai, chỉ xem bà giống như một mỹ nữ đệ tử của Thủy Vân Tĩnh Trai.
Tần Xuyên giữ chặt hai tay của Lăng Vân, cười khổ nói:
- Không phải là đê tiện, mà là bị trúng độc. Hơn nữa còn là xuân dược đặc biệt.
- Khó trách. Vậy anh mau giải độc cho bà ấy đi. Không phải y thuật của anh rất lợi hại sao?
Nạp Lan Thấm nói.
Tần Xuyên lúng túng:
- Nhưng, thuốc này rất lợi hại, chỉ sợ mấy biện pháp giải độc thông thường không có tác dụng.
Nạp Lan Thấm cũng là người luyện võ, xuất thân thế gia võ cổ, tất nhiên hiểu được điều này.
Vì thế, cô không khỏi trợn mắt nói:
- Anh đúng là tên háo sắc. Có phải anh muốn thừa cơ hội này nuốt luôn đạo cô mỹ nữ của Thủy Vân Tĩnh Trai? Hừ, có loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như anh sao?
- Này, Tiểu Thấm Thấm, em đừng vội trách như vậy. Anh không phải là loại người đó.
Tần Xuyên nói.
- Nhưng ở đây chỉ có một mình anh là đàn ông, chẳng lẽ anh có thể tìm một người đàn ông khác đến sao?
Nạp Lan Thấm không tin nói.
Tần Xuyên đến gần, nhỏ giọng nói bên tai:
- Làm thỏa mãn cô ấy không chỉ có một biện pháp kia. Anh muốn làm…như vậy…như vậy…
Nghe xong, sắc mặt Nạp Lan Thấm ửng đỏ, nhưng nhìn ‘nữ đệ tử” ngày càng không còn khống chế được mình, liền bĩu môi:
- Anh muốn thì anh làm đi, em không làm.
- Nhưng em là nữ, không phải rất đúng dịp sao?
- Em không cần phải giúp giải quyết vấn đề sinh lý cho phụ nữ. Em không phải loại háo sắc.
Nạp Lan Thấm nói.
Tần Xuyên do dự một chút:
- Vậy chẳng lẽ anh làm?
- Anh làm đi. Dù sao anh cũng là bác sĩ, đến lúc đó vẫn có thể giải thích được. Đừng giả bộ ngây thơ có được không?
Mắt Nạp Lan Thấm trợn trắng không còn chút máu.
- Thật sự…anh phải làm sao?
- Anh là tên háo sắc mà. Mau nhanh đi. Em còn phải cứu những người khác và giải thoát cho Liễu Tiên Tiên.
Nạp Lan Thấm thúc giục.
Tần Xuyên lắc đầu thở dài. Hắn không thể thấy chết mà không cứu. Vì vậy, chẳng nói nhiều, sau khi ôm lấy Lăng Vân, hắn nhảy lên một tòa nhà gần đó.
Tìm được một gian phòng tối, Tần Xuyên vứt Lăng Vân xuống một cái giường gỗ.
Nhưng Lăng Vân đột nhiên ôm lấy cổ Tần Xuyên, đôi môi ướt át phả hơi thở vào người Tần Xuyên.
Tần Xuyên cau mày. Thuốc này cũng thật lợi hại. Thậm chí ngay cả hơi thở cũng mang theo mùi thuốc. Nếu không phải hắn bách độc bất xâm, thật sự có thể không khống chế được, trực tiếp nhào vào.
Tần Xuyên cố đẩy Lăng Vân sư thái ra, vô tình đụng phải bộ ngực mềm mại của bà, nhưng cũng không còn cách.
Lăng Vân được đặt trên giường, muốn xoay người ôm lấy Tần Xuyên, nhưng chân khí không dùng được, chung quy không có sức chống cự.
Tần Xuyên luôn miệng kêu “xin lỗi”, sau đó thò tay lột cái quần đã ướt nhẹp của Lăng Vân ra.
Bên trong khu rừng xinh đẹp, nước suối chảy dài, nhuộm ướt cả ga giường.
Tần Xuyên hơi hoảng hốt, hơi thở nặng nề, nhắm mắt cắn răng đè nén tà niệm.
Hắn nhìn chung quanh, muốn tìm thứ gì đó có thể thay thế, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu hắn dùng vật khác, như vậy cũng chẳng có tác dụng.
Nghĩ đến đây, Tần Xuyên duỗi ngón trỏ ra, run rẩy tiến sâu vào.
Cũng may, khi hắn và mấy cô người yêu của mình sung sướng, cũng không thiếu làm loại chuyện này.
Lăng Vân cảm nhận bên dưới có chút cảm giác thỏa mãn, lập tức sinh ra phản ứng kịch liệt.
Tần Xuyên ngạc nhiên, không biết là do tác dụng của thuốc hay là người phụ nữ này quá nhạy cảm, nhanh như vậy đã trào ra rất nhiều nước.
Nhưng vẫn còn thiếu. Dược tính trong người Lăng Vân vẫn không giảm được bao nhiêu, Tần Xuyên chỉ có thể liên tục cử động ngón tay.
Lăng Vân phát ra tiếng rên rỉ, còn ngón tay của Tần Xuyên thì cảm nhận được sự chặt chẽ và trơn ướt.
Tần Xuyên cảm giác làm chuyện này còn vất vả hơn việc chọc cho hắn mấy đao. Tiểu huynh đệ của hắn muốn nổ tung, nhưng vẫn phải nhịn lại.
Dù sao, cô gái này cũng rất có thể là sư muội hoặc sư tỷ của Liễu Hàn Yên. Nếu hắn chiếm cơ thể người ta, sau này khó mà ăn nói.
Cùng lúc đó, Nạp Lan Thấm tranh thủ thời gian giải thoát cho Liễu Tiên Tiên.
Sau khi vận công giúp Liễu Tiên Tiên tỉnh lại, cô liền hỏi thăm tình huống.
- Chị Nạp Lan, tại sao lại là chị?
Liễu Tiên Tiên mơ hồ hỏi.
- Chị và Tần Xuyên phát hiện tung tích của chị em ở đây, liền chạy đến kiểm tra, không nghĩ đến lại gặp chuyện như vậy.
Nạp Lan Thấm nói.
Liễu Tiên Tiên nghe có liên quan đến chị mình, vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra.
Nạp Lan Thấm không còn cách, đành phải giải thích. Sau đó sắp xếp cho Liễu Tiên Tiên nghỉ ngơi, còn mình thì đi xem có thể cứu được những nữ đệ tử khác hay không.
Liễu Tiên Tiên lo lắng hỏi:
- Anh rể của em đâu? Còn nữa, vừa rồi sư thái cũng ở đây. Sư thái dường như đã bị trúng độc.
- Sư thái? Sư thái cũng ở đây sao?
Nạp Lan Thấm nghi ngờ hỏi:
- Không thấy.
- Sao lại như vậy? Vừa rồi sư thái bị trúng độc, một người phụ nữ xấu xa đã hạ độc sư thái, còn muốn cho một tên quái dị làm bẩn người.
Liễu Tiên Tiên vừa nói vừa khoa chân múa tay.
Sắc mặt Nạp Lan Thấm lập tức thay đổi, ánh mắt lập lòe, biểu hiện không thể tin nổi.
- Lăng Vân sư thái…có phải thoạt nhìn…còn rất trẻ?
- Đúng vậy, nhìn chẳng lớn hơn chị của em bao nhiêu, lại còn rất đẹp. Mọi người có nhìn thấy người không?
Liễu Tiên Tiên giật mình.
Nạp Lan Thấm giậm chân, dùng sức vỗ đầu mình:
- Xong rồi, xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.
- Sao?
Liễu Tiên Tiên choáng váng.
Nạp Lan Thấm vội vàng nhún người nhảy lên, phi diêm tẩu bích đi tìm Tần Xuyên.
Khi mở cánh cửa gian phòng, cảnh tượng bên trong làm cho cô vô cùng xấu hổ.
Tần Xuyên ngượng ngùng quay đầu lại, nhưng ngón tay vẫn không ngừng vận động:
- Tiểu Thấm Thấm, không đến mức như vậy chứ? Em còn muốn đến quan sát sao?
Nghe Lăng Vân sư thái động tình kêu lên, Nạp Lan Thấm muốn bảo Tần Xuyên dừng lại, nhưng nếu dừng lại cũng không làm nên chuyện gì, thậm chí còn có thể hại chết Lăng Vân sư thái.
- Không phải, anh cứ làm việc của mình đi.
Nạp Lan Thấm cảm thấy bực bội trong lòng, nhưng chỉ có thể nói một câu:
- Anh…anh đừng làm nhiều hơn. Chỉ làm như vậy thôi.
- Yên tâm đi, anh cũng không phải cầm thú. Chẳng lẽ anh lại vô lễ với một cô gái xa lạ sao?
Tần Xuyên bảo đảm.
Nạp Lan Thấm gật đầu:
- Anh đừng lo. Em sẽ cố hết sức thay anh nói chuyện, giúp anh giải thích.
- Haha, anh cảm thấy cô gái này sẽ không hận anh đâu. Dù sao cũng là anh cứu cô ấy mà.
Tần Xuyên nói.
- Ờ…chắc vậy.
Nạp Lan Thấm mỉm cười, sau đó im lặng rời khỏi phòng.
Sau khi ra ngoài phòng, Nạp Lan Thấm đi tìm những đệ tử khác, xem họ có cần mình chữa trị hay không.
Chỉ tiếc, thủ đoạn của cô gái kia quá mức hung hãn, ngoại trừ Tô Hoan Hoan đang bị hôn mê, tất cả những người khác đều không qua khỏi.
Tô Hoan Hoan vừa tỉnh dậy, biết Tần Xuyên đã cứu được Lăng Vân sư thái, cô định đi xem một chút, nhưng Nạp Lan Thấm vội ngăn lại, bảo bà cần nghỉ ngơi.
Tô Hoan Hoan nghĩ rằng Tần Xuyên đang nghiêm túc vận công, cũng thông cảm, trước cùng với hai các chủ và một số đệ tử tinh nhuệ trở về tông môn.
Vào khoảng ba giờ sáng, trong gian phòng ngủ, Tần Xuyên phát hiện, ánh mắt của người phụ nữ này dần dần sáng lên.
Lý trí Lăng Vân từ từ khôi phục, đồng thời cũng ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang phát sinh hành vi bên dưới cơ thể mình, toàn thân bà bủn rủn vô lực, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Nước mắt không tự chủ được trào ra. Tiếng khóc của bà làm mất hết hoàn toàn khí độ của một nhất đại tông sư, chỉ còn là một người phụ nữ bị làm nhục.
Tần Xuyên cũng cảm thấy xấu hổ, nhìn ga giường bị ẩm ướt, hắn liền trấn an:
- Cô gái, tôi là bác sĩ, cho nên cô không cần quá khẩn trương hay thẹn thùng gì cả.
- Mà tôi cũng hết cách rồi. Nếu không như vậy thì không thể giải được độc cho cô. Nhưng cô yên tâm, cô vẫn còn trinh trắng, cũng như không ảnh hưởng đến việc luyện công sau này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận