Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 669: Tiểu Bảo

Cùng với lời kể lại của Tử La, một đoạn lịch sử nhân loại khiến mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được hiện ra trước mặt mọi người…
Hóa ra nhân loại hiện tại không phải nhóm người đầu tiên trên địa cầu, cách đấy mấy tỷ năm, trên địa cầu đã xuất hiện nền văn minh nhân loại cực kỳ phát triển.
Chỉ có điều văn minh khi đó không đi theo con đường khoa học kỹ thuật mà theo con đường tu hành khai thác tiềm lực bản thân, theo đuổi đạo trời.
Các tu sĩ lúc đó sống cùng một thời kì với các loại thú lớn thời cổ rất mạnh, rất nhiều tiên nhân, thần thú, hung thú… lưu truyền thiện nay thật ra đều còn sót lại thì thời văn minh đó, không phải thật sự tự nhiên mà có.
Có điều chẳng ai ngờ đến là khi đó có một tiểu hành tinh đã đâm vào địa cầu.
Đại đa số sinh mệnh trên địa cầu đều bị hủy trong chốc lát , chỉ có một bầy người may mắn sống sot cùng với một số ít con thú lớn thời cổ vô cùng mạnh là có thể kéo dài tính mạng.
Sau khi bị tiểu hành tinh va vào, địa cầu biến thành dung nham biển lửa, sinh linh lầm than, không hề thích hợp cho nhân loại tiếp tục sinh sống.
May mắn là khi đó trong số những đạo sĩ còn sống sót, có một cao nhân chưa từng có.
Cao nhân này thông qua lần va đập đó, bắt đầu thăm dò sự huyền bí của vũ trụ, ý tưởng nảy sinh, dùng một số nguyên liệu đặc thù trên địa cầu để tạo ra Tinh Chi Bỉ Ngạn.
Cao nhân này đã dùng Tinh Chi Bỉ Ngạn để thay đổi vận mệnh của địa cầu, địa cầu lại khôi phục môi trường vốn có, các loại sinh mệnh cũng bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Cao nhân ý thức được sự tồn tại của Tinh Chi Bỉ Ngạn là vô cùng nguy hiểm.
Vì nếu nó đã có thể đưa thế giới từ địa ngục trở về thiên đường thì nó cũng có thể khiến thế giới lại quay về địa ngục.
Ngay cả vận mệnh của địa cầu cũng có thể thay đổi thì đương nhiên cũng có thể đổi những sinh linh trên địa cầu.
Vì thế, cao nhân tập hợp các tu sĩ còn lại kia, xây dựng “Đạo Môn” đầu tiên.
Mà hai đệ tử của y, sau khi cao nhân qua đời, để tránh cho nội bộ Đạo Môn xảy ra vấn đề, đến lúc đó có người lạm dụng Tinh Chi Bỉ Ngạn nên đã lần lượt sáng lập Bàn Long Các cùng Thanh Liên Môn.
Như vậy, nếu bất cứ bên nào xảy ra vấn đề thì bên kia vẫn có thể áp dụng biện pháp ngăn chặn.
Dù đây không phải cách vẹn toàn nhưng đã là cách ổn thỏa nhất họ có thể nghĩ đến.
- … Nhiều năm qua, Thanh Liên Môn và Bàn Long Các chúng ta đều chưa từng xảy ra vấn đề gì lớn, không chỉ vì đạo thống mà chúng ta kế thừa có thực lực đủ mạnh để bảo vệ tất cả, mà còn vì chúng ta đều nghiêm khắc làm việc theo môn quy.
- Ví dụ như môn nhân của hai phái chúng ta đều không cho phép có con cái có gia đình, như vậy sẽ không vì quan hệ tình thân mà tiết lộ bí mật tông môn, cũng sẽ không bị tình thân làm mờ cảm giác sứ mệnh…
Tử La nói đến đây, có vài phần xin lỗi nhìn Tần Xuyên:
- Thật xin lỗi, con trai, năm đó điều mẹ có thể làm chỉ là bảo vệ con, để con có thể lớn lên khỏe mạnh.
- Vì thế, ta bắt buộc phải biến mất trong thế giới của con, thế sẽ không gặp lại con nữa, nếu không… Những trưởng bối của sư môn kia sẽ không cho phép con sống trên đời.
- Vậy rốt cục cha tôi là ai?
Tần Xuyên hỏi.
Tử La cắn cắn cặp môi đỏ mọng:
- Chuyện này… vì thân phận của cha con cũng rất đặc biệt nên trừ khi con có thể nhận ông ấy, nếu không ta cũng không thể nói.
Sợ Tần Xuyên hiểu lầm, Tử La lại lập tức giải thích:
- Bảo bối con phải tin mẹ, chúng ta cũng chỉ vì muốn bảo vệ con!
Thật ra Tần Xuyên sớm đã đoán được sẽ nhận được đáp án như vậy, hắn nhíu mày nói:
- Đừng gọi tôi là bảo bối, gọi con là Tần Xuyên.
- Nhưng… thật ra con không phải người của Tần gia mà, tên này không hay, hay là mẹ đặt tên khác cho con, gọi con là Tần Tiểu Bảo được không?
Tử La nhìn hắn bằng ánh mắt chờ mong.
Tần Xuyên xanh cả mặt, lớn giọng nói:
- Mau nói chuyện chính! Không cần bà đặt tên!
- À…
Tử La đành phải thu lại tâm trạng, nói bằng vẻ mặt nghiêm túc:
- Tóm lại là trước giờ đều không có vấn đề gì, cho đến 2000 năm trước, Bàn Long Các chúng ta xuất hiện phản đồ, khi y xuống núi tập luyện đã bị yêu nữ Ma Môn mê hoặc.
- Hắn ăn trộm bản vẽ Tinh Chi Bỉ Ngạn đặt trong Bàn Long Các chúng ta, trên đó có ghi lại lai lịch của Tinh Chi Bỉ Ngạn và bảy thần vật bắt buộc phải có khi mở Tinh Chi Bỉ Ngạn.
- Dù chúng ta kịp thời truy sát giết chết tên phản đồ đó nhưng bản vẽ vẫn rơi vào tay Ma Môn, từ đó trở đi bọn chúng bắt đầu tìm kiếm Thanh Liên Môn, muốn mượn người của Ma môn trong thiên hạ đánh chiếm Thanh Liên Môn, cướp lấy Tinh Chi Bỉ Ngạn.
- Nhưng Thanh Liên Môn cũng giống Bàn Long Các chúng ta, đều không phải nơi người bình thường có thể tìm được, vì thế chúng vẫn luôn phí công chẳng được gì.
- Ngược lại, hơn trăm năm trước, Thanh Liên Môn xuất hiện một Phó Thanh Y, thực lực của mình ông ta đã hoàn toàn đánh cho Ma Môn hoa rơi nước chảy, giết chết ít nhất năm tên tông sư...
- Cái gì?
Tần Xuyên sững sờ:
- Tiền bối Thanh Liên Môn đạp đổ Ma Môn kia chính là sư phụ ta sao? Vậy… vậy tại sao người nói với ta đó là chuyện của một vị tiền bối làm?
Tử La cười khanh khách nói:
- Đó là vì Phó Thanh Y ghét nhất người khác hỏi tuổi của ông ta, ông ta sống 200 tuổi rồi, không muốn con biết ông ta rất già.
Tần Xuyên dở khóc dở cười, đi một vòng thật rộng, hóa ra là Phó Thanh Y tự kể chuyện của mình.
Nhưng điều này cũng giúp Tần Xuyên giữ vững một niềm tin—— Ông già mạnh như vậy sao có thể nói chết là chết được?
- Được rồi, chắc mọi người đã hiểu tiền căn hậu quả của chuyện này, thế cục hiện nay vô cùng nguy hiểm.
- Nếu chỉ Ma Môn phục hồi thì cũng thôi nhưng ngay cả chưởng môn Thanh Liên Môn Phó Thanh Y bây giờ cũng không rõ tung tích, chắc đại trưởng lão Sở Trần Sa cùng đại đệ tử Cát Thiên Tinh đã khống chế Thanh Liên Môn.
- Hiện tại nếu Ma Môn đã cùng một giuộc với bọn người Thanh Liên Môn kia thì chúng ta bắt buộc phải ngăn cản chúng lấy được bảy thần vật, nếu không… Nếu thật sự để chúng mở Tinh Chi Bỉ Ngạn thì đừng nói là người, địa cầu còn chưa chắc có thể tồn tại…
Tử La nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng phiền muộn.
- Mẹ ơi, nếu Tinh Chi Bỉ Ngạn đã nguy hiểm như vậy, tại sao lúc đầu vị cao nhân sáng lập Đạo Môn kia không dùng xong nó liền hủy diệt luôn?
Liễu Hàn Yên tò mò hỏi.
Tử La thở dài:
- Vì nghe nói bản thân vị tổ sư gia cũng không hủy diệt được Tinh Chi Bỉ Ngạn…
- Chính người tạo ra mà không hủy diệt được sao? Sao lại có chuyện đó? Rốt cục Tinh Chi Bỉ Ngạn tồn tại như thế nào vậy?
Nạp Lan Thấm hỏi.
Tử La lắc đầu:
- Ta không biết, vì Tinh Chi Bỉ Ngạn chỉ dùng 1 lần đó thôi, có lúc thậm chí ta còn nghĩ trải qua nhiều năm như vậy rồi, liệu Tinh Chi Bỉ Ngạn có gỉ sét như máy móc không, không dùng được nữa… Nhưng chúng ta không thể cứ ôm tâm lý may mắn như vậy được.
- Hiện tại trong tay con có ba thần vật, Sở Trần Sa cầm đi hai thần vật, còn hai thần vật còn lại, nếu không có gì bất ngờ thì sớm đã bị Thánh giáo cầm trong tay rồi.
Tần Xuyên phân tích nói:
- Trận chiến tranh này, đã lùi không thể lùi, tránh cũng không thể tránh rồi.
- Anh có kế hoạch gì không?
Liễu Hàn Yên hỏi.
ánh mắt Tần Xuyên lấp lánh, nói:
- Đương nhiên có kế hoạch nhưng phải đợi người đến đủ chúng ta mới có thể hành động.
Tử La gật đầu:
- Mẹ cũng đã bảo Long Vô Cương và Tống Hiền dẫn người đến, cùng vây quét Thánh giáo và phản đồ của Thanh Liên Môn.
- Lão tổ tông của Long gia và Tống gia sao?
Tần Xuyên kinh ngạc nói:
- Bọn họ có quan hệ với Bàn Long Các?
Tử La cười khanh khách nói:
- Đương nhiên bọn họ biết chứ, dù sao thì thực lực của bọn họ đã chẳng mấy hứng thú với quyền lực thế tục rồi, nói với họ cũng chẳng sao.
- Hơn nữa năm đó bọn ta ngụy tạo tin tức DNA của con, giúp con che giấu thân thế, Long Vô Cương và Tống Hiền cũng có giúp đỡ. Nếu không phải có họ thì cũng không thể che giấu một cách hoàn mỹ như vậy.
- Khó trách.
Tần Xuyên giật mình:
- Lần ở Thanh Long Tự, Kim Thiền gọi điện cho thủ trưởng, Long Vô Cương và Tống Hiền lập tức ra mặt, hóa ra họ nể mặt bà à?
- Ừ ừ!
Tử La đắc ý hai tay chống nạnh, kiêu ngạo nói:
- Thế nào, mẹ rất lợi hại đúng không?
- Hừ, đám người trẻ tuổi của Long gia và Tống gia đều hận không thể loại bỏ Tần Xuyên đấy.
Nạp Lan Thấm nói thầm.
Tử La giật mình nói:
- Có chuyện này sao? Thế chắc chắn là vì hai lão già đó mặc kệ mọi việc bên dưới. Hơn nữa người của hai nhà đó làm sao đấu lại được Tiểu Bảo của ta?
- Đã nói với bà rồi, gọi tôi là Tần Xuyên, Tiểu Bảo cái đầu bà ấy!
Tần Xuyên không thể nhịn được nữa, đi lên bóp mặt Tử La.
- Ơ đừng, đau đau đau…
Tử La ấm ức cầu xin tha thứ:
- Không gọi nữa, không gọi nữa, mẹ sai là được chứ gì…
Mọi người nhìn đôi mẹ con này, vẻ mặt tương đối phong phú.

Trong tầng hầm dưới nhà xưởng.
- Sao lại tự nhiên ốm?
Tuyệt Ảnh vẻ mặt phẫn nộ đi từ trên xuống.
Ông ta đi từ ngoài về đã nghe nói Bạch Dạ mắc bệnh nặng, hơi thở rất yếu, không sống được bao lâu nữa, đương nhiên rất tức giận.
- Chuyện này liên quan gì đến tôi? Là anh đánh nó bị nội thương, nha đầu này lại nghĩ không thông, không vận công chữa thương, khiến thương thế càng ngày càng nặng.
Bạch Lộ ở bên cạnh châm chọc.
Tuyệt Ảnh trầm giọng nói:
- Nếu nó chết thì chúng ta lấy gì đổi thần vật với Tần Xuyên đây? Nó không tự trị thương thì cô không trị thương cho nó được à? Đầu cô bị lừa đá rồi à?
Bạch Lộ quay đầu đi, vẻ mặt phẫn nộ mà không dám nói gì.
Lúc này, Tuyệt Ảnh đi vào trong nhà giam, nhìn Bạch Dạ hấp hối nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh như băng.
Ông ta đi đến bên giường, đưa tay qua túm lấy cổ tay Bạch Dạ, bắt đầu xem mạch.
Nhưng đúng lúc này, ngón tay Bạch Dạ bỗng túm lấy, mấy chiếc châm nhỏ sắc nhọn lộ ra khỏi kẽ ngón tay của cô, vừa vặn rạch trúng cổ tay Tuyệt Ảnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận