Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 543: Nghĩ ngược lại

Chu Phương Tình hơi co người lại. Cô cảm thấy người đàn ông đang ôm mình kia có gì đó không ổn.
Mặc dù vẫn rất ấm áp, nhưng cô vẫn cảm thấy chút sợ hãi và lo âu. Cô bèn cẩn thận hỏi:
- Anh sao thế Tần Xuyên? Anh…Anh đừng làm chuyện gì dại dột nhé.
Tần Xuyên thở dài, cười nói với giọng ấm áp:
- Em đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ về nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.
- Ừm
Chu Phương Tinh cũng không muốn ra ngoài nữa. Cô cần ở một mình để yên lặng suy nghĩ.
Tần Xuyên ở cùng với cô nửa ngày, rồi lái xe rời khỏi Chu gia. Trong thời gian này, Tần Minh có gọi điện tìm hắn, nhưng Tần Xuyên không để ý.
Về việc này, không cần đoán cũng biết lập trường của Tần gia là gì. Nhất định sẽ bảo hắn từ bỏ Chu Phương Tình, để bảo vệ danh dự của gia tộc.
Nhưng trong mắt Tần Xuyên, một gia tộc có thể vất hắn ở trong núi sâu không thèm đoái hoài gì đến, còn không quan trọng bằng một hồng nhan tri kỷ của mình.
Sau khi suy nghĩ, Tần Xuyên về nhà, lấy tờ chứng minh nhân dân giả mà trước kia hắn dùng để ra nước ngoài ra.
Ngay sau đó, Tần Xuyên dùng thân phận giả để mua vé chuyến bay về tỉnh Thái trong buổi chiều.
Dù không dùng hệ thống Tiên Tri, Tần Xuyên cũng đoán được rằng, phần lớn khả năng sự việc lần này là do Trương gia gây ra.
Trương Khải Văn đột nhiên rời khỏi trường đại học Đông Hoa, về sở nghiên cứu của trường đại học tỉnh Thái quê y, rõ ràng là muốn tránh điều gì.
Tần Xuyên cũng không muốn phí thời gian để điều tra nữa. Cứ phí thêm một phút, là sẽ khiến Chu Phương Tinh thêm đau khổ.
Đợi đến khi gặp nhau, tất cả mọi việc sẽ sáng tỏ.
Buổi tối hôm đó, ở một khu nhà ở ven hồ tại thành phố Tấn thuộc tỉnh Thái.
Ở đây trồng rất nhiều cây cối bên cạnh có hồ nước. Đây là khu vực đẹp nhất của thành phố Tấn.
Nhưng ở đây không hề bán nhà đất, bởi lẽ mấy chục căn nhà đẹp ở đây đều thuộc về Trương gia.
Vì tiết trời đã lạnh, nên những bảo vệ đi tuần tra đều đã mặc áo khoác dày. Dù là trong đêm, nhưng mỗi con đường ở đây đều có đèn chiếu sáng rực.
Có hai người bảo vệ vừa nói chuyện, vừa đi trên một con đường nhỏ quanh hồ.
Đột nhiên, một người bảo vệ nhíu mày như nhìn thấy một bóng gì đó xẹt qua.
- Ai đó!
Người bảo vệ nhìn dáo dác hai bên, rồi quay đầu về phía sau. Nhưng chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù.
Người còn lại giật thót mình:
- Mẹ kiếp, anh nhìn thấy ma rồi à? Làm quái gì có ai ở đây!
- Có thể thế. Chắc do tối nay tôi uống nhiều quá.
Người bảo vệ đó cười gật đầu, không chú tâm mấy đến việc kia nữa.
Lúc đó, hai người không nhìn thấy có một người đàn ông đã bay qua ngọn cây, hạ xuống ban công tầng hai của một tòa biệt thự.
Người đàn ông này chính là Tần Xuyên. Hắn vừa đến thành phố Tấn, đã điều tra ra nơi ở của Trương Khải Văn, sau đó vội tới đây.
Đối với Tần Xuyên, những người bảo vệ cho các gia tộc quyền quý không thuộc cổ võ thế gia thuê tới, chẳng thể gây uy hiếp gì cho hắn, và cũng chẳng thể bảo vệ gì được họ.
Tránh khỏi tầm quay của camera, Tần Xuyên động vào cửa của ban công. Cánh cửa không khóa trái. Thế là hắn mở cửa bước vào.
Giờ đã là mười một giờ đêm. Phần lớn các khu nhà đều đã tắt đèn. Nhưng tầng hai tòa biệt thự mà Trương Khải Văn đang ở vẫn đang sáng đèn.
Trên chiếc giường lớn trong phòng, Trương Khải Văn đang chiến đấu với một cô gái trẻ tuổi.
Bình thường Trương Khải Văn cũng tập Gym, nên thể lực khá tốt. Giờ đây y đang chảy mồ hôi khắp người, hai tay ôm lấy phần mông đầy đặn của cô gái, dồn sức xung kích.
Mặc dù cô gái này trông trẻ tuổi, nhưng rất có kinh nghiệm. Cơ thể cô ta khá đẫy đà kèm theo tiếng kêu cũng liên miên.
- Ôi…Giáo sư Trương, anh giỏi quá! Em…Em thích lắm…
Trương Khải Văn tát mạnh vào mông cô gái, khiến da thịt cô rung lên:
- Giờ thì biết rồi chứ. Anh đây không chỉ dạy học giỏi, mà giỏi cả những thứ khác!
Học sinh nữ của viện nghiên cứu quay đầu cười quyến rũ:
- Giáo sư, vậy anh thử chấm điểm xem thể hiện của em hôm nay được mấy nào? Liệu có được điểm A không?
Trương Khải Văn nhếch mép cười:
- Phải xem em thể hiện thế nào suốt cả tối đã. Những người học khảo cổ học như chúng ta, thì phải trải qua được sự thử thách của thời gian.
Hoàn cảnh gia đình của học sinh nữ này cũng rất khá, lại xinh đẹp, là hoa khôi trong viện nghiên cứu. Với thực lực của Trương gia tại tỉnh Thái, những người con gái thế này đương nhiên sẽ chủ động đến lấy lòng.
Vốn dĩ, Trương Khải Văn không thích loại đàn bà “công cộng” này. Nhưng hôm nay y vui vẻ, muốn tìm một người con gái trong trường để giải tỏa, nên đã dẫn cô nàng này về biệt thự.
Giờ đây trong mắt Trương Khải Văn, người con gái dưới háng y kia không phải là học sinh của y, mà là một giáo sư nữ ở mãi tận thành phố Đông Hoa!
- Mẹ kiếp….Ai bảo cô dám từ chối tôi! Đồ lăng loàn!
Trương Khải Văn nghĩ đến Chu Phương Tinh, vẫn tức giận. Y bèn dồn sức, tát một cái mạnh lên mông người học sinh nữ.
- A! A! Đau quá! Giáo sư Trương, anh đánh nhẹ thôi! Em không từ chối anh đâu! Anh…Anh muốn thế nào cũng được!...
Cô học sinh nữ kia nào biết, mình đã trở thành vật thế tội. Vậy mà cô ta còn tưởng Trương đại công tử khó chịu với quá khứ bẩn thỉu của mình.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ mở ra.
- Ai đó?
Trương Khải Văn giật thót. Lúc này tất cả người hầu đều ra ngoài hết rồi. Sao lại có người ở trong nhà y?
Khi nhìn thấy Tần Xuyên lạnh lùng bước vào, Trương Khải Văn sợ đến độ miệng há hốc.
Tần Xuyên vừa vào cửa đã bắn ra một đường chân khí, trúng huyệt hôn mê của cô gái trên giường. Cô ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã nằm ngủ mê mệt.
- Mày…Sao mày lại ở đây?
Sắc mặt Trương Khải Văn trắng bệch, vội quơ chăn quấn lên người.
Tần Xuyên thở dài, như nói với chính mình:
- Tao còn tưởng rằng, dù tính tình mày chẳng ra gì, cũng chẳng thông minh, nhưng ít nhất còn thích Tinh Nhi thật lòng.
- Nhưng giờ xem ra, mày chỉ thích chinh phục cô áy mà thôi. Càng không làm được, thì càng muốn mà. Nếu không, mày mà thích một cô gái thật lòng, dù cô ấy không chọn mày, thì mày cũng sẽ không nhẫn tâm hủy hoại cô ấy.
Sắc mặt Trương Khải Văn lúc đỏ lúc trắng, y giả bộ:
- Tao không biết mày đang nói gì! Tần Xuyên, tao nói cho mày hay, đây là Trương gia! Không phải là địa bàn của Tần gia chúng máy! Nếu như mày dám làm bừa, chẳng ai bảo vệ mày được đâu!
Tần Xuyên không để ý mà hỏi lại:
- Dựa vào Trương gia chúng mày, mà còn dám chơi thủ đoạn với à? Ai đứng sau chống lưng cho các ngươi, nói mau.
- Mày đang nói cái quái gì thế! Nếu còn nói bừa, tao sẽ gọi bảo vệ đấy!
Trương Khải Văn dần bình tĩnh lại. Dù võ công của Tần Xuyên giỏi đến mấy, cũng không thể làm gì y được.
Dù thế nào, y cũng là con trưởng của Trương gia, lại có Sở gia chống lưng. Ở đây không phải là nơi hoang vu vắng vẻ gì. Một đại thiếu gia của Tần gia như Tần Xuyên, giết y là sẽ xảy ra chuyện lớn!
Vừa nghĩ đến đây, Trương Khải Văn không sợ nữa, y cười lạnh:
- Mày đúng là đồ ngu hữu dũng vô mưu. Cũng chỉ có loại quê mùa như Chu Phương Tinh mới thích ngươi mà thôi. Tao đếm đến ba, nếu mày không cút đi, tao sẽ gọi người đến bắt ! Đến lúc đó, mọi người sẽ gặp nhau trong tù đấy!
Trương Khải Văn thầm nghĩ, nếu như bắt được Tần Xuyên thật, rồi dùng pháp luật trừng trị hắn, Sở Vân Tiêu nhất định sẽ rất vui, và càng xem trọng người cháu họ như mình!
Loại hành vi lỗ mãng này của Tần Xuyên đúng như ý đồ của y và Sở Vân Tiêu.
Vừa nghĩ tới đây, Trương Khải Văn lập tức ngẩng cao đầu, đắc ý nói:
- Ba! Hai!...
- Đồ ngu…
Không đợi Trương Khải Văn nói được từ “một”, Tần Xuyên đã dùng một đường kiếm khí bắn xuyên qua một đầu gối của Trương Khải Văn.
- A!
Trương Khải Văn kêu lên thảm thiết, ngã ra mặt đất, mặt xanh lét.
Tần Xuyên bước lên, một chân giẫm lên ngực Trương Khải Văn, trầm giọng nói:
- Tao hỏi mày một lần nữa. Ai đứng đằng sau chống lưng cho mày. Nếu không nói, ta sẽ đánh xuyên qua cổ họng.
cuối cùng Trương Khải Văn đã ý thức được rằng, Tần Xuyên không lừa mình. Nhưng y không dám khai ra Sở Vân Tiêu, sau khi rụt rè, y vội nói:
- Là một phụ tá của Trương gia chúng ta, tên là…
Không đợi y nói hết, Tần Xuyên đã dùng một đường chân khí đánh xuyên qua xương vai trái của y!
- A!
Dây chằng và xương vai bị đánh nát, rách ra, Trương Khải Văn đau quằn quại. Mắt đầy tia máu, nước mắt đổ ào ào xuống.
Tần Xuyên lạnh lùng nói:
- Đừng lừa tao. Tao rất giỏi diễn kịch, còn kỹ thuật diễn của mày chưa ổn đâu.
Trương Khải Văn không phải là đặc công đã được huấn luyện chuyên nghiệp, cuối cùng y khóc lóc nói ra.
- Sở…Sở Vân Tiêu…Là chú họ tao, nhị công tử Sở gia…Đại cổ công của tập đoàn chứng khoán Kim Nguyên…
Trương Khải Văn không chỉ nói tên, mà nói cả thân phận của Sở Vân Tiêu ra, vì sợ Tần Xuyên đánh y tiếp.
Tần Xuyên nheo mắt. Câu trả lời này khiến hắn hơi bất ngờ nhưng lại hợp lý. Dù sao thì Sở Vân Tiêu cũng coi hắn là tình địch.
- Anh…Tốt nhất là anh thả tôi ra. Nếu không Tần gia các anh không đối phó được với Sở gia đâu!
Trương Khải Văn cắn răng uy hiếp.
Tần Xuyên cười khẽ:
- Tất cả mọi người đều cảm thấy rằng, Tần gia không dám gây sự với Sở gia. Giống như, tất cả mọi người đều cho rằng, tao không dám vì một cô gái mà gây thù với Trương gia, Sở gia vậy…
- Tất cả mọi người đều nghĩ vậy, nên chúng mày mới dùng cách ác độc này để tấn công một cô gái, và mày không hề đề phòng việc tao sẽ đến tìm mày vào ngày hôm sau…
- Nhưng tao rất tò mò. Nếu tất cả chúng mày đều nghĩ vậy, còn tao thì lại nghĩ ngược lại, kết quả sẽ thế nào đây? Chúng mày đã từng nghĩ về khả năng này chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận