Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 492: Là do em suy nghĩ nhiều quá rồi

Hai Geisha trẻ tuổi không ngờ Tần Xuyên lại nói như vậy. Nhưng Minako vẫn vui vẻ cho Tần Xuyên tiền để đi taxi, không cần đi tàu điện ngầm.
Tần Xuyên đưa cho hai chị em phương thức liên lạc. Đến lúc điều tra ra được có thể thông báo với họ. Và lúc họ gặp khó khăn cũng có thể tìm đến hắn.
Khi tạm biệt, Minako còn hôn lên má Tần Xuyên, sau đó lập tức xấu hổ chạy vào trong.
Đối với hai chị em, sự xuất hiện của Tần Xuyên đã đem lại một tia sáng trong cuộc đời tối tăm của họ.
Tần Xuyên đi taxi đến khách sạn hắn ở trước đó. Trên đường đi, hắn nhìn thấy hai bên đường đều ngập tràn không khí bị thương.
Không ít người đưa hoa, đốt nến ở bên đường, để tưởng niệm những người đã chết.
Tần Xuyên rất buồn. Mặc dù đó không phải là quyết định của hắn, nhưng thật ra hắn có cơ hội để khống chế bản thân, giống như hắn khống chế bản thân không giết Liễu Hàn Yên bằng bản năng của mình vậy.
Chỉ tiếc rằng, tâm trí của hắn vẫn thua sức mạnh quỷ dị đó.
Đến tận khi bước vào khách sạn, vì quá tự trách mình, Tần Xuyên thậm chí không nhận ra rằng, những người lướt qua hắn đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.
Đi thang máy đến căn phòng vip ở tầng trên cùng. Tần Xuyên bấm chuông cửa, cánh cửa mở ra nhanh chóng.
- Tần tiên sinh! Cuối cùng anh cũng đến rồi!
Người mở cửa là Hisakura, nhưng vừa thấy bộ dạng của Tần Xuyên, cô cũng ngạc nhiên, và còn hơi oán trách.
Tần Xuyên lấy lại tinh thần, không muốn để người xung quanh phải nghĩ nhiều, bèn cười nói:
- Sao thế, cô sao vậy?
- Tần tiên sinh, thật ra anh đã đến Nhật lâu rồi đúng không?
Hisakura hỏi không vui chút nào.
Tần Xuyên hơi ngạc nhiên, chớp mắt hỏi:
- Cô hỏi thế là sao?
Hisakura nghĩ một lát rồi nói:
- Vào đây trước đã, tướng quân đang đợi anh đấy.
Tần Xuyên bước vào phòng, Liễu Hàn Yên và Holman đã ngồi ở đó từ bao giờ.
Holman cũng rất thông minh, giả bộ đây là lần đầu tiên gặp Tần Xuyên, trước đó không hề quen biết, để đỡ bị lộ.
Thần sắc của Liễu Hàn Yên hơi tiều tụy. Thấy Tần Xuyên bước vào, ánh mắt cô lạnh lùng, không tỏ vẻ gì, điềm đạm nói:
- Anh gọi điện về cho Tần gia đi đã, để họ biết anh vẫn ổn. Người trong nước đều đang tìm anh đấy.
Tần Xuyên không vội làm những điều này, hắn bước tới nhìn cô thật kỹ rồi ân cần hỏi:
- Em có bị thương không? Mọi việc đã giải quyết xong chưa?
- Em không sao.
- Không sao là được rồi. Vậy chúng ta mau về nước thôi. Ở đây không an toàn.
Tần Xuyên không yên tâm. Ngộ nhỡ người của Thi Ma Môn lại đến bắt Liễu Hàn Yên thì phiền to. Hắn không chắc liệu mình có thể bảo vệ cô lần nữa hay không.
Liễu Hàn Yên lắc đầu:
- Không được. Lần này em sống sót được, đều nhờ người tên Kiếm Ma kia. Giờ đây không biết anh ta ở đâu, sống chết thế nào. Ít nhất em phải đợi đến khi biết được tin của anh ta mới đi được.
Tần Xuyên nản giọng:
- Em cứ kệ anh ta đi. Anh ta lợi hại như vậy, nhất định sẽ không sao đâu!
Nghe chồng nói vậy, Liễu Hàn Yên chau mày:
- Mặc dù anh ta chỉ là một người dưng nước lã. Nhưng dù sao anh ta đã giúp em không ít, còn cứu em không chỉ một lần. Giờ anh ta đã thành tâm điểm của mọi người, không biết sống chết thế nào, sao em an tâm cho được?
Tần Xuyên cười khổ. Hắn hơi nổi ghen. Điều quan trọng nhất là, hắn đang ghen với “chính mình”.
- Vậy…Anh cùng em đợi tin của anh ta vậy. Đúng rồi, em ăn tối chưa? Sao anh thấy mặt em gầy thế?
Tần Xuyên xót xa nói.
Liễu Hàn Yên liếc nhìn hắn rồi nói:
- Anh cứ đi rửa mặt đi đã.
Tần Xuyên ngám ngẩm, sờ vào mặt mình theo bản năng. Khi bỏ tay ra, hắn phát hiện ra trên tay mình có màu đỏ…
Son à?
Lập tức lòng Tần Xuyên giật nảy lên, hắn cười ngượng ngùng:
- Vợ à, em nghe anh giải thích cái đã, đây chỉ là…chỉ là có một cô gái chào tạm biệt anh thôi…
- Không cần giải thích đâu. Em không có tâm trạng, và cũng chẳng hứng thú nghe anh nói những điều này.
Liễu Hàn Yên thẳng thắn nói.
Hisakura bên cạnh bèn cất lời:
- Tần tiên sinh, dù anh có thích chơi bời, thì cũng phải liên lạc với tôi trước chứ, để chúng tôi còn biết anh bình an vô sự. Sau khi tướng quân biết tôi đã liên lạc với anh, cô ấy cũng rất lo tại sao anh cứ không liên lạc lại.
Tần Xuyên nghe vậy bèn vui vẻ nói:
- Thật sao? Vợ à, em lo cho anh à?
Liễu Hàn Yên thở dài:
- Em đã gọi điện về Bộ An Ninh Quốc Thổ, báo cáo việc không hoàn thành nhiệm vụ của mình. Họ hỏi về anh, em mới biết hóa ra anh cũng mất tích rồi.
Em lo rằng anh lại giống như trước kia, chạy đến chỗ em, tham gia vào việc của em lần này. Nhưng giờ em thấy mình suy nghĩ nhiều quá rồi. Có lẽ mấy ngày này anh chơi rất vui.
Tần Xuyên nghẹn họng, không nói được gì. Hắn cũng không thể nói ra rằng, hắn đã tham gia việc này từ đầu đến cuối. Nhưng hắn đã bị hiểu lầm. Dù sao thì nói thế nào hắn cũng là người không phải, đành phải ngậm bồ hòn.
Liễu Hàn Yên tưởng thái độ của hắn là đang tự trách mình, bèn lắc đầu nói:
- Anh không cần áy náy đâu. Em không nói rằng anh đã làm sai. Anh không tham dự vào việc lần này là điều đúng đắn.
- Việc lần này vốn là do tính bất cẩn của em gây nên. Hơn nữa sự việc quá nguy hiểm, cửu tử nhất sinh, anh không đến là đúng. Em cũng không có ý trách anh. Dù sao thì, nếu anh vì em mà xảy ra việc gì, em có chết cũng không nhắm mắt.
Tần Xuyên chỉ đành cười khổ:
- Đừng nói những điều khoa trương thế nữa. Nói chung là…Em không sao là tốt rồi.
Hisakura bên cạnh nói:
- Tần tiên sinh, anh đã ăn tối chưa? Có cần tôi bảo khách sạn đưa đồ ăn đến không?
Mặc dù những gì Tần Xuyên đã làm khiến Hisakura cảm thấy không hay, nhưng cô vẫn rất kính trọng Tần Xuyên.
Tần Xuyên xua tay ngụ ý không cần, bước tới ôm lấy vai Holman rồi nói:
- Vị huynh đệ nước ngoài này là ai vậy? Đây là lần đầu tiên anh gặp anh ấy.
- Đây là bạn của Kiếm Ma. Anh ấy cũng đang đợi tin của Kiếm Ma.
Liễu Hàn Yên nói.
Tần Xuyên lộ vẻ ngạc nhiên, nhướn lông mày với Holman:
- Rất có nghĩa khí mà, này người anh em, anh đã ăn tối chưa? Kết bạn nhé, ta cùng ra ngoài ăn tối được không?
Holman hiểu ý, cười ha ha biểu lộ đồng ý.
Hai người bước ra khỏi khách sạn, đến một con phố gần đó, tìm một quán ăn nhỏ, vừa uống trà Ô Long vừa ăn.
Holman ranh mãnh nói:
- Ngày người anh em, anh thật giỏi. Tôi còn tưởng anh teo đời rồi cơ đấy! Hóa ra chỉ một thời gian ngắn như vậy, mà đã đi phong lưu xong rồi? Nói tôi nghe xem, anh đi đâu thế?
- Phong với lưu cái gì. Đều là hiểu lầm hết. Vợ tôi không biết sự tình, chẳng lẽ anh cũng không biết sao? Nhưng nói thật, tôi tưởng anh chạy rồi cơ, vậy mà còn ở lại đây đợi tin của tôi. Anh được lắm.
Tần Xuyên ăn nhồm nhoàm, nói không ra tiếng.
Holman làm một động tác tay ngụ ý “tiền”, rồi cười hì hì nói:
- Lần này, vì giúp anh nên đã tổn thất một bảo bối nhỏ của tôi. Tôi phải đợi anh về đòi tiền chứ.
Tần Xuyên suýt thì sắc, hắn nói:
- Chỉ vì chuyện này thôi à? Thế mà tôi còn tưởng anh là người anh em tốt cơ đấy. Về sau tôi sẽ gửi tiền cho anh, anh mau đặt vé máy bay về đi, để không bị Thi Ma Môn để ý đến.
- Yên tâm đi, trốn là nghề của tôi rồi.
Holman tự tin nói.
- Trước khi đi, anh đưa điện thoại cho tôi dùng một chút. Tôi phải bảo công hội Phoenix tuyên bố tôi còn sống, nếu không vợ tôi không chịu về nhà.
Tần Xuyên chán nản nói.
Holman cười xấu:
- Tự ghen với mình. Tôi thấy tò mò không biết cảm giác này thế nào.
- Nói nữa là tôi không cho anh tiền đâu đấy!
Tần Xuyên hậm hực.
Ăn xong, Tần Xuyên gọi điện cho Đường Vi, báo với cô hắn không sao, và cũng có thể tuyên bố với bên ngoài rằng, Kiếm Ma đã về tổ chức, và từ chối thừa nhận rằng đã tham gia vào vụ huyết án ở Tokyo.
Đường Vi rất muốn biết tại sao Tần Xuyên lại giết người vô tội một cách bừa bãi. Sau khi biết rằng Tần Xuyên bị một năng lượng kỳ lạ nào đó trong cơ thể khống chế, cô rất lo lắng, nhưng cũng không biết làm gì.

Trung Quốc, kinh thành, Bộ An Ninh Quốc Thổ.
Trong phòng họp, những lãnh đạo cấp cao và tướng lĩnh đều sầm mặt, rõ ràng là họ đã suy nghĩ một lúc lâu.
Vốn dĩ là việc Liễu Hàn Yên và Tần Xuyên lần lượt mất tích, nhưng không ngờ rằng, lại xảy ra một vụ huyết án kinh thiên động địa ở Tokyo. Việc này liên quan đến quá nhiều đầu mối.
Cũng có nghĩa là, vốn dĩ chỉ là việc của cá nhân, nhưng giờ đây đã thành việc giữa nhà nước với nhà nước.
- Thủ trưởng đứng đầu đang viếng thăm châu Âu, nhưng cũng quan tâm đến việc này. Sáng nay ngài đã nói chuyện với tôi, nói rằng phải chỉnh đốn lại tác phong của tướng lĩnh trong quân đội, phải điều tra đến cùng. Hơn nữa, không được để việc này ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao giữa ta và Nhật, nếu không sẽ trở thành cho Nhật một cơ hội để nói mình.
Phó bộ trưởng thường vụ Tống Bảo Khôn trông rất mệt mỏi. Đã mấy ngày rồi không ngủ. Y đưa mắt nhìn những người có mặt rồi nói:
- Ngày mai Liễu Hàn Yên sẽ cùng Tần Xuyên về nước, chư vị có ý kiến gì không?
Phó tổng tham mưu quân đội Long Hải Hiên cất tiếng:
- Nếu trách tướng quân Liễu, thì không được nhắc đến việc ở Tokyo, chỉ được nói đến việc cô ấy tự rời bỏ công việc. Nếu không sẽ trở thành chưa đánh đã khai. Việc này vốn là do tên Kiếm Ma kia gây nên. Tôi thấy, chúng ta chỉ cần xử lý theo quân pháp là được.
- Xử lý theo quân pháp? Liễu Hàn Yên hiểu pháp luật mà còn phạm pháp. Cô ấy đã phạm pháp quá nhiều điều rồi. Dù không xử bắn cũng phải cách chức, ngồi tù mọt gông. Liễu tư lệnh liệu có đồng ý không?
Người đàn ông cất tiếng hỏi đang nhếch miệng cười, đó chính là đại lão thứ hai của Cơ gia, tổng chỉ huy đội hải quân lục chiến – Cơ Vạn Niên, cũng chính là chú của anh em Cơ gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận