Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 664: Chưởng môn

Sáng sớm, trong một sơn thôn nhỏ yên bình, sương mù trắng xóa.
Một người đàn ông như từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở lối vào thôn trang.
Một vài cụ ông cụ bà trong thôn dậy sớm, thấy người lạ, nở nụ cười thân thiện, còn chủ động hỏi thăm, có phải người đàn ông trung niên này lạc đường không.
Nhưng người đàn ông chỉ cười lắc đầu lễ phép, sau đó dựa vào cảm giác của mình, đi về phía hai căn phòng nhỏ phía bắc thôn.
Hai căn phòng cũ nát bằng tường đất đen, bên ngoài là hàng rào đổ nát, trong sân có một cái giếng.
Lúc này, có một cô gái tóc ngắn dáng người cao gầy, đang múc nước trong giếng, đổ vào chậu rửa mặt gỗ, sau đó vắt khăn lông, đưa cho một cô bé chừng 1m50 rửa mặt.
- Sư phụ, mặt thì con có thể rửa giúp người, răng người phải tự đánh rồi.
- Hồng Tự... kem đánh răng con mua mùi thảo dược nặng quá, vi sư thích hương hoa quả...
Hồng Tự lau mặt cho cô gái xong, thở dài bất đắc dĩ:
- Sư phụ, ở cái nơi hoang vu này, mười dặm xung quanh đây chỉ có một cửa hàng nho nhỏ, cũng chỉ bán duy nhất một loại kem đánh răng, người bảo con đi đâu tìm hương hoa quả cho người.
- Vậy hai ngày tới ta sẽ không đánh răng!
Cô gái quật cường nói.
- Không được! Mỗi ngày sư phụ ăn nhiều kẹo như vậy, không đánh răng sẽ sâu răng đấy. Nếu để sâu răng ấy à, cả hàm răng sẽ đen thui, còn phải tới nha sĩ để trám răng nữa.
- Đau lắm đấy.
Hồng Tự dọa dẫm.
Cô gái nghe vậy hơi sợ hãi, oan ức chu miệng, quay đầu nhìn cửa phòng, Liễu Hàn Yên đang yên lặng đứng đó nhìn cô.
Liễu Hàn Yên cho rằng vị tiền bối nhỏ nhắn kỳ quái này quan tâm đến cô, liền gật đầu nói:
- Tôi khá hơn nhiều rồi, cảm ơn.
- Ôi trời ơi, cái cô bé này, có phải bị thương nên đầu óc cũng ngốc luôn rồi không, mẹ là mẹ của chồng con, con là vợ của nó, đương nhiên cũng phải gọi mẹ là mẹ rồi!
Tử La đưa hai tay chống nạnh, nói như dạy dỗ.
Cô gái cười hì hì:
- Hôm nay chúng ta chuyển chỗ khác! Mẹ muốn đến thành phố lớn! Như vậy thích ăn gì thì ăn, có thể dùng kem đánh răng vị hoa quả!
Hồng Tự rầu rĩ sờ trán:
- Sư phụ, chúng ta đã hẹn gặp Bạch Hạc trưởng lão rồi, làm sao có thể bỏ đi được.
- Bạch Hạc? Chẳng phải ông ta đến rồi sao?
Cô gái nói xong, chỉ tay về phía giao lộ xa xa.
- Haha, Bạch Hạc tham kiến chưởng môn.
Hồng Tự dở khóc dở cười, vội đến hỗ trợ.
Dường như chỉ trong nháy mắt Bạch Hạc ở cách đó mấy chục thước đã di chuyển vào trong sân, cung kính gật đầu với cô gái.
Liễu Hàn Yên đứng ở cửa phòng nhìn thấy người này thì sững sờ,
- Ông... ông là vệ sĩ bên cạnh Thủ trưởng thứ hai?
Bạch Hạc nhìn thấy Liễu Hàn Yên, cũng nói khách sáo:
- Liễu tiểu thư, từ lúc chia tay đến giờ không sao chứ, thời gian gần đây cô vất vả rồi.
Liễu Hàn Yên cảnh giác hỏi:
- Ông đến bắt tôi sao?
Bạch Hạc vội khoát tay:
- Liễu tiểu thư đừng hiểu lầm, muốn bắt cô, là một vài người Long gia với Tống gia, không liên quan gì đến chúng tôi. Những chuyện thế này, chúng tôi không có quyền can thiệp, cũng không cho phép bọn họ làm như vậy.
- Cũng may, hôm nay tình hình thay đổi, chưởng môn chúng tôi đích thân xuống núi cứu cô, cô không cần phải trốn đông trốn tây nữa.
Liễu Hàn Yên vô cùng nghi hoặc, cô không hiểu nỗi, rốt cuộc những người này là ai, thế nào gọi là có thay đổi.
Cô gái này, có nhìn thế nào cũng chỉ là một cô bé chưa lớn, nói cô bé này thật ra tuổi không còn nhỏ nữa còn được, sao lại là chưởng môn chứ?
- Chào Bạch Hạc trưởng lão.
Hồng Tự mỉm cười gật đầu.
Bạch Hạc cười cười hài lòng:
- Cô là Hồng Tự à, mười năm không gặp, đã thành thiếu nữ trưởng thành rồi, xem ra lúc đầu chọn cô làm đệ tử đích truyền quả không nhìn lầm.
- Dĩ nhiên rồi, Bạch Hạc anh không nghĩ xem là ai có mắt nhìn,
Tiểu cô nương nhảy lên trên ghế, mới có thể cùng độ cao với Bạch Hạc, nói với vẻ mặt đắc ý:
- Tình hình bên ngoài thế nào?
Nhắc tới chính sự, vẻ mặt Bạch Hạc buồn thiu, nói:
- Xem ra, trước đây chúng ta không thể liên hệ được với Phó Thanh Y, thực sự đã xảy ra chuyện, người của Thanh Liên môn, đã cướp Thần vật trong cuộc thi đấu thế gia.
Theo báo cáo của người Long gia và Tống gia ở hiện trường, nhìn từ động tác võ thuật của kẻ dẫn đầu, có lẽ đây là cặp thầy trò Sở Trần Sa và Cát Thiên Tinh, nếu bọn họ liên thủ dùng vài thủ đoạn hèn hạ, quả thật có thể gây bất lợi cho Phó Thanh Y.
- Phó Thanh Y sẽ không chết dễ dàng như vậy, ông ta sống cũng gần được hai trăm tuổi rồi, có trận sóng to gió lớn gì chưa trải qua chứ, Hỗn Nguyên Vô Cực của Sở Trần Sa có lợi hại đến mấy, thì chung quy cũng không được coi là cường giả truyền kỳ, có hai Sở Trần Sa cũng không thể đánh bại được.
Vẻ ngây thơ thuần khiết trên mặt cô gái biến mất, giọng điệu nghiêm túc hơn.
- Nói thì nói vậy, chỉ sợ bọn họ dùng vài thủ đoạn gì đó, dù sao... dùng thủ đoạn quang minh chính đại, e là Vu Vương tại thế, Bul Kathos đích thân tới, cũng không thể đánh bại Phó Thanh Y.
Bạch Hạc thở dài:
- Thanh Liên môn xảy ra chuyện lớn này, nếu Phó Thanh Y còn sống, sớm muộn gì cũng xuất hiện, thanh lý môn hộ.
- Vậy chẳng phải chúng ta nên lập tức đến Thanh Liên môn sao? Tinh Chi Bỉ Ngạn đã rơi vào tay phản đồ kia... chẳng phải...
Hồng Tự cũng hơi sốt ruột.
Nhưng cô gái lắc đầu,
- Không, Tinh Chi Bỉ Ngạn ở đâu thì vẫn ở đó, nhưng không có bảy món Thần vật quan trọng, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
- Cho nên, mục tiêu của chúng ta là Thần vật, chỉ cần Thần vật trong tay chúng ta, lại diệt trừ phản đồ Thanh Liên môn kia, sẽ không còn phải lo hậu họa nữa.
- Đúng vậy, chưởng môn nói đúng.
Bạch Hạc gật đầu nói:
- Chưởng môn, giờ là thời kỳ rất quan trọng, theo quy định của Tổ sư gia, Thanh Liên hay Bàn Long xuất hiện phản đồ, bên kia phải nhập thế, thay trời hành đạo.
- Hai ngàn năm trước, Bàn Long chúng ta xuất hiện phản đồ, Thanh Liên môn lúc đó đã cử người điều tra, cho đến đời Phó Thanh Y, tất cả mới dừng lại.
- Giờ, Thanh Liên môn xảy ra đại sự như vậy, Bàn Long chúng ta phải trên dưới một lòng, tiêu diệt đám phản đồ Sở Trần Sa, giết bất luận tội mới đúng!
Cô gái gật đầu, nghiêm túc nói:
- Tôi biết, nhưng lần này, quy mô phản loạn của Thanh Liên môn tương đối lớn, e là cả Thanh Liên môn, những kẻ còn sống đều là tặc tử.
Càng ở vào những thời điểm thế này, chúng ta càng phải cẩn thận, vì đi nhầm một bước, có thể hủy hoại tất cả trong chốc lát.
- Tôi không thể để Bàn Long và Thanh Liên môn đều bị hủy trong tay mình,cho nên, muốn diệt bên ngoài phải yên bên trong trước, anh và Quỳnh Ngọc trưởng lão, phải bảo vệ thủ trưởng số 1 và số 2 cho tốt, không được sơ sót.
- Lỡ như họ xảy ra chuyện gì bất trắc, thiên hạ đại loạn, chúng ta càng không mặt mũi nào đi gặp tổ tiên sư môn.
- Vâng, chưởng môn.
Bạch Hạc nói:
- Hôm nay vừa hay Thủ trưởng số 1 và Thủ trưởng số 3 đều đang tham dự Hội nghị cấp cao ở tỉnh Giang, cho nên Quỳnh Ngọc sư huynh có thể một mình bảo vệ họ, còn tôi thì chạy đến đây.
- Bạch Hạc, thần vật còn lại lưu lạc bên ngoài, đã có tin gì chưa?
- Bẩm chưởng môn, nhắc đến tin tức Thần vật, có một tin, ngài chắc chắn sẽ rất vui.
Bạch Hạc mỉm cười nói:
- Tần Xuyên vẫn chưa chết, hình như còn có tiến bộ lớn, đã một lần nữa xuất hiện trong cuộc thi đấu thế gia.
- Hiện tại cậu ấy đang ở Thủy Vân Tĩnh Trai,theo dự đoán của tôi, món Thần vật trong Tiềm Long đại hội, vừa hay đang ở trong tay cậu ấy, đương nhiên, có thể trong tay cậu ấy còn có những thần vật khác.
Cô gái nghe xong, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, che cái miệng nhỏ nhắn, hốc mắt hơi hồng lên.
- Vậy thì tốt quá... tôi cứ nghĩ rằng, sẽ không còn cơ hội... Vậy, vậy chúng ta có thể đi tìm nó không? Tôi có thể gặp mặt nó chứ?
Bạch Hạc gật đầu:
- Dựa theo môn quy, quy tắc lánh đời và nhập thế của Bàn Long các, dĩ nhiên không phù hợp, chưởng môn dĩ nhiên có thể tự đi gặp cậu ấy.
- Tần Xuyên vốn xuất thân Thanh Liên môn, lại có thực lực mạnh mẽ, nếu cùng chúng ta tiêu diệt những nghịch tặc kia vẫn tốt nhất. Đây có thể... cũng là ý trời, để hai người có thể đoàn tụ.
Liễu Hàn Yên đứng sau nghe được tin này, cơ thể mềm mại run lên, hai mắt đẫm lệ, những lời Bạch Hạc nói phía sau, cô không còn nghe thấy gì nữa.
Trong đầu cô, chỉ không ngừng quanh quẩn một câu—Tần Xuyên không chết!
Bạch Hạc báo cáo xong mọi chuyện, cũng mau chóng rời đi.
Lúc này cô gái đã tung người nhảy xuống, chạy đến trước mặt Liễu Hàn Yên, nở nụ cười xán lạn, giống như chưởng môn Bàn Long các nghiêm túc và trang trọng lúc nãy không phải cô ấy vậy.
- Hì hì, Tiểu Liễu, mau đi đánh răng rửa mặt! Chúng ta đưa con đi tìm chồng nào!
Liễu Hàn Yên nhẹ nhàng dựa vào khung cửa, trong đầu có quá nhiều suy nghĩ, khiến một lúc sau cô mới hồi phục được tinh thần.
- Tiền bối... rốt cuộc người là ai? Bàn Long các là môn phái gì?
Cô gái hắng giọng, nghiêm trang nói:
- Đầu tiên, tên của mẹ là Tử La, có thể con chưa từng nghe đến tên mẹ. Bắt đầu từ bây giờ, con có thể chính thức gọi mẹ là mẹ, mặc gọi mummy, mama cũng được, tóm lại bây giờ thanh niên các con đang lưu hành cách gọi như thế nào thì cứ gọi thế đó.
- Me? Chồng?
Liễu Hàn Yên nhíu mày,
- Vì sao?
- Ôi trời ơi, cái con bé này, có phải đầu bị thương nên ngốc luôn rồi không, mẹ là mẹ của chồng con, con là vợ nó, đương nhiên cũng phải gọi mẹ là mẹ rồi!
Tử La hai tay chống nạnh, nói dạy dỗ.
Sau đó, không thèm để ý đến phản ứng ngốc nghếch của Liễu Hàn Yên, Tử La nói tiếp:
- Ngoài ra, mẹ con giờ đang là chưởng môn Bàn Long các. Còn về “Long bàn chung phụ bình tứ hải, cửu phẩm thanh liên trấn thần châu”, nói ra thì dài, trên đường chúng ta đi, mẹ sẽ bảo Hồng Tự giải thích cho con nghe, có được không nào?
Nói xong, cũng không để ý đến Liễu Hàn Yên đã hoàn toàn choáng váng, Tử La chạy vào phòng nhanh như chớp, thu dọn hành lý và đồ ăn vặt của mình.
Hồng Tự vội vàng vào theo, khuyên:
- Sư phụ! Sư phụ, người đừng vội! Đừng làm quần áo loạn hết cả lên!
- Không, không, không! Người ta vội muốn chết! Cuối cùng cũng có thể gặp được con trai bảo bối của ta rồi!
Hồng Tự dở khóc dở cười, chạy vào giúp đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận