Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 645: Lời nói đó mà cô cũng tin?

Tần Hà không khỏi cười ha ha:
- Lương tâm? Đạo đức? Giáo sư Lục, cô đang trêu chọc chúng tôi sao? Thứ này chỉ nói cho mấy đứa ngu xuẩn nghe. Mà cô thật sự cho rằng chỉ dựa vào loại hư vô mờ mịt là có thể thay đổi được sự thật?
Tần Hàng vuốt mắt kính, cười nói:
- Giáo sư Lục, đã lâu không gặp. Nghe nói cô từ vị trí Tổng giám đốc xuống làm Trưởng phòng. Sự chênh lệch này có chút lớn. Cô có quen không?
Từ khi công ty bị Tần gia tiếp quản, Lục Tích Nhan đã hơn một lần muốn rời đi, nhưng lại không thể bỏ được công ty mà mình đã gầy dựng, cứ như vậy mà chịu nhục ở lại công ty.
- Tôi rất khỏe, không cần anh phải hao tâm tổn trí.
Lục Tích Nhan lạnh lùng nói.
Tần Hà vỗ ghế:
- Thái độ gì vậy? Cô có còn muốn gặp lại cha mẹ hay không?
Lục Tích Nhan hỏi:
- Các người muốn như thế nào?
Tần Hà đảo con ngươi một vòng, cười nói:
- Rất đơn giản. Hãy hầu hạ Tần Hàng cho thoải mái, sau đó tôi sẽ thả cha mẹ của cô ra.
- Anh…
Lục Tích Nhan nghe xong, sắc măt đỏ lên, trong đầu phảng phất nhớ lại khi còn học đại học, từng bị gã giáo sư Trần Niên khi dễ. Loại cảm giác bị tàn phá áp bách khiến cho cô hận không thể chết đi được.
Lúc trước còn có Tần Xuyên đứng ra cứu cô, nhưng bây giờ, nghĩ đến người đàn ông đó, lòng cô đau như cắt.
Tần Hàng nhìn cơ thể mềm mại được giấu trong bộ đồng phục công sở, tim đập thình thịch, đặc biệt vừa nghĩ đến người phụ nữ này lúc trước dựa vào Tần Xuyên, khiến cho y mất mặt trước mặt mọi người trong gia tộc, lúc này càng thêm có tâm tư muốn trả thù.
Tần Hàng đá một chiếc dép lê rơi xuống, chỉ vào chân của mình:
- Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần liếm ngón chân của tôi là được.
- Tần Hàng lão đệ.
- Cậu đúng thật là biết chơi.
Tần Hà vui vẻ nói.
- Hèn hạ…Hạ lưu.
Lục Tích Nhan cảm thấy sống mũi mình cay lên, khuất nhục đến hốc mắt đầy nước.
Tần Dĩnh hừ lạnh:
- Bà kia, hai vị thiếu gia Tần gia cho cô cơ hội, đừng vì thể diện mà không cần.
- Chị Tích Nhan, ngàn vạn lần đừng nghe bọn họ.
Diệp Tiểu Nhu nôn nóng khuyên.
Sắc mặt Lục Tích Nhan vô cùng phức tạp. Cô biết rất rõ, họ nói chỉ là lừa gạt cô. Nhưng, vừa nghĩ đến Lục Đại Khánh và Hồ Thúy Lan, cô lại nôn nóng không chịu được.
- Giáo sư Lục, thời gian của tôi rất quý báu, cô tốt nhất nên ra quyết định thật nhanh. Chúng tôi còn có bữa tiệc tối cần phải tham gia.
Tần Hàng nhìn chiếc đồng hồ hiệu Vacheron Constantin trên tay, nói.
Lục Tích Nhan nhìn ngón tay đang giơ trước mặt mình, tâm loạn như ma, căn bản không cất bước nổi.
Đúng lúc này, đột nhiên một luồng ánh sáng màu lam từ đằng xa đánh úp lại.
- Ah!
Tần Hàng thét lên thê thảm.
Chỉ thấy bàn chân phải y duỗi ra bị đâm thủng một lỗ thật lớn, to bằng nắm đấm.
Máu tươi và xương cốt bay tứ tán. Sự đau đớn tột cùng khiến Tần Hàng thiếu chút nữa ngất đi.
- Là ai?
Tần Hà và Tần Dĩnh đứng dậy, lo sợ nhìn về phía xa.
Một cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần jean màu sáng, dáng người nhẹ nhàng bay vút lên boong tàu.
- Lăng Lạc Tuyết?
Tuy cô gái có mái tóc rất dài, nhưng Tần Hà lập tức nhận ra cô.
Ánh mắt Lăng Lạc Tuyết lạnh như băng:
- Bây giờ tôi chẳng nhìn nổi mấy cái tên này. Xứng làm người của Tần gia sao? Tần gia đến thế hệ các người sao lại trở nên bộ dạng này?
- Lăng..Lạc Tuyết?
Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu ngẩn người, nhưng vẫn biết cô gái là ai.
Đặc biệt là Lục Tích Nhan. Lúc trước còn làm giáo sư, Lăng Lạc Tuyết có tham dự tiết học của cô, nên rất có ấn tượng.
Lăng Lạc Tuyết nhìn hai cô gái:
- Thật xin lỗi. Đáng lý tôi nên đến gặp hai người sớm. Nhưng tôi có suy nghĩ của mình, cho nên vẫn không dám xuất hiện, khiến hai người chịu không ít ủy khuất.
Diệp Tiểu Nhu vội vàng lắc đầu:
- Chị Lăng, tôi có nghe Tần Xuyên nói về chị, không phải chị đang ở Thần Kiếm Môn sao?
- Một lời khó nói hết.
Ánh mắt Lăng Lạc Tuyết lộ ra vẻ đau thương:
- Có gì sẽ nói sau.
Lúc này, Tần Hàng đau đến mức chảy nước mắt, nghiến răng gào thét:
- Lăng Lạc Tuyết, cô điên rồi sao? Lăng gia các người có muốn tiếp tục lăn lộn ở vùng Đông Nam này nữa không?
Lăng Lạc Tuyết quay đầu, hừ lạnh:
- Không giết anh đã là khách khí với Tần gia lắm rồi. Nếu không phải hai nhà có mối quan hệ tốt, tôi đã sớm chặt mấy cái đầu bại hoại này xuống rồi.
- Cô…! Tôi sẽ về nói cho ông tôi biết, cô đợi mà bị xử trí đi.
Tần Hà giận dữ nói.
Lăng Lạc Tuyết khinh thường:
- Lão nương dám ra đây, chính là không sợ đám rùa các người đi cáo trạng. Có bản lĩnh thì đến Thần Kiếm Môn tìm sư phụ của tôi lý luận đi, xem ông ấy giúp tôi hay là giúp các người.
Nghe xong, sắc mặt của Tần Hà và Tần Hàng đều trắng bệch.
Bọn họ không sợ Lăng gia, nhưng Kiếm si Dược Thương Hải thì không thể nói được rồi.
Dù sao, bây giờ Lăng Lạc Tuyết cũng kế thừa một trong Tam đại thần kiếm, vị trí khẳng định không tầm thường ở Thần Kiếm Môn.
- Tôi cho các người nửa tiếng, thả cha mẹ của Diệp Tiểu Nhu và Lục Tích Nhan ra. Nếu sau nửa giờ không gọi điện thoại xác nhận an toàn, tôi sẽ cắt lưỡi gà của hai người.
Lăng Lạc Tuyết cười lạnh, liếc nhìn Tần Dĩnh:
- Còn cô, nếu cắt hai trái bưởi kia thì như thế nào?
Tần Dĩnh sợ đến mức ôm ngực, mắng mỏ:
- Không biết xấu hổ.
Chát! Lăng Lạc Tuyết nghe xong, bước lên vung hai bàn tay, trực tiếp đánh Tần Dĩnh ngã xuống mặt đất.
- Lão nương đây rất thích đánh phụ nữ bằng tay.
Lăng Lạc Tuyết ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Tần Dĩnh:
- Sao, không phục à? Có bản lĩnh thì đến đánh tôi đi.
Tần Dĩnh vừa xấu hổ vừa giận dữ phản kháng, lại bị Lăng Lạc Tuyết đá mạnh một cước vào bụng, trực tiếp nôn mửa.
- Cô..cô không phải nói đánh bằng tay sao?
Tần Dĩnh hận chỉ thẳng tay vào cô.
Lăng Lạc Tuyết liếc mắt:
- Ngay cả lời nói này mà cô cũng tin à? Vừa xấu vừa nát, khó trách bây giờ chẳng có thằng đàn ông nào thèm cưới cô.
Tần Dĩnh tức đến muốn ngất đi, nhưng không dám tiến lên.
Sắc mặt Tần Hà lúc xanh lúc đỏ, trầm giọng nói:
- Lăng Lạc Tuyết, cô cho rằng cô có thể giúp được mấy người kia sao? Tần Xuyên chết rồi, chẳng lẽ cô vẫn còn đang nằm mơ trở thành người phụ nữ của hắn? Tại sao cô lại vì hai người phụ nữ vô dụng mà đắc tội với chúng tôi? Đến lúc đó, đừng trách bản thân khó bảo toàn.
- Hừ.
Lăng Lạc Tuyết cười nhạo, khinh thường nhìn hắn:
- Có một số người chết rồi, nhưng bọn họ đáng được tôn trọng. Nhưng có người còn sống, lại chẳng khác nào kẻ đã chết.
- Cho dù Tần Xuyên chết, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là đàn ông đỉnh thiên lập địa. Còn anh chỉ là một thứ chỉ biết núp vào góc tối, khi dễ phụ nữ yếu đuối và trẻ em.
- Cho nên, loại người như anh, vĩnh viễn chỉ là ký sinh, căn bản chẳng biết tại sao mình sống.
Tần Hà nghe xong, toàn thân run rẩy, ánh mắt tràn đầy tơ máu, nói không ra lời.
- Nhớ kỹ, chỉ nửa giờ thôi. Thời gian của các người không nhiều lắm.
Lăng Lạc Tuyết nói xong, trên tay xuất hiện hàn quang kiếm khí.
Cảm nhận được kiếm khí uy hiếp, Tần Hà chỉ có thể cầm điện thoại gọi cho thủ hạ thả người.
Sau mười mấy phút, Diệp Đông Cường và Lục Đại Khánh tranh nhau gọi điện đến, nói cho con gái biết bọn họ không sao. Hai cô gái nghe xong, xem như yên tâm trong bụng.
Lăng Lạc Tuyết mang theo hai cô gái xuống thuyền, sau đó lên xe.
Trên xe, hai cô gái nghe Lăng Lạc Tuyết nói mới biết được chân tướng.
Vốn Lăng Lạc Tuyết đang tu luyện tại Thần Kiếm Môn, sau khi nghe được Tần Xuyên chết trong đại hội Tiềm Long, cảm thấy không yên tâm, liền chạy xuống núi, bốn phía nghe ngóng.
Cô biết chưa ai tìm được thi thể của Tần Xuyên, cho nên vẫn không tin rằng hắn đã chết.
Trước đó, cô đã trở lại thành phố Đông Hoa, lén gặp Tần Cầm, biết được người của Tần gia đang tạo áp lực cho Diệp Tiểu Nhu và Lục Tích Nhan, liền nghĩ cách âm thầm bảo vệ.
Cô không biết tìm Tần Xuyên chỗ nào, nhưng cô tin rằng, nếu Tần Xuyên còn sống, chắc chắn sẽ về đây.
- Dù sao tôi vẫn là con gái của Lăng gia. Tuy Thần Kiếm Môn không sợ Tần gia, nhưng cũng không thể quá khinh địch. Cho nên, trước kia tôi vẫn không ra mặt. Nhưng lần này bọn họ thật sự quá phận, nếu tôi không xuất hiện, mọi việc sẽ muộn.
Lăng Lạc Tuyết có chút xin lỗi.
Lục Tích Nhan vừa lái xe vừa lắc đầu, cười nói:
- May mà có Lăng tiểu thư, bằng không thì tôi và Tiểu Nhu cho dù có chết cũng không cách nào gặp mặt anh ấy.
Lăng Lạc Tuyết thở dài.
- Đây chỉ là tạm thời mà thôi. Tôi nghĩ rằng mọi người không thể ở lại thành phố Đông Hoa nữa rồi. Bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả thù điên cuồng.
- Không ở lại Đông Hoa? Vậy chúng tôi đi đâu?
Diệp Tiểu Nhu hỏi.
Lăng Lạc Tuyết suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Nếu các người không ngại, tôi có thể mang các người đến Thần Kiếm Môn. Môn phái của chúng tôi rất lớn, cũng có một số người có chức vị không phải là võ giả.
- Các người có thể ở lại đó làm việc. Cha mẹ các người cũng có thể ở lại. Tôi nghĩ rằng trưởng bối trong môn phái sẽ đồng ý.
Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu nhìn nhau, cũng không lo lắng nhiều, gật đầu đồng ý.
Dù sao, các cô mong chờ nhất là có thể an toàn vượt qua thời gian khó khăn này.
- Lăng tiểu thư, cô có cảm thấy anh Tần Xuyên còn sống hay không. Cô sẽ tiếp tục tìm kiếm anh ấy?
Ánh mắt Diệp Tiểu Nhu vô cùng chờ mong, hỏi.
Lăng Lạc Tuyết than nhẹ:
- Tôi nghĩ nếu như anh ấy thật sự còn sống, không bị giam giữ, nhất định sẽ xuất hiện. Dù sao, Liễu Hàn Yên cũng đã điên cuồng thành như vậy. Anh ấy sẽ không thể không quan tâm đến vợ mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận