Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 615: Cường giả truyền kỳ

Nhận được tin tức đó, thần kinh Tần Xuyên lập tức trở nên căng thẳng, hắn nhớ lại lời Tần Mục đã nói với hắn. Vì thế hắn có cái nhìn hoàn toàn mới với mấy vệ sỹ quanh người thủ trưởng số 2.
Lúc Tần Xuyên đang không biết phải đối mặt với các cao thủ Bàn Long các như thế nào thì thủ trưởng số 2 đã vào.
Thấy Liễu Trung Nguyên định ngồi từ trên giường dậy, ông ta nhanh chân bước về phía trước, khuyên nhủ:
- Đừng ngồi dậy, tôi không báo trước là vì sợ anh sẽ lại muốn đứng dậy tiếp đón như vậy đó.
Liễu Trung Nguyên áy náy:
- Thủ trưởng quan tâm đến tôi quá!
- Anh đã trấn thủ phía Bắc Hoa Hạ 17 năm trời. Vào lúc này, tôi tới thăm anh có gì đâu mà đáng nói chứ.
Thủ trưởng số 2 nói.
Tần Xuyên không chú ý đến thủ trưởng số 2, ánh mắt của hắn luôn tập trung vào người tên vệ sỹ đi theo.
So với trước đây, lúc này, Tần Xuyên càng chú ý nhiều hơn tới vẻ ngoài của người đàn ông trung niên này.
Rõ ràng là vì, võ công của Tần Xuyên có nhiều điểm tiến bộ, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người, khả năng phán đoán lại càng thêm chuẩn xác.
Cũng trùng hợp là, người vệ sỹ này cũng đang cười nhẹ, nhìn Tần Xuyên, ánh mắt có ý tứ sâu xa.
Đột nhiên, vị thủ trưởng số 2 nói:
- Tần Xuyên, tôi muốn nói chuyện riêng với cha vợ cậu, hay là… cậu ra ngoài trước đi, vệ sỹ của tôi võ công cũng khá cao cường. Cậu có thể ra ngoài nói chuyện với cậu ấy.
Tần Xuyên sừng sỡ. Nghe câu nói của ông ta, hắn biết, ông ta tới thăm Liễu Trung Nguyên không phải chuyện giả. Nhưng đồng thời, người của Bàn Long các cũng muốn gặp hắn?
- Cậu Tần, chúng ta ra ngoài tâm sự đi?
Người vệ sỹ khẽ vươn tay tỏ vẻ khách khí.
Tần Xuyên biết có trốn tránh cũng vô dụng. Đối phương đã tìm đến tận cửa, mình chỉ có thể nghĩ cách đối phó thôi, xem rốt cục Bàn Long các có ý gì.
Hai người ra bên cạnh bệnh viện. Vì thủ trưởng số 2 đã tới nên hành lang đều bị cấm, không gian vô cùng yên tĩnh.
Người vệ sỹ dừng chân, quay người cười nói với Tần Xuyên:
- Chuyện trước đây ở núi Thanh Long, cũng may mà có cậu Tần mới đỡ phiền toái.
Tần Xuyên híp mắt, lắc đầu nói:
- Không có gì. Tôi làm vậy chỉ để bảo vệ người bên cạnh tôi thôi, chứ không phải vì đại cục quốc gia đâu.
- Cho dù là thế nào đi chăng nữa, chỉ cần cậu sẵn sàng ở đó mà không chạy trốn đã ra dáng nam tử hán đại trượng phu rồi, đáng khâm phục!
Người vệ sỹ nói.
Tần Xuyên hơi do dự rồi hỏi:
- Kim Thiền pháp sư nói với tôi, ông ấy đã gọi cho thủ trưởng số 2, chẳng lẽ mọi người ra tay ngăn cản nhà họ Long và nhà họ Tống để cứu tôi?
Người vệ sỹ gật đầu:
- Đúng vậy, là chúng tôi làm. Chúng tôi không thể chấp nhận cách làm của bọn họ được.
- Mọi người là ai? Vì sao lại cứu tôi?
Tần Xuyên làm như mình không biết nội tình.
Người vệ sỹ mỉm cười nói:
- Cậu có nhớ lần trước tôi đã nói với cậu về Long Bàn chung phụ bình tứ hải, cửu phẩm Thanh Liên trấn Thần Châu không?
- Tôi nhớ nhưng tôi không hiểu.
Tần Xuyên nói.
- Tôi là Bạch Hạc, là tông môn của Bàn Long các. Tông môn của chúng tôi cùng một chi với Thanh Liên môn của cậu, được xem như cùng một môn phái cổ.
- Tin tức cụ thể tôi không tiện để lộ cho cậu biết, phải để Phó Thanh Y quyết định xem có nói với cậu hay không. Nhưng cậu có thể yên tâm rằng, chúng tôi không có ác ý với cậu.
Bạch Hạc nói.
Tần Xuyên suy nghĩ một lát rồi nói:
- Sư phụ tôi đã mất tích hơn 3 năm nay rồi, mọi người không biết sao?
Bạch Hạc cười khẽ:
- Tuy quan hệ giữa chúng tôi và Thanh Liên môn không phải tầm thường, nhưng cũng không thường xuyên qua lại. Trên thực tế, đa phần người của chúng tôi và Thanh Liên môn không biết nhau.
- Về chuyện sư phụ của cậu biến mất, chắc là ông ta lại đi ngao du sơn thuỷ thôi. Từ trước đến này, sư phụ của cậu không phải là người thích nhàn rỗi, cậu cũng đừng để ý quá.
Tần Xuyên nhìn Bạch Hạc, có vẻ anh ta không biết gì thật, từ việc hắn đã bị trục xuất ra khỏi Thanh Liên môn, đến những việc xảy ra trong Thanh Liên môn.
Xem ra, hai môn phái đúng là rất rõ ràng, nước sông không phạm nước giếng. Bên nào cũng đều mặc kệ chuyện xảy ra ở bên kia.
Cũng khó trách, trước đây lúc ở trong môn, hắn chưa từng nghe qua chuyện về Bàn Long các, vì thế hắn không thể biết căn nguyên sâu xa trong chuyện này được.
- Hôm nay anh đến tìm tôi có việc gì?
Tần Xuyên hỏi.
Bạch Hạc liền tỏ ra nghiêm túc:
- Có chuyện. Nếu như là trước đây, chắc chắn tôi sẽ không đến sự giúp đỡ của cậu, nhưng hiện nay là giai đoạn đặc biệt, vì thế phải nhờ cậu giúp một việc.
- Giúp đỡ? Có chuyện gì mà ngay cả các anh cũng không làm được? Cần tôi tới sao?
Tần Xuyên buồn bực nói.
Bạch Hạc than khổ:
- Nói ra cũng thật xấu hổ. So với Thanh Liên môn, đến nay, Bàn Long các chúng tôi không còn mấy người. Mỗi người trong tông môn đều mang trọng trách riêng. Như tôi này… tôi phụ trách việc bảo vệ sự an toàn cho thủ trưởng số 2, còn anh trai của tôi bảo vệ cho thủ trưởng số 1.
- Tông môn chúng tôi đang rất thiếu vắng nhân tài. Nhưng hiện này, trên thế giới cũng có rất nhiều thế lực rục rịch có ý đồ sưu tập các thần vật lưu lạc trên thế giới.
- Chúng tôi biết, tháng sau sẽ tổ chức đại hội Tiềm Long, ở đó sẽ một thần vật. Vì thế, chúng tôi hy vọng, cậu Tần có thể giúp chúng tôi thay mặt Hoa Hạ, lấy thần vật về.
- Cái gì, muốn tôi đi tìm thần vật về?
Tần Xuyên vô cùng kinh ngạc. Hắn thấy mọi chuyện càng ngày càng phức tạp:
- Chẳng lẽ Hoa Hạ không còn ai nữa sao? Sao lại là tôi?
Mắt Bạch Hạc bỗng loé lên:
- Nếu là cậu Tần lúc trước, dĩ nhiên chúng tôi sẽ không tìm cậu. Nhưng hiện nay, cậu có thế lực ở núi Thanh Sơn, nên chúng tôi không thể không thừa nhận cậu có tư cách được liệt vào danh sách cường giả chân chính.
- Đại hội Tiềm Long lần này sẽ có hai vị cường giả xuất hiện: Man vương BulKathos, Vu vương Diab la. Hai người này, ai cũng muốn có được thần vật, trừ phi bọn họ đọ sức với nhau, nếu không thì không ai ngăn nổi.
- Mà thực lực của cậu Tần có thể ảnh hưởng đến cả cục diện của toàn bộ việc tranh đoạt thần vật. So sánh với việc chọn những người khác, cậu là người có hy vọng có được thần vật nhất.
Tần Xuyên mỉm cười:
- Đừng thế chứ, tôi thì có là gì đâu? Trong nước không phải còn có ba tông sư sao? Không phải còn có Phong thần, Thiết sư tướng quân sao?
Bạch Hạc lắc đầu cười:
- Thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Tông sự cùng lắm thì được xếp vào hàng ngũ cường giả thôi. Ba người còn lại là Dược Thương Hải, Lăng Vân, Kim Thiền đều không đọ nổi với Bul Kathos.
- Phong Thần là thần châm định hải của cả Hoa Hạ, không thể ra nước ngoài. Thực lực của Thiết sư còn chưa đủ để đoạt lấy thần vật
Tần Xuyên ngạc nhiên, nghe đến đó hắn khẽ nuốt nước bọt. Hắn biết rõ Bul Kathos rất mạnh, nhưng nghe những lời Bạch Hạc đánh giá, hắn vẫn thấy rất kinh sợ.
- Anh… anh đang trêu tôi đấy hả? Man Vương có mạnh đến mấy cũng không thể một mình giải quyết cả 3 tông sư được?
Bạch Hạc chân thành nói:
- Đối với đa phần mọi người, tông sư là cường giả cao cấp, nhưng trên thực tế, vẫn còn có truyền kỳ cường giả có thể áp đảo tông sư…
- Cường giả truyền kỳ?
Lần đầu tiên Tần Xuyên nghe thấy những điều này.
Bạch Hạc gật đầu nói:
- Chẳng qua tông sư chỉ là một loại võ cổ, tu luyện đến cảnh giới riêng của mình, mở ra môn võ đạo của mình. Còn theo võ cổ, đi vào trong quá trình võ đạo, tông sư mới chỉ là nhập môn mà thôi.
- Chỉ nắm giữ “Đạo” một cách triệt để mới có thể lột xác thành truyền kỳ được thôi.
Bạch Hạc thấy Tần Xuyên không nói gì liền tiếp tục giải thích:
- Nếu tôi đoán không sai, cảnh giới kiếm ý của cậu Tần đã đạt đến độ hư vô.
- Thiên địa bất nhân, thế gian đều vô căn cứ, chỉ có kiếm trong tay.
- Cảnh giới của cậu thật ra đã tìm được kiếm trong chính tâm hồn, cúng chính là “đạo của cậu”.
- Tuy nhiên, tu vi của cậu còn chưa đủ để khống chế được cảnh giới của mình. Nhưng quả thật, cậu có khả năng để khiêu chiến với cường giả truyền kỳ.
- Ý của anh là… vì đám người Dược Thương Hải mới thuộc cảnh giới “Thiên Kiếm” nên không thể chống lại Man Vương?
Tần Xuyên đã hiểu được ý này.
Hoá ra, trên tông sư còn có đột phá, mấu chốt nằm ở chỗ cảnh giới.
Bạch Hạc gật đầu cười nói:
- Đúng vậy. So với tông sư, cường giả truyền kỳ mỗi thời đại đều không thể vượt qua được. Trừ Man Vương, Vu Vương thì chỉ có sư phụ câu. Trước đây có một vị tiền bối Kiếm thánh, chỉ tiếc là Kiếm thánh đã đi mấy chục năm, nên hiện nay chỉ còn 3 vị cường giả truyền kỳ thôi.
Tần Xuyên giật mình nói:
- Sư phụ… sư phụ của tôi cũng là? Vậy chẳng lẽ anh không phải sao?
- Có thể là sư phụ của cậu không thể hiện khả năng thực sự ra, nhưng từ khi còn trẻ, ông ấy là có thực lực của cường giả truyền kỳ, về điểm này, cậu rất giống ông ấy.
- Về phần tôi… haha, tôi chỉ có thể dừng ở một nửa cảnh giới hư vô thôi. Đã hơn 30 năm rồi, có khi cả đời này cũng không qua được cảnh giới đó, tìm được đạo của chính mình.
Bạch Hạc tiếc nuối:
- Dù sao thì trong tông sư, cường giả truyền kỳ cũng rất hiếm. Hơn nữa cũng cần có cơ duyên nữa, không thể bắt ép được.
Cảm xúc của Tần Xuyên bùng nổ, có lẽ sư phụ sợ hắn kiêu ngạo nên không hề nói với hắn về cảnh giới trên tông sư.
Hiện nay, rốt cục hắn đã hiểu vì sao hắn khó sử dụng Bất Hủ Thanh Liên Kiếm ý, hoá ra là vì tu vi của hắn chưa đủ.
Ngay cả tu vi của tông sư hắn còn chưa đạt tới, phải dùng kiếm ý mà tông sư còn không dùng được, đó gọi là không tự lượng sức mình.
- Cậu Tần, mong cậu hãy đặt an nguy của thiên hạ lên đầu, giúp chúng tôi lấy lại được thần vật.
Bạch Hạc khẩn khoản.
- Không phải các người đã có huy chương Hải thần và Viêm Long lân sao, còn dùng Viêm Long lân để nghiên cứu nhằm đạt tới cảnh giới cao hơn, lẽ nào còn không phải là công dụng của thần vật sao? Sao còn liên quan đến sự sống còn của thiên hạ nữa?
Tần Xuyên hỏi như không biết.
Bạch Hạc thở dài:
- Nếu chỉ có mấy khối thần vật, dùng thần vật để nghiên cứu thì cũng không sao. Nhưng đến này, thần vật bị nhiều người thu thập, không thể để chuyện đó xảy ra được.
- Tôi biết cậu có nhiều điều muốn hỏi về thần vật. Tôi cam đoan, chỉ cần cậu đem thần vật giao cho chúng tôi, chúng tôi sẽ nói cho cậu biết công dụng của nó…
Bạn cần đăng nhập để bình luận