Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 562: Thượng Đế phù hộ cô

Tại Hawai, trong một phòng họp mái vòm hình tròn cực lớn.
- Tiểu Adria, bên Lầu Năm Góc cũng rất khen ngợi hành động lần này, kế hoạch của cô không hề khiến chúng ta bị nghi ngờ, lại cắt đứt được dây chuyền dầu mỏ của Trung Quốc ở Sudan, bọn họ đã bắt đầu suy nghĩ đến việc rút kỹ sư và công nhân về rồi.
- Người Trung Quốc không thể nào mượn danh nghĩa viện trợ để danh cính ngôn thuận xây dựng nhà máy lọc dầu ở Sudan nữa rồi, trừ phi bọn họ chống được áp lực của dư luận trong nước, không rút công nhân ở khu chiến loạn về. Nhưng như vậy chắc chắn vô cùng khó khăn...
Adria cung kính gật đầu, mỉm cười nói:
- Đây là chuyện tôi nên làm. Ngài Rockefeller, dầu mỏ ở đó vốn nên dùng để đổi vũ khí của chúng ta, đó là tài sản thuộc về chúng ta.
Morgan đeo mắt kiếng cười nói:
- Chút dầu mỏ ấy có là gì, tiếp theo cho dù bộ đội Duy Hòa Trung Quốc tiến hay lùi thì chuyện chiến đấu đều không thể nào dừng lại, mấy quốc gia xung quanh ở phía nam Sudan như Ai Cập, chắc chắn sẽ bổ sung quân bị, chúng ta có thể tung những món vũ khí rỉ sét trong kho hàng ra, ném cho đám châu Phi rồi, hờ hờ...
- Ý nghĩa của chiến tranh chính mà cơ hội buôn bán mới, là thị trường chứng khoán rung chuyển, không ngờ sắp hết năm còn kiếm được mấy đơn hàng lớn.
- Phải nói, chỉ cần hy sinh một đám thành viên Thi Ma Môn vô dụng, lại đổi được nhiều lợi nhuận như vậy. Vụ giao dịch này rất đáng được khen, Adria, cô không để chúng tôi phải thất vọng rồi.
Adria cúi đầu cười nói:
- Cảm ơn các vị chủ nhân đã khen ngợi, Kurozuka vẫn cho rằng mình bị Hắc La Sát đánh giá thấp, tôi chỉ lợi dụng chút lòng tự trọng đáng thương kia của y. Sự thật chứng minh, y đúng là ngu xuẩn.
- Nói không sai,nhân tài thực sự sẽ không bao giờ bị đánh giá thấp, cũng giống như lúc đầu chúng tôi chọn cô vậy.
Rockefeller nói:
- Tiểu Adria, vị trí của cô ở Đảng cộng hòa đã chuẩn bị xong rồi, nửa năm sau, chúng ta sẽ đưa cô tiến vào điện Capitol Washington, cô hài lòng với sắp xếp này chứ?
Trong mắt Adria lóe lên tia sáng, ngẩng đầu ưỡn ngực với vẻ mặt tự tin,
- Vâng, tôi rất vinh hạnh có thể tận trung hơn với Trang Viên.
- Thượng đế phù hộ cô, nghị viên Adria...
Tám người đàn ông trên tám màn hình khổng lồ đều cười ha ha, lập tức, màn hình phụt tắt, kết thúc cuộc họp.
...
Sudan, tại căn cứ bộ chỉ huy bộ đội Duy Hòa Trung Quốc, binh sĩ và các nhân viên dọn dẹp vật tư và hành lý xung quanh, chuẩn bị rút đi.
Tuy người phát ngôn quân đội Trung Quốc công bố sẽ áp dụng biện pháp quân sự, nghiêm khắc phản đối những hành vi khủng bố, nhưng dù sao đây cũng là Châu Phi, Trung Quốc không thể thực sự phái quân vượt đại dương đến đây đánh nhau được.
Cho nên, cũng không hề nói cụ thể là phản kích như thế nào, lại còn cần Liên Hợp Quốc phê chuẩn mấy loại điều kiện, vậy thì cũng tương đương với việc có thể thuận lý thành chương gác chuyện này sang một bên.
Dù thế nào thì chuyện giữ gìn hòa bình chỉ là giấc mơ, chiến tranh giống như người ta cãi nhau vậy, vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt.
Không có một quản lý quân đội Trung Quốc nào ngu ngốc cho rằng, thật sự phái chống đối trang bị lạc hậu kia có đội máy bay trực thăng vũ trang.
Trong phòng bệnh được xây dựng tạm thời, mười mấy thương binh của bộ đội Hàn Thứ, cùng với một bộ phận dân thường Sudan đang được chữa trị.
Rất nhiều người trong số họ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào nguy hiểm, phải bảy mươi hai giờ sau, mới biết được ai thực sự sống sót.
Liễu Hàn Yên tham gia cuộc họp đường dài giữa quân đội Trung Quốc và quân chính phủ Sudan vẫn chưa trở lại phòng khám.
Tần Xuyên chẳng có hứng thú đi nghe xem những người kia nói gì, hắn ở trong phòng khám cố gắng hết sức để cứu những người bị thương có thể cứu chữa được.
Để ứng phó với tình huống trước mắt, Tần Xuyên không thể dùng thủ thuật Tây y thực hiện vài ca phẫu thuật.
Y thuật tinh thông của y nhanh chóng được những bác sĩ quốc tế khe ngợi và sợ hãi thán phục, càng vô cùng kính nể vị ân nhân cứu mạng này.
Bận rộn đến nửa đêm, Tần Xuyên đã thực hiện xong ca phẫu thuật cho người cuối cùng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tần Xuyên đã từng thấy rất nhiều người chết, cũng từng giết rất nhiều người, nhưng tận mắt nhìn thấy sự tàn khốc trên chiến trường như thế này vẫn khiến hắn xúc động.
Những chiến sĩ này, lúc được phái đến Châu Phi, e là chẳng thể nào ngờ được mình lại vô duyên vô cớ chết nơi đất khách, mà họ căn bản chẳng thể nào lựa chọn, đây chính là số mệnh của họ.
- Ngài Tần, vô cùng cảm ơn ngài, nghe quân y nói, y thuật của ngài rất giỏi, đã nâng cao thêm 80% hiệu suất cứu chữa thành công, tôi nghĩ là tất cả các chiến sĩ đều nhớ kỹ ân tình của ngài.
Không biết từ lúc nào, Thái Văn Quân trở lại phòng khám, bày tỏ lòng biết ơn từ tận đáy lòng đối với Tần Xuyên.
Tần Xuyên cười đắng chát,
- Có làm được gì đâu, vẫn có mười mấy người tôi không thể nào cứu sống được.
- Ngài là một bác sĩ xuất sắc chứ không phải là thần tiên, ngài đã cố gắng rồi, mọi người đều có thể cảm thận được.
Thái Văn Quân an ủi.
Tần Xuyên không khỏi cười nói:
- Sĩ quan phụ tá Thái, cô chia cho vợ tôi một nửa sự khéo léo của cô thì tốt biết mấy.
Thái Văn Quân cười không nói, cô không muốn bình luận về cấp trên của mình nhiều.
- Đúng rồi, vợ tôi đâu? Chưa họp xong à?
Tần Xuyên hỏi.
- Liễu tướng quân cũng sắp tới rồi, vì quân đội yêu cầu mau chóng rút hết tất cả bộ đội và nhân viên, nhưng Liễu tướng quân lại cật lực yêu cầu lưu lại một vài người, chăm sóc người bị thương ở đây, cho nên có vài tranh chấp, nhưng may là cuối cùng cấp trên cũng đồng ý lưu lại vài người.
Thái Văn Quân nói.
Tần Xuyên nhíu mày,
- Rút quân? Không tìm lính đánh thuê lái máy bay trực thăng nữa à? Vậy chẳng phải những chiến sĩ này đều chết uổng phí sao?
Đang nói, Liễu Hàn Yên cách đó không xa đang bước tới.
Dường như cô đã nghe thấy lời của Tần Xuyên, liền lên tiếng lạnh lùng:
- Chứ còn làm sao được, ngay cả kẻ địch là ai cũng không rõ, chẳng lẽ cứ xông vào khu vực hỏa chiến gặp ai giết đó sao?
Tần Xuyên nhún vai, nghĩ thầm, nếu như mình muốn điều tra, nhất định có thể tra ra nguyên cớ, có điều không thể để mọi người biết được sự tồn tại của hệ thống tiên tri.
Sau khi Liễu Hàn Yên bước vào phòng khám, hỏi thăm y tá về tình hình cảu binh sĩ bị thương.
Sau khi biết được thông tin cụ thể, Liễu Hàn Yên bước đến cạnh giường một chiến sĩ hơi thở yếu ớt, gập người xuống, khuôn mặt mệt mỏi nở nụ cười.
Tần Xuyên nhớ rõ người bị thương này, bởi vì nội tạng tổn thương nghiêm trọng nên có thể tối nay anh ta sẽ chết trong lúc hôn mê, Đại La Kim Tiên cũng khó cứu được.
- Á Đông, có gì muốn nói, cứ nói với tôi.
Giọng Liễu Hàn Yên rất ôn hòa, hoàn toàn khác với sự lạnh lùng thường ngày.
Chiến sĩ tên Á Đông nói chuyện rất khó khăn, ánh mắt anh ta có chút rã rời,
- Tướng quân, trong... hành lý của tôi, có... một bức thư, nhờ cô... bạn gái, ba tôi... bệnh tiểu đường, dặn ông.... dặn ông đừng coi thường...
- Anh đừng vội, tôi đang nghe mà.
Khóe mắt Liễu Hàn Yên đỏ hồng, nhưng không rơi lệ.
Cô đến gặp từng người bị thương, nghe di ngôn của bọn họ, tâm nguyện của bọn họ, viết lại những việc tương đối phức tạp lại.
Thái Văn Quân đứng cạnh Tần Xuyên nước mắt tuôn rơi, hơi nghẹn ngào nói:
- Tần tiên sinh, ngài biết không... Tướng quân! Cô ấy nhớ hết tất cả binh sĩ, gọi được tên từng người, nhưng rất nhiều chiến sĩ không biết, vì gần như không bao giờ cô ấy gọi họ...
- Thực ra cô ấy rất yêu tất cả mọi người, có lúc tôi cảm thấy cô ấy không thích hợp làm tướng quân, vì cô ấy thích tự mình chạy ra tiền tuyến nguy hiểm, làm tấm gương cho chiến sĩ... nhưng mọi người đều rất kính nể vị tướng lĩnh như cô ấy...
Thái Văn Quân lau nước mắt, xin lỗi nói:
- Xin lỗi, tôi nói năng hơi lộn xộn, chỉ vì hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá...
Nghe xong mấy câu này, trong lòng Tần Xuyên xuất hiện rất nhiều cảm xúc.
Bất tri bất giác, ánh mắt nhìn hắn nhìn Liễu Hàn Yên, cũng ôn hòa hơn....
Hai giờ sáng, Liễu Hàn Yên lê bước chân mệt mỏi, đi ra cửa, nói với Thái Văn Quân:
- Sĩ quan phụ tá Thái, cô đi thu dọn hành lý, mai cô chịu trách nhiệm đưa mọi người ra sân bay, sẽ có chuyên cơ đón mọi người trở về.
Thái Văn Quân sững sờ,
- Còn tướng quân thì sao? Cô không về sao?
Liễu Hàn Yên lắc đầu,
- Tôi ở đây, cùng với mấy nhân viên y tế, tiễn mọi người đoạn đường cuối.
- Tôi cũng ở lại! Dù sao để tham mưu Trần dẫn mọi người đi cũng vậy thôi.
Thái Văn Quân nói.
- Không được!
Liễu Hàn Yên quả quyết cau mày nói:
- Ở đây vẫn chưa an toàn, mục tiêu của kẻ thù chưa rõ, vũ khí cũng chưa rõ, hôm nay là trực thăng vũ trang, ngày mai có đạn đạo gì không, không ai biết được! tôi không thể để nhiều người gặp nguy hiểm như vậy!
Thái Văn Quân còn định nói thêm vài câu, Tần Xuyên đứng bên cạnh vỗ vai cô, nói:
- Sĩ quan phụ tá Thái, đây là quân lệnh, nếu cô tôn trọng tướng quân của các cô, vậy đừng cãi nữa.
Nghe Tần Xuyên nói vậy, Thái Văn Quân đành bất đắc dĩ cáo lui rời đi.
- Cảm ơn.
Liễu Hàn Yên nhẹ nhàng thở ra, nói với Tần Xuyên.
- Cảm ơn cái gì, anh biết em sợ dẫm phải vết xe đổ cửa Lưu Bị trước kia. Anh có thể hiểu được, hơn nữa, để những người khác rời đi mới tốt, để chúng ta có thể hưởng thụ thời gian riêng của hai vợ chồng.
Tần Xuyên trừng mắt nhìn.
Liễu Hàn Yên cũng không bị chọc cười, chỉ lạnh lùng nhìn Tần Xuyên,
Tần Xuyên chậc chậc lưỡi, thế này đúng là chẳng biết phối hợp gì cả, với mấy kẻ bị thương thì có thể mỉm cười, sao trước mặt người chồng như mình lại vô cảm đến thế?
Chính lúc này, Trần Chí Hào dẫn theo vài người lính đến, nói với ánh mắt âm trầm:
- Tần Xuyên, có lẽ anh không nghĩ rằng chuyện hồi sáng sẽ được cho qua như vậy chứ?
- Tôi đã tố cáo hành vi của anh lên Bộ an ninh quốc gia rồi, Tham mưu trưởng Long và Bộ trưởng Tống đang đợi anh cho họ một lời giải thích hợp lý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận