Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 670: Chết tâm

Tuyệt Ảnh giật mình sợ hãi, vội bước lùi lại, nhìn thấy cổ tay mình lập tức chảy ra huyết dịch màu đen, sắc mặt tái nhợt.
- Mày… chúng mày dám hạ độc?
Lúc này Bạch Dạ co người vào góc tường, căng thẳng nhìn y:
- Ông không chết thì tôi và mẹ tôi đều không thể sống.
- Ha ha ha.
Bạch Lộ nhìn thấy kế hoạch thành công, không khỏi cười điên cuồng:
- Tuyệt Ảnh, mùi vị “Cửu Độc Hủ Tâm Tán” của Thánh giáo chúng ta thế nào?
Thân thể Tuyệt Ảnh chậm rãi cúi xuống, thở dốc:
- Tiện nhân… mày dám hại tao…
Bạch Lộ vòng đến trước mặt ông ta, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói:
- Năm đó bắt đầu từ thời khắc anh cưỡng hiếp tôi, tôi đã thề độc đời này phải khiến anh thịt nát xương tan!
- Bây giờ anh đã hết giá trị lợi dụng rồi, tôi sẽ bán cả đám người Thanh Liên Môn kia đi, giao cho bọn Tần Xuyên đối phó, đến lúc đó, tôi chỉ cần ngư ông đắc…
Nói được một nửa, Bạch Lộ bỗng phát hiện không đúng lắm…
Chỉ thấy Tuyệt Ảnh chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo tàn nhẫn.
- Người phụ nữ ngu xuẩn, tưởng tôi sẽ dễ dàng tin tưởng cô thế à?
Bạch Lộ sắc mặt cứng ngắc, lảo đảo lùi lại:
- Anh… sao anh…
Tuyệt Ảnh đứng dậy, móc từ trong túi ra một khối thần vật màu đen, lắc lắc:
- Cô còn nhớ miếng thần vật lấy được từ chỗ Hiệp hội Vu Sư này không? Chắc chắn cô không biết một loại năng lực của miếng thần vật này là hấp thu độc tố đúng không?
mặt Bạch Lộ không còn chút máu, bà ta không ngờ Tuyệt Ảnh còn giữ lại một mảnh thần vật trên người để phòng độc!
Giống như Viêm Long Lân không sợ lửa, Hải Thần huy chương không sợ băng…, thần vật màu đen này sẽ hấp thụ hoặc loại bỏ tất cả âm khí, độc khí.
Bạch Dạ ý thức được tình huống không ổn, lớn tiếng nói:
- Mẹ! Chạy mau!
Đương nhiên Bạch Lộ cũng biết, bà ta vận Thiên Quang Minh Diệt, chân khí màu đen quanh người tăng vọt, đánh một chiêu Minh Diệt chưởng về phía Tuyệt Ảnh, muốn lao ra ngoài.
Nhưng Tuyệt Ảnh không hề tránh né, tung một chưởng đón toàn lực của Bạch Lộ.
Chân khí màu xanh vững vàng áp chế chân khí màu đen, chênh lệch về tu vi thể hiện vô cùng rõ rệt.
- Thật đáng tiếc, vốn dĩ tôi còn muốn để cô thể nghiệm một chút niềm vui khi làm người phụ nữ của tôi, bây giờ xem ra mày không còn cơ hội nữa rồi.
Tuyệt Ảnh nhe răng cười.
Bạch Lộ đỏ mặt, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng cùng xấu hổ và giận dữ:
- Hèn hạ vô sỉ hạ lưu! Đi chết đi!
Bạch Lộ nói xong, mở miệng phát ra một hồi Dạ Ma âm bén nhọn!
Âm sóng cường đại làm chấn động cả tầng ngầm, khiến tầng ngầm như vừa có bão vậy.
Nhưng Tuyệt Ảnh cũng đột nhiên há miệng ra, rống thành chiêu Sư Tử Hống!
Khoảng cách gần như vậy, Bạch Lộ tránh cũng không thể tránh, sóng âm chân khí càng bành trướng đánh bay Bạch Lộ đi!
“Phụt!”
Bạch Lộ đập vào vách tường, nhổ ra một ngụm máu đặc, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
- Haiz… cần gì chứ, đâu phải cô không biết tôi tinh thông võ học trong thiên hạ, mỗi chiêu Thiên Quang Minh Diệt của cô sợ cái gì, tôi đều biết rõ… Cô đánh với tôi chẳng có chút phần thắng nào hết.
Tuyệt Ảnh vừa trêu ghẹo vừa đi tới, dùng ngón tay nâng cằm Bạch Lộ lên.
- Bạch Lộ à Bạch Lộ, dù cô không phải là người phụ nữ tôi thích nhất nhưng dù gì cũng là người phụ nữ duy nhất sinh con cho tôi, tôi thật không nỡ làm tổn thương cô.
Tuyệt Ảnh chậc chậc lắc đầu.
- Phì…
Bạch Lộ nhổ ra một ngụm nước bọt có lẫn máu.
Tuyệt Ảnh lau mặt, cười cười, quay đầu nhìn về phía Bạch Dạ đang ở trong góc:
- Con gái của ta, sao con lại ngốc thế, khờ dại cho rằng chỉ dựa vào hai mẹ con con mà có thể giết được ta sao?
Vết thương của Bạch Dạ chưa lành, tu vi lại chênh lệch cả ngàn dặm với Tuyệt Ảnh, nhưng nhìn thấy tính mạng mẹ mình đang ngàn cân treo sợi tóc, cô vẫn cắn răng đánh một chưởng về phía Tuyệt Ảnh!
Nhưng Tuyệt Ảnh chỉ vung tay lên là một đạo kình phong đã đẩy lui Bạch Dạ, khiến cô ngã xuống giường.
- Đúng là mẹ con tình thâm, nếu con cũng đối xử với cha tốt như vậy thì sao cha nỡ đánh con chứ?
Tuyệt Ảnh cười âm trầm.
hốc mắt Bạch Dạ đỏ lên, con ngươi tràn đầy lệ quang:
- Ông không phải cha tôi… ông chỉ là một tên ác ôn!
Tuyệt Ảnh cười ha ha nói:
- Ác ôn? Thiện ác, chính tà, kiểu đánh giá này chẳng có ý nghĩa gì hết… Người sống đến cuối cùng mới là chính nghĩa, người chấp chưởng thiên hạ chính là người lương thiện, chỉ tiếc là… Người hiểu tất cả những điều này lại không có nhiều.
Nói xong, Tuyệt Ảnh túm cổ Bạch Lộ, nhấc Bạch Lộ lên.
- Bạch Lộ ah Bạch Lộ, thật ra cô và tôi đều là người cùng đường, cô nói giá trị lợi dụng của tôi đã hết, trong mắt tôi, chẳng phải cô cũng thế sao?
Tay Tuyệt Ảnh chậm rãi thắt chặt lại, hiển nhiên là ông ta muốn dùng phương pháp dần dần hít thở không thông này để khiến Bạch Lộ sẽ chết vì đau đớn.
- Thả mẹ tôi ra!
Không biết Bạch Dạ lấy đâu ra khí lực, lại xông đến, mấy độc châm trong tay lại đâm vào eo của Tuyệt Ảnh.
Tuyệt Ảnh ném Bạch Lộ đi, cắt đứt đợt tiến công này.
Bạch Dạ va vào Bạch Lộ, vội thu hồi độc châm mới không làm bị thương nhầm.
- Đúng là không nghe lời chút nào.
Tuyệt Ảnh bước lên trước, túm lấy cánh tay Bạch Dạ, cướp độc châm trong tay cô.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt khiến người ta đau lòng kia của Bạch Dạ, Tuyệt Ảnh nở nụ cười ác độc:
- Con yên tâm, ta còn muốn lấy con ra giao dịch với Tần Xuyên, sẽ không giết con đâu… Nhưng con không nghe lời như vậy, có lẽ ta nên trừng phạt con.
Nói xong, một tay của Tuyệt Ảnh chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Bạch Dạ:
- Nếu ta cưỡi lên người phụ nữ của Tần Xuyên, cho hắn mọc sừng thì chắc hắn sẽ phát điên lên ấy nhỉ?
Nghe thấy câu này, trong mắt Bạch Dạ tràn ngập sự sợ hãi:
- Ông… ông điên rồi à! Chúng ta là… chẳng phải…
- Hắc hắc hắc hắc...
Tuyệt Ảnh cười tà:
- Đúng vậy, một người phụ nữ lên giường với cha mình, con nói xem Tần Xuyên sẽ nhìn nhận con như thế nào đây…
Toàn thân Bạch Dạ cứng đờ , trong mắt tràn đầy tuyệt vọng:
- Biến thái… tên biến thái này…
Tuyệt Ảnh hừ lạnh một tiếng, mắt bốc lên tà hỏa, làm bộ muốn nhào tới.
Nhưng Bạch Lộ bị trọng thương ở bên cạnh như con báo mẹ phát lực trước khi chết, lao đến, đẩy Tuyệt Ảnh ra!
- Đừng có động vào con gái tôi! Cầm thú!
Bạch Lộ ôm chặt Bạch Dạ, vừa khóc, miệng còn chảy máu tươi, run rẩy nói:
- Tôi sẽ không để anh làm tổn thương nó nữa, sẽ không…
- Chỉ dựa vào cô sao?
Mắt Tuyệt Ảnh lóe lên hàn quang, xoay người một cái, chân khí màu xanh sắc bén vây quanh một con dao cầm tay, con dao này biến thành một lưỡi dao sắc bén hung hãn.
“Xoẹt!”
Tay của Tuyệt Ảnh đâm từ sau lưng, xuyên qua tim Bạch Lộ!
- Á…
Bạch Lộ phun một ngụm máu đặc lên mặt Bạch Dạ, hai mắt trắng dã, đau đớn vặn vẹo.
- Mẹ!
Bạch Dạ thét chói tai, khóc lóc điên cuồng.
"Hừ", Tuyệt Ảnh lạnh lùng, rút tay lại, lôi trái tim đầm đìa máu của Bạch Lộ ra!
Cuối cùng hơi thở của Bạch Lộ cũng chậm rãi biến mất, cả người không còn chút sinh khí nào.
Nhìn cả người Bạch Dạ đầy máu, Tuyệt Ảnh cũng chẳng còn hứng thú gì, ném trái tim của mẹ cô xuống đất, xoay người rời đi.
Trong nhà giam chỉ còn lại hai mẹ con trong vũng máu và tiếng khóc bi ai của Bạch Dạ…

Trong sương phòng của Thủy Vân Tĩnh Trai.
Tần Xuyên ngồi trước máy tính, thông qua hình ảnh vệ tinh của tiên tri, nghĩ cách cứu viện an toàn nhất cho Bạch Dạ.
Trên thực tế, nếu chỉ là người của Thánh giáo cộng thêm tên Tần Mục giả mạo kia thì Tần Xuyên cũng không quá lo lắng.
Nhưng mãi không có tin tức bọn người Sở Trần Sa của Thanh Liên Môn, chúng khéo léo trốn được các loại truy tìm, điều này khiến Tần Xuyên cảm thấy nghi hoặc.
Theo lý mà nói thì người của Thanh Liên Môn không tiếp xúc nhiều với thế tục, sao có thể trốn camera thuần thục như vậy? Nhưng nghĩ lại chắc hẳn chúng đã có âm mưu trước, chuẩn bị không ít.
- Anh nghĩ ra cách làm cụ thể chưa? Ba ngày còn một ngày thôi.
Liễu Hàn Yên vào pha cho Tần Xuyên một chén trà, đặt bên cạnh máy tính.
Tần Xuyên thở dài:
- Vẫn chưa tìm được đám người Sở Trần Sa và Cát Thiên Tinh kia, không biết đi đâu. Anh chỉ sợ chúng ta đi cứu Bạch Dạ thì chúng lại đến bắt người của chúng ta, thế chẳng khác nào cứu vô ích.
- Đây vốn đã là một trận chiến thắng thua khó đoán, cố hết sức là được.
Liễu Hàn Yên vỗ vỗ bả vai Tần Xuyên.
Tần Xuyên giơ tay nắm lấy cây cỏ mềm mại của cô, quay đầu cười nói:
- Vợ à, chờ chúng ta giải quyết chuyện lần này xong thì đi kết hôn được không, tháng 3 năm nay đã bảo đi kết hôn rồi, kéo dài hơn nửa năm rồi đấy.
đôi mắt Liễu Hàn Yên sáng long lanh, hỏi:
- Chỉ hai người chúng ta sao?
Tần Xuyên ngạc nhiên, lập tức cười xấu hổ nói:
- Đương nhiên, em khoan dung với anh như vậy, chút chừng mực đó anh vẫn có mà.
- Ừ.
Khóe miệng Liễu Hàn Yên khẽ động, coi như hài lòng với đáp án này.
Tần Xuyên ngửi thấy mùi thơm trên người cô, ôm cô ngồi lên đùi mình, muốn thân mật một chút.
Liễu Hàn Yên cũng không chống lại, nếu Tần Xuyên muốn thì cô cũng phối hợp.
Nhưng đúng lúc này bên ngoài vọng vào tiếng kêu của Liễu Tiên Tiên:
- Anh rể anh rể! Mau ra ngoài đi!
Cô em vợ này cũng không chú ý, đẩy cửa vào, vừa vặn chứng kiến cảnh Tần Xuyên muốn hôn Liễu Hàn Yên.
Liễu Tiên Tiên đưa hai tay che mắt, lộ ra vài đường khe hở, hì hì cười nói:
- Buổi tối hôn lại nhé, Cơ Vô Danh tới tìm anh đấy!
- Cơ Vô Danh?
Tần Xuyên sững sờ, tên kia đến làm gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận