Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 603: Là bạn là thù

Trước người Liễu Hàn Yên đã hiện một tầng chân khí ngưng tụ lại, chiếu thẳng khuôn mặt Tống Viện thành một mảng băng xanh.
- Hừ, Liễu Hàn Yên. Sau khi cô ra khỏi quân đội, ở cùng với tên Kiếm Ma này, cô cũng trở nên vô sỉ như vậy ư?
Trong lòng Tần Xuyên lại cảm thấy ấm áp. Hắn nhẹ nhàng kéo cô sang một bên, tiến lên rồi nói:
- Tổ trưởng Tống, tôi kệ bà có tỉnh táo hay không. Tôi phải nói rõ với bà hai sự thật,....
Đầu tiên, bà không giết được tôi. Thứ hai, tôi không giết Nạp Lan Anh Kỳ. Dù bà tin hay không.
Nhưng chuyện này rõ ràng có khả năng rất lớn là có kẻ gây chuyện muốn vu oan cho tôi. Thế nên, giờ tôi sẽ đi xem thi thể của Nạp Lan Anh Kỳ. Chưa chắc tôi đã là người hiểu về kiếm nhất, nhưng ít ra tôi có thể hiểu rõ kiếm khách kia hơn.
Toàn thân Tống Viện run lên, nghiến răng nói:
- Đừng mơ. Đừng vờ vịt nữa. Cho dù cậu không tự động thủ thì làm sao tôi biết không phải là do cậu cử người giết. Hoặc là sư môn của cậu ra tay nào?
- Ha ha...
Tần Xuyên không nhịn được bật cười, nói:
- Nếu là họ, ... chắc là có khả năng. Dù sao chắc bọn họ chẳng ai hi vọng tôi sống tốt mà.
Tần Xuyên tuy miệng nói vậy nhưng lại không cho rằng người của Thanh Liên Môn làm.
Vì trong Thanh Liên Môn, người biết dùng kiếm lại không nhiều. Tuy mọi người đều luyện bí quyết của Cửu phẩm Thanh Liên nhưng Thanh Liên môn thu nạp võ sĩ thiên hạ, không thể ai cũng có sở trường và thích dùng kiếm.
Ngoài ra, nếu người của Thanh Liên môn muốn gây bất lợi cho hắn thì có thể trực tiếp tìm tới hắn. Đến giờ bọn họ chưa tới, phần lớn là không thèm để ý tới hắn.
- Tên ác ma này. Cậu vẫn cười được à? Tôi khổ sở vất vả đợi hơn hai mươi năm hạnh phúc mới nhìn thấy trước mắt, .. Sao cậu lại tàn nhẫn như vậy!! Vì sao?
Tống Viện khóc tới tê tái cả tâm hồn.
Cảm giác giấc mộng đẹp bị phá khiến bà ta cảm thấy tuyệt vọng lên tới cực điểm.
- Tôi biết bà bị kích động rất lớn sau vụ này. Tôi không trách bà nghi ngờ tôi. Nhưng giờ đây điều quan trọng nhất là phải tìm ra hung phạm.
- Cậu chính là hung thủ.
- Không phải tôi. Dù bà không tin tôi thì cũng phải tin con gái bà.
Tần Xuyên một mình tranh luận đúng sai với một người phụ nữ đang phát điên phát rồ lên mà lại không thể động thủ với bà ta.
Còn đang tranh luận chưa tới hồi phân giải lại thấy điện thoại của Tống Bảo Khôn ra lệnh Tống Viện mau rời khỏi nhà Tần Xuyên. Trước khi có chứng cớ rõ ràng, không được võ đoán lung tung.
Các lãnh đạo cũng đâu phải không biết gì. Tuy Tần Xuyên là đối tượng khả nghi nhưng nếu đúng là Tần Xuyên giết người thì hà tất phải dùng kiếm khí? Như vậy chẳng phải là khiến người khác nghi ngờ ư?
Được Tống Bảo Khôn cảnh báo như vậy, Tống Viện biết mình cũng chẳng làm gì được Tần Xuyên. Tạm thời bà ta không thể tiếp tục gây chuyện nữa. Nhưng bà ta không thể chấp nhận chuyện hai đứa con tiếp tục ở nhà hắn. Bà ta đưa luôn hai cô gái tới khách sạn ở một thời gian, rồi tìm chỗ ở mới cho chúng.
Hai chị em cũng rất quan tâm, cảm thấy Tống Viện vô cùng đáng thương nên tiện thể đi an ủi mẹ mình.
Tần Xuyên cũng kệ sự phản đối của Tống Viện đi thẳng tới khu vực giám định pháp y của quân khu cùng Liễu Hàn Yên xem xét.
Một số cấp dưới của Nạp Lan Anh Kỳ và sỹ quan quân đội đều đang ở ngoài với vẻ mặt thương tiếc. Khi nhìn thấy Tần Xuyên, tất cả đều tỏ vẻ bất mãn và kính sợ.
Tần Xuyên cũng biết bản thân có khả năng sẽ bị hứng búa rìu một thời gian. Nếu hắn thực sự là hung thủ thì hắn cũng chẳng để ý những vấn đề này. Nhưng, bị vu oan như vậy khiến trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ oan ức khó chịu.
Hắn lắc đầu thở dài, đi vào trong phòng, cuối cùng đã nhìn thấy cái xác không đầu của Nạp Lan Anh Kỳ.
Sau khi quan sát cẩn thận thi thể của Nạp Lan Anh Kỳ một lát, Tần Xuyên trầm tư. Hắn cau mày, đứng cạnh thi thể rất lâu mà không nói gì.
Liễu Hàn Yên thấy hắn không nói một câu nào nên cho rằng hắn đang khổ sở vì bị hãm hại. Cô nói khẽ:
- Khi còn nhỏ, cha em đã từng dạy em một điều.
Tần Xuyên ngạc nhiên, không biết vợ mình đột nhiên sao lại nói vậy.
- Ông ấy nói, con người sống trên đời chỉ có hai việc cần làm đó là học tập và việc thứ hai là dùng kiến thức đã học để ứng phó với tất cả những điều đã xảy ra.
Em biết anh rất am hiểu, hiểu nhiều hơn bọn em rất nhiều. Nếu là anh, chắc chắn có thể giải quyết vấn đề lần này để tìm ra thủ phạm, .... dù người ta có nói anh thế nào, ít nhất luôn có em đứng về phía anh.
Giọng của Liễu Hàn Yên rất nghiêm túc.
Tần Xuyên bất giác cảm khái khi nhìn khuôn mặt đầy vẻ thản nhiên của cô. Hóa ra, bố vợ của hắn có thể nói được những điều có lý như vậy.
- Chẳng ai hoàn mỹ cả. Cha em cũng có thể có nhiều điểm không đúng, nhưng lời ông ấy nói thực sự đã rất có ảnh hưởng tới em.
Liễu Hàn Yên lại nói.
- Chẳng trách vợ yêu của anh lại thích đọc sách học hành như vậy.
Tần Xuyên vừa ôm lấy bả vai cô vừa thở dài. Hắn tiếp:
- Thực ra, vợ yêu không nên nghĩ ngợi nhiều. Anh không phải là dạng đa sầu đa cảm. Anh chỉ đang nghĩ xem trong những kiếm khách có tiếng, kẻ nào lại có đường kiếm.... lợi hại như vậy.
Liễu Hàn Yên chớp chớp mắt, tò mò hỏi:
- Thế anh đã nghĩ tới ai chưa?
Tần Xuyên lắc đầu, nói:
- Đáng tiếc, ... nếu như anh không nhìn nhầm thì đường kiếm của hung thủ, anh mới thấy lần đầu, hơn thế nữa.... lại rất mạnh.
- Thế thì cũng không thể mạnh hơn so với anh chứ?
Liễu Hàn Yên hỏi.
Tần Xuyên cười méo xẹo, nói:
- Bi kịch nằm ở chỗ ... có khả năng y thực sự không yếu hơn anh. Ý anh là, so với kiếm Thanh Liên bất hủ của anh.
Đường kiếm của kiếm khách này đã tinh tế tỉ mỉ lại ở mức độ tinh xảo tới mức Tần Xuyên thực sự khâm phục tự đáy lòng. Người đó đã dùng kiếm khí khiến cả cái đầu của Nạp Lan Anh Kỳ vỡ vụn mà không phải là nổ tung.
Tần Xuyên tự nhận rằng nếu dùng kiếm Thanh Liên bất hủ, có thể mang so với đường kiếm này. Nhưng một đường kiếm Thanh Liên thông thường thực sự không có được uy lực như vậy.
Mà kiếm khách này rõ ràng dùng đường kiếm “Thanh Liên bất hủ” này như một đường kiếm thông thường, không giống như Tần Xuyên, chỉ cần dùng là cơ thể không chịu nổi.
Điều này cũng có nghĩa là thực lực của kiếm khách này ít nhất cũng phải ở hạng tông sư, hơn thế đường kiếm đã đạt tới mức độ “vô kiếm”.
Những thứ khác không nói làm gì, Kiếm Si Đường Hải nếu gặp phải kiếm khách này thì chắc chết chỉ sau khoảng mười chiêu.
Tần Xuyên nom có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng, những con sóng lại dội lên không hề nhỏ...
Trong đầu hắn không biết sao lại xuất hiện một bóng hình vệ sĩ của Thủ trưởng, bóng của Man Vương Bul Kathos và thêm cả bóng áo xanh của sư phụ Phó Thanh Y của hắn.
Trong những người hắn đã gặp, hắn không biết ngoài ba người đó ra, ai còn có thực lực như thế này. Tuy nhiên, ba người đó đều không thể là kiếm khách này. Đây mới là điều khiến Tần Xuyên nhức đầu.
Liễu Hàn Yên nghe chồng nói như vậy cũng ngạc nhiên đờ ra mất một lúc lâu. Cô không biết phải cất lời như thế nào cho phải.
Tần Xuyên gãi gãi đầu rồi cất giọng tự giễu cợt:
- Là địch hay là bạn cũng rất khó nói. Nhưng y có thực lực như vậy lại không tới đối phó với anh mà đi đối phó với Nạp Lan Anh Kỳ. Tóm lại là không có gì đáng lo cả. Chúng ta chỉ có thể từ từ tìm manh mối, sớm muộn sẽ có câu trả lời.
- Vâng.
Liễu Hàn Yên hai mắt lộ vẻ u sầu.
- Ngày kia phải về gia tộc ăn Tết. Sau đó là họ hàng thân thích, ăn uống sum họp. Hi vọng không có việc gì bất ngờ xảy ra thì hơn.
Điều Tần Xuyên lo lắng không chỉ là những ngày tết đầu năm này. Hắn còn lo việc lần này không hiểu Nạp Lan Thấm sẽ nghĩ như thế nào.
Tần Xuyên chủ động chạy tới biệt thự của Nạp Lan Thấm, nhưng vệ sĩ cho hắn biết Nạp Lan Thấm đã về gia tộc. Gia tộc của Nạp Lan Thấm muốn lo xong việc tang của Nạp Lan Anh Kỳ trước Tết.
Bất đắc dĩ, Tần Xuyên đành phải gọi điện thoại hỏi xem Nạp Lan Thấm thế nào.
Rõ ràng tâm trạng của Nạp Lan Thấm đang xuống dốc trầm trọng, nhưng cô vẫn cười nói không sao. Cô đương nhiên không cho rằng việc này là Tần Xuyên làm.
Thế nhưng, cái cảm giác tin tưởng người bên cạnh khiến Tần Xuyên cảm thấy vừa vui mừng vừa có một tia lo lắng, ...
Nếu hắn không tìm thấy hung thủ này, nỗi oan ức sẽ không thể giải quyết được. Ba người thành hổ, lâu dần việc sẽ thành ra hắn chính là thủ phạm. Dù sao thì cũng không tìm thấy hung thủ.
Tần Xuyên mang theo một đám mây u ám như vậy về nhà ăn tết.
Tuy mùa đông ở miền Nam vẫn lạnh như vậy, nhưng cũng may ngày ba mươi tháng chạp lại có tí nắng. Ban ngày còn cảm thấy chút ấm áp.
Nơi ở của Tần gia có rất nhiều núi, đỏ hồng một mảnh. Hàng ngàn kiến trúc cổ, giăng đèn kết hoa, đèn lồng treo cao, vui mừng hoan hỉ.
Không khí đón năm mới ít hơn nhiều so với trong thành phố, nhưng đối với gia tộc truyền thống này thì nó vẫn rất nồng đượm.
Con cháu Tần gia từ khắp nơi bảo nhau về nhà, mặc quần áo mới, giầy mới, trong túi đầy những bao lì xì cho trẻ con. Chỉ cần gặp người thân là nhiệt tình hỏi han bất kể có thực sự như vậy hay không.
So với những năm trước, năm nay Tần gia đương nhiên là náo nhiệt hơn. Vì sự xuất hiện của Tần Xuyên, để Tần gia bước vào chính đàn, thương trường, thậm chí quân đội, ở đâu cũng thế. Đó đã là một bước tiến rất dài.
Rất nhiều con cháu Tần gia đều hi vọng trong hai ba ngày tết có thể có cơ hội quen biết với Tần Xuyên, sau này kiếm được nhiều cơ hội tốt hơn.
Tuy không tránh được một chút khó coi, nhưng đây cũng là cuộc sống của mọi người trong gia tộc, không thể không chấp nhận hiện thực.
Trong ngày tất niên, vừa mới tinh mơ, rất nhiều con cháu Tần gia đã đứng ở cổng, đợi Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên tới. Khoảng chục người nam nữ già trẻ đủ cả đều đang rướn cổ chờ mong. Trong đó rất nhiều người lúc đầu không coi “thằng ranh con” ấy ra gì giờ cũng đã quên hết những việc xưa cũ.
Bọn Tần Hà và Tần Hàng, Tần Dĩnh thấy người trong gia tộc nịnh nọt Tần Xuyên như vậy tự nhiên cảm thấy trong lòng không vui. Tuy nhiên cũng không biết làm sao nên nhắm mắt làm ngơ, không ai tới nhà chính cả.
Cuối cùng, tầm chín giờ sáng, một chiếc Mercesdes g55 đến bãi đỗ xe trước cổng Tần gia. So với những siêu xe khác, chiếc xe này không là gì cả.
Nhưng vẫn có rất nhiều người Tần gia vây lại, như hâm mộ siêu sao không bằng. Không kể da mặt dày mỏng thế nào, chỉ muốn Tần Xuyên nhớ mặt mình trước tiên.
Thế nhưng, khi cửa xe mở ra, mọi người phát hiện trong xe chỉ có một mình Liễu Hàn Yên với chiếc sườn xám màu đỏ đẹp mê người chứ không có bóng dáng của Tần Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận