Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 541: Không hài lòng

Bấy giờ Chu Phương Tình mờ nhoẻn miệng nở một nụ cười thật xinh:
- Vầy mới đúng chứ, đàn ông con trai phải rộng lượng mới được. Chẳng phải Liễu tướng quân thấy anh chững chạc hơn cô ấy, bị anh chinh phục hoàn toàn luôn rồi đây này.
Tần Xuyên nghe mà da gà nổi lên khắp người. Chinh phục Liễu Hàn Yên? Cả đời này không biết có cơ hội đó không.
Hắn lợi dụng hệ thống Tiên Tri, tìm kiếm tin tức hiện tại của Liễu Hàn Yên, chẳng mấy chốc đã tra được một số thông tin liên lạc ở nam Sudan, đúng là chuyên tuyến mà Liễu Hàn Yên sử dụng.
Tần Xuyên hít vào một thật sâu, đoạn bấm dãy số.
Không phải đợi lâu, bên kia đã có người nghe máy. Quả nhiên giọng nói vang lên mang âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của phái nữ:
- Tôi là Liễu Hàn Yên.
Tần Xuyên cười nói:
- Bà xã, là anh đây. Chỗ em đang là buổi sáng, chắc không quấy rầy giấc ngủ của em đâu ha?
Hình như bởi Liễu Hàn Yên đang ngạc nhiên, bên kia im lặng trong một chốc.
Tần Xuyên không nghe cô nói lời nào, chỉ đành cố tự nhiên nói:
- Sắp hết một năm rồi, em ở ên đó có khỏe không? Có nhớ anh không em?
Liễu Hàn Yên không trả lời, mà hỏi ngược lại:
- Sao anh biết số này vậy?
- Ặc… Anh đã tra tìm thử, cái này có liên quan gì đâu. – Tần Xuyên nói.
- Đây là chuyên tuyến của Quân bộ, hẳn là bảo mật với bên ngoài. Anh đã hỏi người của Quốc An à? – Liễu Hàn Yên hỏi bằng giọng thận trọng.
Tần Xuyên thở dài, cười gượng gạo:
- Không có, là do tự anh điều tra. Anh không thèm lôi kéo quan hệ với mấy người đó. Mà bỏ qua mấy chuyện này đi… Bà xã, anh chỉ muốn hỏi em là, giáng sinh này có về không? Anh định chọn cho em một món quà, em thích gì nào?
Liễu Hàn Yên lại không trả lời, mà hỏi lại nghiêm túc:
- Anh nói cho em biết làm sao anh tra được số này trước đã? Anh không có làm chuyện sai trái gì chứ?
Tần Xuyên bực bội một hồi, trong lòng hoảng loạn, không nhịn nổi nữa, nói ra:
- Liễu Hàn Yên, ông xã em gọi điện cho em, chỉ muốn hỏi thử xem em ở đó nghỉ ngơi có tốt không, ăn ngon không, có phải vất vả lắm không, anh chỉ muốn biết rõ là chừng nào thì em về, chứ không hề có ý gì khác.
- Em có cần phải hỏi cho bằng được làm sao anh lấy được cái số này không vậy?! Không phải chỉ là một cái số thôi sao?! Đâu phải anh cấu kết với kẻ thù bán nước, anh gọi điện cho bà xã mà cũng không cho sao?
- Chẳng lẽ em không suy nghĩ cho bản thân, cho chúng ta trước hay sao? Lẽ nào anh không liên lạc với em, thì em cứ im lìm không nhắn cho anh nửa cái tin như thế ư?
Liễu Hàn Yên than nhẹ:
- Anh đừng hiểu lầm mà. Có thể là anh không biết, nhưng lấy phương thức liên lạc thông tin của quân đội lúc tác chiến bằng cách phi pháp là nghiêm trọng lắm đó! Có khả năng là vấn đề về nghe trộm và làm lộ mục tiêu. Anh nói cho em biết đi, sao anh lấy được mã số của em. Nếu không có chuyện gì, em sẽ không hỏi thêm nữa đâu…
Tần Xuyên tức xóc cành hông mà vẫn cố kìm nén lại, nói:
- Được, anh nói cho em biết, anh là hacker cao cấp. Anh đã hack Quốc An, tra xét được số của em, vậy đã hài lòng chưa? Anh thật là ngây thơ, biết trước như vầy thì đã không gọi cú điện thoại này rồi. Thôi, không làm mất thời gian của Đại Tướng quân nữa, ngắt đây!
Tần Xuyên tắt điện thoại cái rụp rồi quăng luôn cái di động, mặt đầy phiềm muộn.
Chu Phương Tình ở bên nghe được cũng hơi sững sờ, không ngờ cuộc hội thoại lại có thể kết thúc như vậy.
Cô cũng đã hiểu được phần nào về việc trước đây Tần Xuyên vẫn không gọi cho Liễu Hàn Yên. Xem chừng nam giới cũng đoán được vài tình huống có thể xảy ra.
- Liễu tướng quân... đúng là một cô gái đặc biệt đây.
Chu Phương Tình suy đi nghĩ lại, thấy nếu là mình thì dù thế nào cũng biết là phải nói vài lời thân mật trước, lại ân cần hỏi han tình hình gần đây, vân vân, rồi mới bắt đầu hỏi thăm chuyện sao có được mã số.
Mà Liễu Hàn Yên thì lại giống như một con dao giải phẫu, toàn cắt vào chỗ yếu, cơ bản là không hề có sự quanh co uyển chuyển.
Tần Xuyên cười khổ não, lắc lắc đầu:
- Chúng ta không thèm quản cô ấy nữa, cứ xem cô ấy như người ngoài. Anh cần gì cứ phải tự kiếm sự mất mặt chứ.
Trong ánh mắt Chu Phương Tình lóe lên chút đau lòng, nhưng cuối cùng không nói hay khuyên nhủ gì.
Tần Xuyên lái xe lên đường, nhưng lòng hắn cũng trăm mối tơ vò. Hắn muốn tự nói với bản thân rằng không nên quan tâm tới Liễu Hàn Yên nữa, cô ta rõ ràng không muốn dính dáng tới hắn nhiều quá, nhưng vừa nghĩ tới mấy chữ “Trong lúc tác chiến” của Liễu Hàn Yên là Tần Xuyên lại khó lòng yên tâm được.
Tác chiến? Tác chiến gì? Chẳng lẽ cô ấy dẫn quân đánh giặc ở bên đó sao? Có khi nào nguy hiểm lắm không…
Tần Xuyên tâm loạn như ma, hắn có cần dùng Tiên Tri tra qua không? Nhưng biết rõ cô ấy gặp nguy hiểm rồi, thì hắn lại nên làm thế nào đây?
Vùng phía nam Sudan, tại khu đình chiến, nơi đóng quân tạm thời của bộ đội Hoa Hạ.
Giữa một căn lếu vải, là phòng chỉ huy tạm thời. mấy ngày nay Đới Binh và Liễu Hàn Yên đều ở đây.
Lúc này, Liễu Hàn Yên khoác một chiếc áo khoác quân đội, ngồi trên ghề dựa, trên mặt bàn trước người đang bày bản đồ khu vực.
Cô vừa dùng xong bữa sáng đơn giản trong quân đội, ngồi đây phân tích thế cục thì bất ngờ nhận được điện thoại của Tần Xuyên.
Đầu kia Tần Xuyên bị chọc giận chắc rồi, sau khi nói lẫy một tràng thì ngắt điện thoại luôn.
Liễu Hàn Yên lặng kẽ buông máy, trên gương mặt hơi có vẻ mệt mỏi và xanh xao, có đôi phần biểu cảm tự trách.
Thật ra ý cô rất đơn giản. Cô sợ vì tìm mình mà hắn làm chuyện phi pháp gì đó, bị Quốc An nắm được nhược điểm lại gây phiền phức cho hắn.
Nhưng dường như cô không hiểu cách xử lý chuyện vợ chồng, trong lúc nam nữ nói chuyện với nhau, lúc mới bắt đầu thiếu vài lời, khiến cho cuộc đối thoại trở nên rất khó khăn.
Cô biết chứ, vì quan tâm cô nên Tần Xuyên mới làm vậy, nhưng cô lại không biết làm sao để truyền đạt được ý nghĩ trong lòng mình.
Liễu Hàn Yên hơi buồn buồn, tự nhủ:
- Em làm sao có thể mệt mỏi được, ăn được cũng tốt, không thiếu gì cả, cũng không cần quà giáng sinh,… Tạm thời vãn chưa thể quay về…
Tuy rằng liên lạc đã ngắt, nhưng Liễu Hàn Yên vẫn trả lời hết một loạt câu hỏi của Tần Xuyên. Chỉ là đã muộn rồi, anh ấy không nghe thấy.
Chính vào lúc này, từ xa xa nơi trú quân vọng đến tiếng đạn pháo “Uỳnh! Uỳnh!”
Liễu Hàn yên vội điều chỉnh sắc mặt cho nghiêm nghị lại rồi phóng ra ngoài. Ở ngoài tất cả quân nhân Hàn Thứ đều đã nâng cao tinh thần, trấn thủ tại những điểm có vị trí then chốt.
- Tướng quân! Bộ đội vũ trang Tang Ba lại khai hỏa! Lần này hình như là ở mặt trận Tây nam! – Sĩ quan phụ tá Thái Văn Quân đã trang bị súng ống, đi tới báo cáo.
Liễu Hàn Tên nhận ống nhòm, nhìn về phía khói thuốc súng xa xa, nói:
- Vũ trang Tang Ba sẽ không nổ súng vô lý. Nhất định là quân đội chính phủ muốn bí mật chiếm đóng mấy cơ sở lọc dầu trấn Trát Tây. Cho đặc phái viên gọi cho Áo Lãng tướng quân của quân đội chính phủ, bảo họ lập tức đình chiến!
- Vâng!
Thái Văn Quân lập tức đi truyền lệnh, rồi lại nhanh chóng quay về nói:
- Tướng quân, cứ để vậy không phải là cách. Tuy ngoài miệng thì họ hô hào ngừng bắn, nhưng đều rắp tâm đánh lén lẫn nhau.
- Mấy ngày gần đây số dân tìm đến chúng ta tị nạn ngày càng nhiều, một mặt là khả năng thu lưu của chúng ta có hạn, ngoài ra có thể có cả gián điệp và những phần tử vũ trang trà trộn vào. chi bằng chúng ta dừng việc tiếp nhận dân chạy nạn đi, dù sao thì đây cũng đâu phải nghĩa vụ mà chúng ta phải gánh lấy chứ!
- Chúng ta chỉ cần khống chế khu ngừng bắn này, không để bùng nổ chiến tranh quy mô lớn, tranh thủ thời gian cho Liên Hợp Quốc đàm phán là được rồi!
Liễu Hàn Yên cũng tỏ ra vẻ trầm trọng:
- Không được! nếu như chúng ta tới đây với danh nghĩa là bảo vệ hòa bình mà ngay cả dân thường vô tội cũng không bảo vệ được, để họ dấn thân nơi chiến hỏa, dù cuối cùng không có chiến tranh nổ ra mà mọi người lại chết hết, thì đó là thứ hòa bình gì đây?
- Bảo các chiến sĩ lúc kiểm tra dân chạy nạn phải chú ý cẩn thận hơn, còn việc song phương ngừng bắn đàm phán, thì chúng ta chỉ có thể chờ cấp trên ra mặt quyết định thôi.
- Nhưng, tướng quân à… Vạn nhất có chuyện gì xảy ra, đám người bên Bộ Tham mưu chắc chắn sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu ngài. Họ vốn chẳng hề để tâm tới sự sống chết của mấy người Sudan này đâu! Đến lúc đó, ngài có thể …
Thái Văn Quân rất lo lắng.
Liễu hàn yên nói như chém đinh chặt sắt:
- Không cần nói nữa, có chuyện gì tôi sẽ gánh mọi trách nhiệm.
- Tướng quân! Ngài làm vậy là quá mạo hiểm! – Hốc mắt của Thái Văn Quân ửng đỏ.
Liễu Hàn Yên nhìn ra khu vực tiếp đón dân chạy nạn, thấy nhiều người chạy nạn da đen quần áo đã tơi tả hết. Cô nói:
- Nếu một mình tôi chịu phạt mà có thể cứu được hàng trăm người khốn khổ, thì không phải là rất đáng giá ư?
Thái Văn quân thở dài, chỉ đành chào một tiếng rồi bước ra ngoài làm việc tiếp.
Cổng doanh trại có mười người dân tị nạn đang được kiểm tra hộ khẩu. Họ đều là dân chúng trong thôn xóm xung quanh, thức ăn và đồ dùng đều bị cướp hết rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắn chết, chỉ còn nước chạy đến nương nhờ quân đội Duy Hòa.
Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã lái vào cổng doanh trại. Một sĩ quan trung niên, cấp bậc Thiếu tướng bước xuống. Ngoài ra còn có hai sĩ quan cấp Thượng tá đến cùng.
Thiếu tướng trung niên thấy binh sĩ đang cho dân chạy nạn đi, mắng lớn:
- Dừng lại hết đi! ai cho mấy người đón nhận dân chạy nạn đấy hử?
Một đám binh sĩ Hàn Thứ nhìn thấy sĩ quan, đều tỏ ra khó xử, đứng sững lại không biết làm gì cho phải.
- Trần Tham mưu, là lệnh của tôi. – Liễu Hàn Yên nghe tiếng xe việt dã thì tới ngay, nói với vẻ mặt lạnh như núi băng ngàn năm.
Trần Chí Hào nghe xong hừ một tiếng rõ to:
- Hừ! Liễu Tướng quân, cấp trên không có ra lệnh, cô dựa vào đâu mà dám thu dân tị nạn? Đây là khu đình chiến, không phải là Sở nạn dân! Mau tống bọn tị nạn này ra ngoài!
Thái Văn Quân và toán binh sĩ Hàn Thứ đều lo lắng nhìn Liễu Hàn Yên. Phải biết Trần Chí Hào Tham mưu này không phải là một Tham mưu trưởng bình thường.
Vợ y là con gái Long gia. Nói cách khác, y chính là anh em đồng bào của mấy vị lão đại Long gia. Thế nên trong hoạt động hòa bình lần này, tuy Liễu Hàn yên là chỉ huy trên tiền tuyến, nhưng Lâm Chí Hào mới là người có địa vị cao nhất nơi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận