Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 609: Người bịt mặt.

- Không…không! Không phải! Trong ảnh này không phải tôi! Là có người giả mạo đấy!
Tần Hà khản giọng gào lên, tròng mắt muốn rơi ra ngoài, mặt mũi nhăn nhó dúm dó như một cái giẻ lau.
Anh ta chạy khắp nơi, cầu khẩn từng người Tần gia một xung quanh tin tưởng mình. Nhưng có ai là kẻ ngu đâu, sao có thể tin được chuyện hoang đường cỡ này?
Trong những tấm hình này đại đa số là Cơ Mỹ Nghệ chiếm thế chủ động, Tần Hà chẳng khác nào một nam nô, bị Cơ Mỹ Nghệ chà đạp đủ kiểu.
Mỗi tấm ảnh đều là chứng cứ rõ ràng, chứng cứ như núi.
- Thằng ranh kia… mày…mày dám làm ra chuyện thế này…có nghĩ đến tự trọng của đàn ông Tần gia ta không?
Tần Hán nổi giận hỏi.
Tình huống xoay ngược khiến cho kẻ làm ông nội như lão xấu hổ vô cùng. Lão đang nghĩ cách làm sao giúp Tần Hà áp đi Tần Xuyên, nhưng không ngờ Tần Hà lại tệ đến mức này.
Tần Hà bất lực bàng hoàng khóc lên:
- Ông! Con không có! Con….con cũng không có cách nào khác! Con chỉ muốn có được lợi ích lớn nhất!
- Im ngay! Mày còn có mặt mũi nói xạo hả?
Tần Hán răn dạy.
- Chậc chậc, không hổ là nam công quan ưu tú, dùng thân thể của mình đổi lấy lợi ích lớn nhất. Tinh thần này thật đáng quý đó!
Tần Xuyên cười cười.
Tần Hà đẫm nước mắt gần như phát điên lên mà gào:
- Mày là cái thứ đại ác ma! Đây đều là những thứ dơ bẩn mày làm ra! Mày đã rình trộm tao!
Tần Xuyên mỉm cười:
- Sao nào? Mày đã dám hầu hạ Cơ Mỹ Nghệ trên giường, cùng nhau tính kế tao, lại không cho phép tao tung chuyện này ra à?
- Mày…
Tần Hà suýt phụt máu.
Xung quanh có không ít con cháu nhà họ Tần, ai nấy đều buồn cười suýt nữa thì phì ra. Lần này coi như Tần Hà triệt để vứt đi rồi, tương đương với việc bọn họ bớt đi một đối thủ cạnh tranh trong gia tộc.
Mấu chốt là, có cái điều tiếng này rồi, ngay cả Tần Uy cũng không dám đảm nhận chức vụ Tổng giám đốc của Tập đoàn nữa.
Quả nhiên mặt mũi Tần Uy đen như chìm trong mực. Con trai mình làm ra cái chuyện tệ hại này, còn gì xấu hổ hơn!
Lúc này lão đang đứng giữa một đám người nhà mà như đứng trên đống lửa, chỉ hận không thể quay đầu bước đi!
Ánh mắt lão vằn lên sự ác độc sâu đậm. Hít một hơi, lão bước lên, đá vào đầu gối Tần Hà!
- Quỳ xuống! Nghịch tử!
Tần Hà quỳ phịch xuống, cầu khẩn:
- Cha! Đây đều là do Tần Xuyên muốn hại con! Con…
- Câm miệng! Còn mặt mũi nói nữa hả! Đều là do Tần Uy ta vô năng mới dạy dỗ nên một thằng nhãi ranh vô dụng như mày! Mày cút đi cho tao ngay lập tức, về chỗ của mình mà suy nghĩ đi!
Dứt lời, lão quay người nói với Tần Xuyên:
- Tần Xuyên, là chú không biết dạy con, hy vọng cháu bỏ qua cho nó. Nhất định chú sẽ trừng phạt thằng súc sinh đấy.
Mọi người nghe vậy hầu như ai cũng thở dài. Tần Uy quả thật hành động quyết đoán, lập tức muốn thí tốt giữ xe. Trước hết giữ vững hình tượng của mình, lau sạch mọi chuyện đi đã, coi như mọi thứ là Tần Hà giấu mình mà làm.
Tần Hà vừa xấu hổ vừa giận dữ, gáy nóng rực, cảm giác không còn muốn sống nữa, đột nhiên vùng dậy dồn hết chân khí điên cuồng nhào tới Tần Xuyên.
- Tao phải giết mày! Đồ con hoang!
Nhưng nắm đấm của anh ta còn cách Tần Xuyên một mét đã bị hắn vung một chân đá trúng.
Một cước này Tần Xuyên chỉ dùng ba phần chân khí đã phá vỡ phòng ngự của Tần Hà, đá anh ta bay như một quả đạn pháo, đâm vào Tần Hàng.
- A!
Cả hai người cùng kêu lên ngã xuống đất.
Tần Hà phụt ra một ngụm máu tươi, rõ ràng đã bị nội thương. Tần Hàng lại không có tu vi võ đạo gì, dính cú va chạm này đã gãy mất một cánh tay và mấy đoạn xương sườn!
Tần Xuyên thu chân lắc đầu:
- Đòi thi văn là mấy người, tôi chỉ làm theo. Giờ thi văn tôi thắng, lại muốn đổi sang thi võ à? Không phải đang phí thời gian của mọi người sao?
Tất cả người của Tần gia ở trong sảnh đều hít hà không thôi. Tần Hà và Tần Hàng coi như đều thất bại triệt để, mất hết thể diện. Cái tin này loan ra cũng đủ để trở thành trò cười trong các thế gia lớn lâu đời.
Mà Tần Xuyên bày ra năng lực thống trị toàn diện cũng khiến cho tất cả mấy ông chú đều không nói được gì.
Đại cục đã định, Tần gia đẻ ra thứ yêu nghiệt như vậy chỉ đành nghe theo để hắn dắt đi thôi.
Đương nhiên, nếu nghĩ theo hướng tốt, là nếu mọi người đi theo Tần Xuyên sẽ nếm không ít trái ngọt đâu, cho nên, đa số người vẫn là mừng thầm.
Thi xong xuôi thì cũng đến đêm.
Bữa cơm Tất niên này tuy đã chậm một tiếng nhưng vẫn kịp bắt đầu.
Mặc dù Tần Xuyên đã thất vọng cực độ với đám người Tần gia, nhưng hắn vẫn còn tương đối quan tâm tới một vài người của Tần gia, ví như Tần Cầm đã ra mặt cho mình, còn có cha con Tần Mãnh, Tần Minh, Tần Hải, quan hệ cùng hắn cũng không tệ.
Cho nên, tuy cực kỳ không muốn, nhưng hắn vẫn ở lại cùng Liễu Hàn Yên tham gia bữa cơm Tất niên này.
Ban đầu Tần Xuyên còn muốn để Lục Tích Nhan ở lại cùng dùng cơm luôn, nhưng cô vẫn rất để ý thân phận nên ngồi phi cơ quay về nhà cùng đón năm mới với cha mẹ.
Cả Tần gia tụ tập trong trong đại sảnh, tộc nhân ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt, không bị cuộc tỷ thí buổi chiều kia làm ảnh hưởng.
Dù sao thì đối với hơn mười nhánh Tần gia, Tần Uy và Tần Hà thất thế cũng không phải tin xấu, mà còn là tin tốt.
Người đi lên mời rượu Tần Xuyên cũng nối liền không dứt. Ban đầu hắn cũng không muốn, nhưng cân nhắc cũng không nên gây thù chuốc oán khắp nơi nên vẫn gật đầu tiếp nhận.
Khi bữa cơm tất niên mới diễn ra được hơn một giờ, không khí đang nóng nhất, đột nhiên Tần Uy đứng dậy cầm một chai rượu đi tới trước mặt Tần Xuyên.
- Tần Xuyên, chuyện hôm nay, chú xin lỗi cháu. Có thể nể mặt để chú rót cho cháu một ly rượu không? Hai chú cháu ta uống một ly?
Tần Uy có vẻ rất thành khẩn, tư thái nói chuyện cũng rất thấp.
Người xung quanh thấy vậy đều cảm thấy lão khá đáng thương. Nếu không có thằng con ngu ngốc như Tần Hà, lão cũng không đến mức phải đi cầu xin Tần Xuyên như thế.
Tần Xuyên nheo nheo mắt, nhìn chai rượu trắng kia, có vẻ là một chai rượu Tần gia tự ủ riêng cho nhà mình bình thường thôi, bữa cơm tất niên tất cả mọi người đều uống loại này.
Người khác mời hắn đều uống hết, rượu Tần Uy mời, nếu không uống, có vẻ thiếu phóng khoáng.
Hắn bèn mỉm cười:
- Được. Vậy thì uống một ly.
Tần Uy cười cười xoay người rót đầu ly cho hắn, rồi rót cho mình, đoạn cầm chén rượu lên:
- Nào, chú mời cháu, hy vọng dưới sự dẫn dắt của cháu, Tần gia ta có thể trở thành võ thế gia số một Hoa Hạ!
Tần Xuyên cũng nâng chén rượu, cụng với lão, không nói gì, chuẩn bị ngửa cổ uống.
Đúng lúc này một tiếng nói bên ngoài sảnh vang lên.
- Từ từ đã!
Hai tiếng này không lớn, nhưng lại xuyên thấu tất cả ầm ỹ lọt vào tai Tần Xuyên.
Hắn giật nảy mình! Hắn nhận ra giọng nói này!
Chính là người ở bệnh viện đã so chiêu với hắn, còn giúp hắn có thể đứng đầu cả thi văn lẫn thi võ.
- Tần Mục!
- A Mục!
- Sao ông ta lại đến đây?
Một đám người trong gia tộc nhìn bóng người vừa xuất hiện ai nấy đều kinh ngạc và nghi hoặc.
Đó là một người mặc áo gió màu xám, chân đi giày da đen, đeo khăn quàng cổ màu đỏ, khá nam tính.
Ông ta mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, chữa hai đầu chân mày có nét u buồn tang thương, lại có phần bất cần.
Mấy người Tần Tường Thụy và Tần Hán ngồi tít trong cùng cũng đều kinh ngạc đứng dậy, tựa như không ai ngờ được Tần Mục sẽ xuất hiện!
Thực ra, đối với mọi người trong gia tộc, Tần Mục gần như là một người tàng hình. Mới đầu mọi người còn có ý định thức tỉnh ông ta, để cho ông ta đừng mượn rượu giải sầu mà chán chường sống qua ngày nữa.
Nhưng dần dần, không ai trông chờ gì vào ông ta nữa, cũng không ai quan tâm tới ông ta nữa, ông ta có quan tâm đến chuyện gia tộc không, kể cả bữa cơm tất niên cũng chỉ phái người hầu tới mời một tiếng cho có lệ, cũng không chờ ông ta tới.
Tần Mãnh mừng lớn, nhiệt tình đi ra ngoài hô lớn:
- Anh cả! Cuối cùng anh cũng đến rồi! Ôi ôi, mau vào thôi! Anh còn chưa gặp Tần Xuyên nhỉ? Con trai anh bây giờ khó lường lắm, anh làm cha nó, cũng nên đi gặp nó rồi!
Ngoại trừ Tần Mãnh, đại đa số những người khác đều cảm thấy lạ lẫm, nhìn Tần Mục một cách cổ quái, cũng không có ai tỏ vẻ hoan nghênh.
Trong mắt bọn họ, Tần Mục là một đứa con trai trưởng cực kỳ vô trách nhiệm với gia tộc, lại không có thành tựu gì, không làm gì cho gia tộc hết.
Lúc này Tần Xuyên như bị đóng băng. Hắn không thể không nghĩ tới người bịt mặt kia có thể là cha mình, nhưng khi tất cả mọi thứ đều là thật, trước mắt hắn lại càng xuất hiện nhiều vấn đề!
Nếu người bịt mặt đó chính là Tần Mục, thì thực lực đó của ông ta tuyệt đối không phải chỉ ở cấp Tiên Thiên như người ngoài vẫn nói, chắc chắn ông ta phải là một cường giả vô cùng kinh khủng!
Nhưng nếu vậy, tại sao Tần Mục lại bị người khác xem là rác rưởi? Bị Tần gia coi như nỗi sỉ nhục?
Vì sao trước kia ông ta không chịu gặp mình? Vì sao không chịu thừa nhận mình là con của ông ta?
Quả nhiều quá nhiều nghi vấn, khiến cho Tần Xuyên chỉ đứng đó trân trân nhìn như một kẻ ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận