Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 663: Chỉ có cậu biết

- Ra ngoài…
Lăng Vân sư thái lạnh lung thốt ra hai chữ.
- Tôi sẽ ra ngoài, nhưng hình như trong người cô còn có độc tố khác, có cần tôi châm cứu giúp không…
- Ra ngoài!
Giọng Lăng Vân sư thái lạnh lùng hơn.
Tần Xuyên ngạc nhiên, người phụ nữ này đúng là nóng nảy, hơn nữa sao lại có cảm giác uy nghiêm vậy chứ.
Nhưng hắn cũng hiểu, dù sao người ta cũng đã chịu oan ức rồi.
Tần Xuyên không nói thêm gì, quay người bước ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, chính là căn cứ của Thiên Thủy Các, trong căn phòng nghị sự này, có hai các chủ, cùng đám đệ tử Tô Hoan Hoan đang lo lắng chờ đợi.
- Anh rể, anh rể! Cuối cùng anh cũng ra rồi!
Liễu Tiên Tiên nhìn thấy người thân, vô cùng vui mừng, lao về phía Tần Xuyên.
Tuy đã nghe nói từ trước, Tần Xuyên đã xuất hiện trong trận thi đấu thế gia, chưa chết, nhưng nhìn thấy người sống, Liễu Tiên Tiên vẫn vui hơn nhiều.
Tần Xuyên nhìn thấy em vợ, dĩ nhiên cũng rất vui, ôm lấy Liễu Tiên Tiên xoay một vòng, xoa tóc cô.
- Không bị thương chứ?
- Dạ!
Liễu Tiên Tiên cười nói:
- Em biết ngay anh rể không chết dễ dàng như vậy mà, hại chị em thương tâm lâu như vậy, sau này anh phải đền bù cho em đấy!
- Chị em thương tâm, sao anh phải đền bù cho em?
Tần Xuyên ngạc nhiên nói.
- Ờ... nói chung là phải đền bù cho em!
Liễu Tiên Tiên xoay người.
Nói:
- Em cũng lo lắng cho anh, hại em gầy biết bao nhiêu rồi đây này!
Tần Xuyên im lặng, nhìn thế nào cũng thấy càng ngày càng đầy đặn mà.
Vương Nhu các chủ Thiên Thủy Các, sốt ruột bước đến, dò hỏi:
- Tần tiên sinh, chưởng môn chúng tôi thế nào rồi?
Tần Xuyên bực bội.
- Chưởng môn? Lăng Vân sư thái? Bà ấy làm sao chứ?
Lần này, mọi người trong các nhìn nhau.
- Tần tiên sinh, đã đến lúc này rồi, đừng đùa với chúng tôi nữa, không phải vừa nãy ngài chữa trị cho chưởng môn chúng tôi sao? Độc tố trong người bà ấy đã được loại bỏ rồi chứ?
Vương Nhu lại hỏi.
Tần Xuyên trừng mắt nhìn, chậm rãi nhớ lại, không kìm được ngoác miệng, nhưng cả nửa ngày trời vẫn nói không ra lời.
Tần Xuyên nhìn theo bản năng nhìn bàn tay hắn vẫn còn đang ẩm ướt, lại nhìn Nạp Lan Thấm đứng cạnh.
Vừa nhìn sang, thấy mặt Nạp Lan Thấm xụ xuống, tỏ ra không muốn nói gì.
- Cái... cái... cô gái kia, không đúng, nữ sĩ kia... là.... Lăng Vân sư thái!?
Tần Xuyên xác nhận lại.
Các chủ Vân Sơn Các Mã Ngọc Tiêu cau mày nói:
- Sao, Tần tiên sinh không biết à?
Tần Xuyên hít mạnh một hơi, cười khổ nói:
- Cái này... thật sự tôi không biết, lúc đó vội vã cứu người, nên không hỏi rõ...
- Ôi trời, không sao, Tần Xuyên, anh nói đi, sư phụ tôi sao rồi?
- Haha.... Lăng Vân sư thái căn bản không vấn đề gì, nghỉ ngơi một chút, bà ấy có thể tự khôi phục được.
Tần Xuyên nói.
- Cho dù thế nào, có thể cứu được chưởng môn của chúng tôi, thì ngài chính là ân nhân của Thủy Vân Tĩnh Trai chúng tôi.
Mã Ngọc Tiêu cười nói.
Vương Nhu gật đầu, cũng cười nói:
- Là chồng của Hàn Yên, vốn là một nửa người nhà rồi, đại ân đúng là không thể nào cảm tạ hết được.
Tần Xuyên nghe thấy mấy chữ “chồng của Hàn Yên”, trong lòng không ngừng kêu khổ, nếu để Liễu Hàn Yên biết chuyện tối nay, mình tiêu chắc rồi.
Chỉ mong, Lăng Vân sư thái đại nhân rộng lượng, không để ý đến những “tiểu tiết” này, coi như làm một cuộc phẫu thuật, đừng nghĩ nhiều quá.
Nhưng, vừa nghĩ đường đường một vị tông sư, hơn năm mươi tuổi rồi, lại xinh đẹp động lòng người như vậy, Tần Xuyên vẫn thổn thức không nguôi.
Tu vi cao thâm, phối hợp với pháp môn Thiên Huyễn Băng Ngưng làm chậm lão hóa đúng là thần kỳ.
Tô Hoan Hoan và vài đệ tử dòng chính, cùng với hai các chủ, đều muốn vào thăm Lăng Vân sư thái, nhưng tất cả đều bị Lăng Vân sư thái ngăn lại bên ngoài, không cho họ vào.
Mọi người đành trở về phòng nghị sự, thảo luận trước về chuyện ngày hôm nay.
Đầu tiên, dĩ nhiên là phải an táng cho những đệ tử đã chết, ngoài ra, thảo luận chuyện của Thánh giáo.
Biết Tuyết Nữ đã học được thuật Dịch Dung của Thánh giáo, Tần Xuyên đã hiểu, vì sao lại xuất hiện “Liễu Hàn Yên”.
Một đêm trôi qua, Tần Xuyên và Nạp Lan Thấm tạm thời không có ý định rời khỏi Thủy Vân Tĩnh Trai, bởi vì khó đảm bảo Thánh giáo có còn âm mưu gì với nơi này hay không.
Ngoài ra, Thủy Vân Tĩnh Trai cũng công bố với thiên hạ, Tần Xuyên đang ở trong Tông, nếu Liễu Hàn Yên nghe được tin này, chắc chắn cũng sẽ chạy đến đây.
Quan trọng nhất là, Tần Xuyên muốn nói chuyện với Lăng Vân sư thái, bàn bạc ổn thỏa chuyện xấu hổ giữa hai người, nói cách khác, trong lòng Tần Xuyên vẫn còn chút vướng mắc, dù sao đây cũng là sư phụ của Liễu Hàn Yên, là trưởng bối.
Đáng tiếc, Lăng Vân sư thái tự giam mình ở trong phòng, cả đêm không bước ra ngoài.
Trưa hôm sau, Tần Xuyên và Nạp Lan Thấm thương lượng một chút, định chủ động tìm Lăng Vân nói chuyện, chủ yếu là đi nhận lỗi.
Nhưng không ngờ, có một vị khách khó ai ngờ đến, đã tìm tới Thủy Vân Tĩnh Trai.
Trong phòng khách trên đỉnh núi, một người đàn ông trung niên thần thái nhàn nhã, cử chỉ tiêu sái, thưởng thức trà thơm, xem bài trí xung quanh, tâm trạng như rất thoải mái.
- Sao ông lại đến đây?
Sau khi nhận được tin, Tần Xuyên bước vào trong sảnh.
- Con của cha khởi tử hoàn sinh, đương nhiên cha phải chạy đến ngay chứ.
Tần Mục cười ha ha, đứng dậy bước lên, ôm cổ Tần Xuyên:
- Thằng nhóc giỏi! Cha biết là con không chết, hại cha tìm con khắp thế giới.
Tần Xuyên nhìn vẻ mặt kích động của cha, cau mày nói:
- Ông tìm tôi khắp nơi?
- Nói linh tinh! Không thì con nghĩ sao chứ!
- Vậy sao không bảo vệ tốt người phụ nữ của tôi?
Tần Xuyên hỏi.
- Ây dà, đây là sơ suất của cha, nhưng cũng may, không xảy ra vấn đề quá lớn.
Tần Mục cười hì hì, vỗ vai Tần Xuyên:
- Khá lắm, tu vi tăng, xem ra chuyện ở Đại hội Tiềm Long, là phúc không phải họa.
Tần Xuyên thản nhiên ngồi xuống, nói:
- Tin tức của ông nhanh nhạy thật đấy, tối qua tôi mới đến đây, ông đã tìm được đến đây rồi sao?
- Thì như con nói, tốc độ của cha, thiên hạ vô song.
Tần Mục đắc ý ngồi xuống:
- Còn con, thằng nhóc, con tà môn quá, sao họ lại nói con chết rồi, mà con lại đột phá như vậy? Tố chất cơ thể của con, đúng là không tầm thường, chẳng lẽ gien của cha đúng là ưu tú đến vậy sao?
Tần Xuyên bĩu môi:
- Chẳng liên quan gì đến ông, ông đến đây, chẳng lẽ để khoác lác với tôi?
Tần Mục nghiêm mặt, hạ giọng nói:
- Dĩ nhiên không phải, thằng nhóc, lần này con về, có đem Thần Vật về không?
- Là mảnh lấy được ở Đại hội Tiềm Long, muốn tôi giao cho ông?
Tần Xuyên hỏi.
- Lấy được là tốt rồi.
Tần Mục nhẹ nhàng thở ra, vui mừng nói:
- Với tu vi của con hiện nay, đặt con ở đâu cũng chẳng thành vấn đề, cha rất yên tâm.
- Nếu ông cần, tôi đưa ông cũng không sao, dù sao tôi cũng chẳng biết dùng thế nào.
Tần Xuyên nói.
Tần Mục lắc đầu, khoát khoát tay ý bảo không cần:
- Cứ để chỗ con đi, tiếp theo, chúng ta phải có thêm những thần vật khác mới được. Cha đã nghe về chuyện trong cuộc thi đấu thế gia rồi, xem ra Thánh giáo đã lấy Viêm Long Lân và Huy chương Hải thần, cộng thêm tin tức lúc cha ở nước ngoài nghe ngóng được, mảnh của Vu Vương trước kia, cũng bị Thánh giáo lấy rồi.
- Quả nhiên là Thánh giáo...
Tần Xuyên không hề thấy bất ngờ...
Đúng lúc này, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến di động Tần Xuyên.
Tần Xuyên nhìn dãy số, thấy một dãy số lộn xộn, nhíu mày, ấn nút nghe.
- Tìm ai?
- Hừ hừ, Kiếm Ma, có nhớ giọng tôi không?
Mắt Tần Xuyên lóe lên,
- Teresa?
- Hahaha... con rể ngoan của mẹ, trí nhớ tốt lắm, đầu tiên chúc mừng con khởi tử hoàn sinh.
- Bạch Dạ đâu?
Tần Xuyên trầm giọng hỏi.
Tần Xuyên kéo dài thời gian, đồng thời lén ấn phím, để Tiên tri truy tìm vị trí của cú điện thoại này.
- Chỉ cần cậu giao ba mảnh Thần vật trong tay ra đây, sẽ được gặp nó ngay, yên tâm đi, Bạch Dạ là con gái tôi, tôi cũng không cam tâm để nó chết? Đúng không nào?
Teresa nói một cách đùa giỡn hành hạ.
Tần Xuyên híp mắt,
- Tôi muốn nghe giọng Bạch Dạ trước, tôi có lời muốn hỏi cô ấy, chỉ cần nói xong, tôi có thể sẽ cân nhắc chuyện giao Thần vật cho các người.
Vừa nghe sẽ đưa Thần vật cho Thánh giáo, Tần Mục đứng bên cạnh, đánh vào đùi Tần Xuyên:
- Thằng nhóc thối! Con điên rồi à!? Vì phụ nữ mà ngay cả Thần vật cũng không cần nữa sao!?
Tần Xuyên đẩy ông ta ra, bảo ông ta đừng nhiều chuyện.
Teresa do dự một chút, nói:
- Không thành vấn đề, tôi sẽ thỏa mãn cậu.
Vài phút sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ không chút sức lực...
- Tần Xuyên...
Nghe thấy giọng Bạch Dạ, ánh mắt Tần Xuyên trở nên phức tạp, hít sâu một hơi, nói:
- Sao em không giao Thần Vật cho họ, nếu em đã muốn đi cùng họ, đáng lý phải tìm được Thần vật của anh từ sớm rồi chứ.
Bạch Dạ trầm mặc, không nói thành lời.
Teresa lại cười khanh khách nói:
- Đứa con gái ngốc này cảu tôi, lo cậu không đấu lại bọn tôi, ngụy tạo hai mảnhThần vật giả đến lừa bọn tôi, đáng tiếc bị bọn tôi vạch trần... Nó nói, Thần vật giờ được để ở một nơi chỉ mình cậu biết, cho nên, đành phiền cậu đem Thần vật đến cho bọn tôi rồi.
- Nơi chỉ có tôi biết?
Tần Xuyên hơi mơ màng.
- Nói nhiều quá, cho cậu kỳ hạn một ngày, hai mươi bốn tiếng sau sẽ liên hệ với cậu, còn chuyện truy tìm tín hiệu điện thoại gì đó... Cậu bớt bớt đi, bọn tôi không ngu đến mức đó đâu.
Teresa nói xong, cúp điện thoại.
Tần Xuyên vội vàng xem két quả truy tìm của hệ thống Tiên tri, chỉ có thể xác nhận, phạm vi chính xác cơ bản không thể nào định vị được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận