Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 612: Báo thù

- Mẹ… mẹ con… bà ấy…
Tần Xuyên không dám nói ra chữ “chết” Vì nếu thật sự là như vậy cũng có nghĩa là sự ra đời của hắn đã hại chết mẹ của hắn.
- Người của Bàn Long các chột dạ, giao con cho bên phía Thanh Liên môn đơn giản là muốn con bị họ không chế, cũng tiện cho ta phải ngoan ngoãn câm miệng, không nói về chuyện của họ nữa.
Tần Mục nói:
- Năm đó, thực lực của ta không đủ để đối đầu với bọn họ. Ta phải bảo toàn tính mạng của mình, chỉ có thể giấu về mẹ con và lai lịch của con rồi đưa con tới Thanh Liên môn.
Nghĩ đến đó, Tần Xuyên đã kinh ngạc không nói nên lời.
Từ nhỏ hắn đã cho rằng, Thanh Liên môn là gia đình duy nhất của hắn. Tuy người trong gia đình vu oan hắn, vứt bỏ hắn nhưng hắn vẫn giữ lòng trung thành với Thanh Liên môn.
Thế nhưng, khi Tần Mục nói như vậy, hắn mới nhận ra mình không có nhà.
Đám người đó đều là kẻ thù của hắn. Thậm chí kể cả sư phụ của hắn Phó Thanh Y cũng nằm trong số đó.
- Không… không thể nào… sư phụ…
Tần Xuyên nghiến răng nghiến lợi. Hắn chỉ hận rằng mình không thể chạy đến chỗ Phó Thanh Y để hỏi về chân tướng sự việc. Nhưng hắn không biết Phó Thanh Y ở đâu, sống chết thế nào.
Tần Mục cười thảm:
- Ta biết hết mọi chuyện… Con rất khó tiếp nhận, đám người đó biết Tử La sẽ không phản bội bọn họ, chúng ta cũng không tạo cho bọn họ bất cứ uy hiếp gì, nhưng bọn họ vẫn không chịu bỏ qua cho mẹ con.
- Vì thế…
Tần Xuyên đau thương ngẩng đầu lên hỏi:
- Qua nhiều năm như vậy, người bị gia tộc coi là một phế vật, sau đó đưa con tới Thanh Liên môn để con tự sinh tự diệt?
Tần Mục cúi đầu:
- Ta biết ta không phải là một người cha tốt, ta cũng không bắt con phải thông cảm với ta. Trên thực tế, nếu không phải có thành tựu hiện giờ của con, ta cũng không định cho con biết mọi chuyện.
- Vì sao, lẽ nào nếu con không đạt được vị trí số một, cả đời này người vẫn giấu con, không chịu gặp con?
Tần Xuyên chất vấn.
Tần Mục bước lên trước, nhìn chằm chằm vào Tần Xuyên, ngữ khí trầm lại:
- Tiểu tử… Nếu những người bên phía quân đội nghi ngờ sự trung thành của vợ con, bí mật xử tử, con sẽ làm thế nào?
Cơ thể Tần Xuyên cứng nhắc hồi lâu, rồi trả lời không do dự:
- Giết sạch bọn họ.
- Đúng vậy.
Ánh mắt Tần Mục rất dữ tợn:
- Người của Bàn Long các giết người phụ nữ của ta, giết mẹ của con ta. Nếu ta không giết bọn họ, ta sống trên đời này còn có nghĩa lý gì?
- Người muốn báo thù Bàn Long các?
- Chỉ cần là người có liên quan đến cái chết của mẹ con, họ đều phải chết.
Tần Mục nói chắc như đinh đóng cột:
- Ta luôn là phế vật vì khi đó, trong mắt bọn họ, ta chính là phế vật.
Trong đầu Tần Xuyên hiện lên hình ảnh hai vệ sỹ của người đứng đầu hai bên:
- Con đã gặp hai tên đứng bên cạnh bọn họ, thực lực không thể coi thường. Nếu Bàn Long các có 2, 3 người có cấp bậc như vậy cũng đã rất khủng bố rồi.
- Đánh thẳng dĩ nhiên không được, phải dùng trí.
Ánh mắt Tần Mục thâm thuý:
- Chỉ cần chúng ta có thể phá giải bí mật của sao Bỉ Ngạn, khống chế mọi việc, hoàn thành việc báo thù… thậm chí còn có thể cứu sống mẹ của con!
Tần Xuyên giật mình, ngạc nhiên nói:
- Cứu mẹ con?
Tần Mục mỉm cười gật đầu:
- Tiểu tử ngốc, khống chế luân hồi dĩ nhiên cũng có thể cải tử hoàn sinh. Những gì sao Bỉ Ngạn có thể làm được, con chưa tưởng tưởng ra hết đâu…
- Vậy sao người biết?
Tần Xuyên hỏi.
- Năm đó là ta và mẹ con đã cùng tìm ra nó, con nói xem vì sao ta biết được?
Tần Mục cười nói.
Tần Xuyên suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chẳng lẽ những thần vật kia có liên quan đến sao Bỉ Ngạn?
Tần Mục gật đầu:
- Đúng vậy. Trên thực tế, thần vật có bảy khối. Sau khi các môn phải thời cổ đại đóng cửa sao Bỉ Ngạn, họ đã phân tán thần vật khắp mọi nơi.
- Bảy khối thần vậy hợp lại sẽ kiếm được chìa khoá của sao Bỉ Ngạn… Còn cụ thể làm như thế nào thì ta cũng không rõ, vì ta vẫn chưa dám thu gom thần vật trên khắp thế giới.
- Có lẽ là ông trời có mắt để con có năng lực phi thường, để con giành lấy được 2 khối thần vật. Chỉ cần chúng ta lấy được những khối còn lại, chắc chắn sẽ có cơ hội mở ra sao Bỉ Ngạn.
- Nhưng… như trước đây ta đã nói, lần này thần vật xuất thế cũng đã lâu, thêm Thánh giáo cũng chính là Ma môn năm đó, có thể biết rằng thần vật có quan hệ với sao Bỉ Ngạn. Nên chỉ sợ Thanh Liên môn và Bàn Long các cũng đã sớm nhúng tay vào.
- Ý là… trước khi bị bọn họ phát hiện, chúng ta phải ra tay trước, giành lấy 7 khối thần vật.
Tần Xuyên nói tiếp.
Tần Mục mỉm cười:
- Đúng vậy, chính là ý đó. Đây là cơ hội duy nhất để cứu sống mẹ của con.
Ánh mắt Tần Xuyên trở nên mờ mịt. Hắn ngây ngốc trong giây lát rồi hỏi:
- Nếu con không trở thành người đứng đầu trong cuộc thi, nếu con không có võ công… người sẽ đối xử với con như thế nào?
Tần Mục thở dài nói:
- Con đường ta đi vô cùng nguy hiểm. Con trở thành con của ta, nếu không có bản lĩnh chỉ hại đến con mà thôi. Những thứ con vừa đạt được chỉ là yêu cầu thấp nhất mà thôi.
- A…
Tần Xuyên cười chua chát:
- Trong mắt người, võ công của con hay dòng máu chảy trong người con quan trọng hơn?
Tần Mục híp mắt:
- Nếu như không muốn mạo hiểm cùng ta, con hãy coi như không nghe thấy những lời nói hôm nay. Con hãy đem những người con gái đó đi hưởng cuộc sống an nhàn…
- Ta sẽ không trách con. Cho dù con có hận ta hay không, cuối cùng con vẫn là con của ta. Ta hy vọng con còn sống, cũng hy vọng con sống thật tốt.
Tần Xuyên trầm mặc. Hắn thấy mê mang, cảm giác trong lòng cũng không biết gọi là gì.
- Nếu như con muốn cùng ta báo thù, vậy thì… Từ giờ trở đi, nhớ cho kỹ, mọi thứ ngăn cản chúng ta báo thù, bất cứ ai muốn cướp thần vật đều là kẻ thù của chúng ta.
Tần Mục nói xong, liền lấy ra một chiếc vòng tay hạt đậu nhỏ, đưa cho Tần Xuyên.
- Đây là thứ mẹ con đưa cho ta trước khi đi, bảo ta để lại cho con. Ta vẫn luôn mang theo nó bên mình… Cho dù con lựa chọn đi theo con đường nào thì chiếc vòng này vẫn là của con.
Tần Xuyên nhận lấy vòng tay. Hắn phát hiện ra trên mỗi hạt đậu đều khắc tỉ mỉ một chữ “Xuyên”
Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư…
Hốc mắt Tần Xuyên ươn ướt. Hắn nắm chặt vòng tay, xoay người sang hướng khác.
- Con không chỉ có một mình. Nếu muốn báo thù, con cần nghĩ đến những người xung quanh nữa. Cho con một ít thời gian, con muốn suy nghĩ thêm.
Tần Mục cười khẽ:
- Không cần căng thẳng quá. Ta đã đợi hơn 20 năm, những việc như thế này không thể gấp gáp được. Ta biết tháng ba sẽ có một đại hội Tiềm Long, ở đó sẽ có một khối thần vật. Trước dịp đó, con có thời gian để lựa chọn.
- Vì nếu như con không đi lấy nó về, đích thân ta sẽ ra tay.
Tần Xuyên nhíu mày:
- Nếu người đi ra ngoài, chắc chắn những người kia sẽ phát hiện ra.
- Vậy thì sao chứ? Ta đã nhịn hơn 20 năm rồi, đã từng lo lắng cho con, lo lắng liệu đứa con trai duy nhất của ta có thể chết trên tay họ hay không. Hiện nay, con đã trưởng thành, có thực lực, ta cũng toại nguyện rồi.
Sau đó, Tần Mục liền quay người, thả người nhảy xuống núi.
- Đi thôi, đi xuống mấy thị trấn quanh đây ăn gì đó đi. Chạy cả buổi tối, ông già này cũng đói rồi…
Vẻ mặt Tần Xuyên bất đắc dĩ, trong đầu hỗn loạn. Lão tiểu tử này vẫn còn có tâm trí đi ăn sao?
Tuy nhiên, Tần Xuyên cũng biết nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi. Vì thế, hắn bỏ hết những suy nghĩ này sang một bên, phi thân đuổi theo.
Vì hôm nay là mùng 1 nên không có quán ăn nào mở cửa. Quanh đi quẩn lại chỉ có mỗi một siêu thị 24/24 là còn mở.
Hai người đi vào cửa hàng. Tần Mục chọn mì ăn liền và thịt bò khô, định ăn luôn trong cửa hàng.
- Này con trai, con có đem theo tiền không vậy?
Lúc phải trả tiền, Tần Mục mới sờ sờ túi rồi lúng túng nói.
Tần Xuyên nhíu mày:
- Không phải là cha không đem theo tiền đấy chứ?
Tần Mục khoan khoái:
- Bình thường ta không ra khỏi cửa, ra ngoài cũng không mua đồ, không có tiền.
Tần Xuyên khẽ gật đầu, cầm hai túi bánh mỳ và một hộp sữa quay đầu chạy ra khỏi cửa hàng.
- Con cũng không có!
- Này! Này! Xú tiểu tử, mau trả tiền đi!
Tần Mục thấy vậy cũng vội đuổi theo.
Trong nháy mắt, nhân viên thu ngân nhìn hai cha con chạy đi mất.
Chờ đến khi cậu ta kịp phản ứng để đuổi theo, thì chỉ còn biết vừa chạy vừa mắng:
- Đáng chết! Mới mùng 1 đã bị cướp rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận