Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 570: Sư muội à, muội có mang tiền không?

Trong thổ ngữ Ấn Độ, Bồ đề Kim Cương mười chín múi được gọi là “Tư Ncha”, nghe đồn có tác dụng thần kỳ. Trên thế giới không còn nhiều nữa. Có cũng đa phần là giả.
Xúc giác của Tần Xuyên rất nhạy cảm. Hắn cảm nhận được rằng chuỗi bồ đề của người đàn ông này có một nguồn năng lượng khiến người ta bình an và hòa nhã, có lẽ là được một cao tăng nào đó đeo thường xuyên, hoặc là được thờ cùng mấy chục năm nên mới có chút tính Phật như vậy.
Giống như phép thuật trên thế giới vậy, tính Phật cũng là thứ mà con người không thể giải thích được, nhưng nó thật sự có thể trấn áp rất nhiều năng lượng.
- Anh chính là Tần Xuyên.
Người đàn ông nói quả quyết.
Phần lớn những người gặp trước đó đều chào Liễu Hàn Yên. Đây là người đầu tiên tìm đến Tần Xuyên.
Những người khác đứng cạnh cũng không quen người này, dường như đây là lần đầu tiên gặp anh ta.
- Hình như chúng ta không quen nhau. Có việc gì không?
Tần Xuyên cười nhìn người đàn ông này, hắn không nhìn ra được tu vi chính xác của người đàn ông này. Điều này có nghĩa là, dù không bằng hắn nhưng tu vi cũng không kém là bao.
- Tôi tên là Cơ Vô Danh, tôi đến để tẩn cho anh một trận.
Cơ Vô Danh nhoẻn miệng cười, nhưng lời nói và biểu cảm của anh ta hoàn toàn chẳng ăn khớp với nhau.
Nghe đến ba chữ “Cơ Vô Danh”, Tần Xuyên hơi ngây người, còn Liễu Hàn Yên và những người khác thì nhíu mày.
Cổ võ thế gia đều có đồn rằng, nhị công tử của Cơ gia – Cơ Vô Danh là một thiên tài giỏi hơn nhiều so với Cơ Vô Song, chỉ là không hiểu tại sao anh ta lại không chịu ra khỏi nhà.
Không ngờ trong lần đại hội Chân Long này, cuối cùng Cơ gia đã lấy thứ vũ khí bí mật này ra!
Nhưng dù Cơ Vô Danh có lợi hại đến mấy nhưng khiêu khích trực diện như vậy vẫn khiến người của Tần gia bất mãn. Chỉ tiếc là thực lực kém hơn, không dám nói gì.
Tần Xuyên thì mặc kệ, hắn nhún vai tỏ ý xin lỗi:
- Cái đó….Tiểu Cơ à, xin lỗi, tôi chỉ đến để tham quan thôi. Tôi không tham gia đại hội Chân Long, làm anh phải thất vọng rồi.
- Anh gọi tôi là gì cơ? Tiểu Cơ?
Cơ Vô Danh chau mày.
- Đúng thế, anh của anh là Đại Cơ, anh là em trai, gọi anh là Tiểu Cơ, thế mới thân thiết chứ.
Tần Xuyên nói.
Cơ Vô Danh cũng chẳng đoái hoài người khác gọi thế nào, dù sao thì anh ta chẳng để tâm, chỉ hỏi một cách quan tâm:
- Tại sao anh không dự thi? Chẳng phải anh là cao thủ đứng đầu đám thanh niên Tần gia sao? Chẳng lẽ sợ tôi rồi sao?
Tần Xuyên ưỡn ngực:
- Sợ cậu á? Tần Nhật Thiên tôi ngoài sợ vợ ra, thì chẳng sợ ai cả!
Đám người lộ thái độ cổ quái, nhìn sang Liễu Hàn Yên bên cạnh. Còn Liễu Hàn Yên thì không hiểu gì, nhìn lại Tần Xuyên.
- Hừ, thế ai thay cho anh?
Cơ Vô Danh hỏi.
Tần Xuyên chỉ vào phía sau ngụ ý:
- Đấy, người anh em vạm vỡ đen đen kia kìa. Anh ta là Tần Khải, đến lúc đó hai anh tha hồ mà so tài.
Ánh mắt Cơ Vô Song nhìn Tần Khải như một luồng điện, nhưng chỉ nhìn một chút, liền khinh thường nói:
- Loại rác rưởi này, xách giày cho tôi cũng chẳng xứng mà cũng dám dự thi thay cho anh sao? Mấy ông già Tần gia các người đều chất shit trong đầu à?
- Mày nói gì? Đừng quá đáng!
Tần Từ Hằng, Tần Tử Việt lớn tiếng nói.
- Người của Cơ gia các người chỉ có chút nền nếp vậy thôi sao?
Tần Cầm cũng tức giận.
Tần Khải thì cảm thấy nhục nhã, anh ta bước lên, siết chặt nắm đấm:
- Tôi thừa nhận tôi không bằng Tần Xuyên nhưng chưa chắc đã không bằng anh, vì vậy anh phải xin lỗi Tần gia chúng tôi!
Cơ Vô Danh cười lớn:
- Xin lỗi ư? Con người sao phải xin lỗi rác rưởi chứ? Tôi mạnh hơn anh thì đã sao nào, tôi chỉ cần một đòn là đủ đánh chết anh, anh làm gì được tôi?
- Đồ khốn…
Tần Khải tức giận, vận chân khí, muốn ra tay với Cơ Vô Danh.
Nhưng đang muốn ra tay thì đã bị Tần Xuyên chặn lại, Tần Xuyên chau mày nói:
- Đừng mắc lừa, hắn muốn chọc tức anh, để anh ra tay trước. Vì những người dự thi không được đánh nhau riêng trước khi đại hội bắt đầu nên nếu cậu ra tay thì sẽ bị tước quyền dự thi ngay lập tức.
Tần Khải nghe vậy, mới phát hiện ra suýt nữa mình bị lừa, bèn thu tay về.
- Ha, Cơ Vô Danh tôi chẳng thèm để ý đến mấy cái quy định vớ vẩn đó đâu. Với tôi, đám tham gia đại hội Chân Long đều là đồ bỏ hết. Chỉ có Tần Xuyên anh là vào được mắt tôi. Dù anh không lên lôi đài thì tôi cũng sẽ cho anh một trận dưới lôi đài!
Cơ Vô Danh ngạo nghễ.
Tần Xuyên ngán ngẩm, cười khổ nói:
- Tiểu Cơ, hà tất gì phải làm vậy chứ? Tôi chỉ phế anh trai anh thôi mà, có cần phải thù tôi đến vậy không?
- Anh tôi bị anh phế là do anh ấy vô dụng, hơn nữa còn trốn chạy hiện thực, không biết tung tích đâu nữa. Tôi không có loại anh ngu ngốc đó. Thứ tôi muốn là một trận chiến sảng khoái, hi vọng anh có thể đỡ được nhiều đòn của tôi.
Cơ Vô Danh nói xong, cười ha ha rồi đi khỏi đó.
Nhìn thấy nhị thiếu Cơ gia hống hách vậy, Tần Cầm tức giận đến độ mặt đỏ bừng:
- Tên này thật đáng ghét! Không coi ai ra gì hết!
- Đúng thế, dù quan hệ giữa chúng ta và Cơ gia không tốt, thì cũng đâu cần phải công kích người khác vậy chứ.
Tần Tử Việt nói.
Tần Tử Hằng hỏi:
- Anh Tần Xuyên, có cần phải gọi điện nói chuyện này cho trưởng bối không?
- Hì, thôi, chẳng có chuyện gì to tát cả. Người này cũng hay ho đấy chứ. Thường thì những người trẻ tuổi có chút tài giỏi đều hơi ngông cuồng. Bình thường thôi.
Tần Xuyên thấy Cơ vô Danh hay hơn anh của anh ta nhiều. Ít nhất là đơn giản, thô lỗ, không phải là loại tiểu nhân.
Liễu Hàn Yên thì ngạc nhiên nói:
- Anh ta nói đánh anh, anh không giận ư?
Tần Xuyên chỉnh lại cổ áo, hất tóc về phía sau, mặt thâm trầm nói:
- Dù sao thì anh cũng là người đàn ông trưởng thành đã kết hôn. Sao có thể giống với bọn con nít chứ.

Liễu Hàn Yên nhìn hắn ba giây, rồi quay đầu kéo tay em gái:
- Đi, chúng ta đi ăn cơm thôi.
- Này! Vợ ơi! Em làm thế là ý gì! Đợi anh với!
Tần Xuyên lập tức đi theo.
Lời khiêu khích của Cơ Vô Danh chỉ là một việc nhỏ, không ảnh hưởng gì đến tâm trạng Tần Xuyên, nhưng Tần Khải thì rất tức giận.
Sau khi ăn chút cơm rau ở trong trai đường, đám người đến phòng nghỉ của Thanh Long Tự, gặp mặt trưởng bối của Liễu gia và Tần gia ở đó.
Trưởng bối Tần gia, đứng đầu là Tần Minh rất quan tâm đến việc tại sao Liễu Hàn Yên lại xuất ngũ.
Liễu Hàn Yên rất thành thật. Cô nói rằng cô thấy khả năng mình không đủ, hơn nữa tính cách của mình không hợp làm tướng lĩnh, cô muốn tìm một con đường khác. Tiếc là, những lời thật lòng của cô ấy lại bị những trưởng bối cảm thấy rằng đó chẳng phải là lý do chính đáng gì.
Tần Xuyên không chịu nổi những lời chất vấn, giáo điều của mấy ông già này, bèn dẫn Liễu Hàn Yên ra ngoài đi dạo.
Liễu Hàn Yên nhớ những đồng môn, nên đã hỏi võ tăng của Thanh Long Tự, tìm đến nơi ở của các đệ tử Thủy Vân Tĩnh Trai.
Còn chưa vào phòng, cửa phòng đã bị người đẩy ra. Một cô gái mắt to cơ thể nhỏ nhắn, mái tóc dài uốn xoăn, mặc chiếc áo gió màu đen, giày da màu đỏ, son phấn xinh đẹp chạy ra ôm chầm lấy Liễu Hàn Yên!
- Sư muội Hàn Yên! Lâu lắm rồi không gặp. Có nhớ sư tỷ không?
Tô Hoan Hoan vui vẻ nói.
- Ừm, nhớ đại sư tỷ, và cũng nhớ sư phụ nữa.
Liễu Hàn Yên cười điềm đạm.
Tần Xuyên suýt nữa tưởng mình nghe nhầm. Cô gái này cảm giác chỉ bằng Liễu Tiên Tiên, mà lại là đại sư tỷ của Liễu Hàn Yên sao?
Đúng lúc đó, có hai cô gái trẻ mặc trường bào của Thủy Vân Tĩnh Trai, một người áo trắng một người áo xanh đến hành lễ với Liễu Hàn Yên.
Tô Hoan Hoan cười giới thiệu:
- Sư muội, đây là Trần Dao và Lâu Duyệt, là tiểu sư muội mà Vương sư thúc, Mã sư thúc đưa đến thi tài đấy.
Liễu Hàn Yên rời khỏi sư môn đã vài năm, vì vậy không quen hai người này, mỉm cười gật đầu hỏi:
- Sư phụ không đến sao?
Tô Hoan Hoan bĩu môi:
- Sư phụ nói, đệ tử dự thi lần này không phải là đệ tử của bà, mà Kim Thiền Pháp Sư đang bế quan, Kiếm Si tiền bối lại không tham gia nên lần này bà cũng chẳng hứng thú đến.
Sở dĩ Thanh Long Tự là một trong tam đại tông môn là vì có Kim Thiền pháp sư – một trong tam đại tông sư.
Nghe nói, Kim Thiền pháp sư đã luyện “Bất Diệt Chân Kinh” của Thanh Long Tự đến một cảnh giới không thể tưởng tượng nổi. Bất kỳ ai trong thiên hạ đều không phá hủy được Bất Diệt Kim Thân của y, dù là tông sư Kiếm Si Dược Thương Hải cũng không làm được.
Chỉ tiếc rằng, lần này pháp sư bế quan chưa xong nên không xuất hiện trong đại hội Chân Long.
Lăng Vân Sư Thái là một trong các tông sư, nên cũng chẳng hứng thú nhìn đám tiền bối luận võ, thật ra thắng hay thua cũng chẳng quan trọng nữa. Pháp sư không đến, bà cũng chẳng nể mặt những người khác, nên không đến luôn.
- Sư muội, đây chính là đối tượng của cuộc hôn nhân từ bé của muội, Tần Xuyên sao?
Sở Hoan Hoan mở to đôi mắt, tò mò nhìn Tần Xuyên:
- Ý, hình như đâu có gì đặc biệt.
Tần Xuyên cũng lịch sự cười nói:
- Tôi chỉ có mỗi cái mặt là tạm được thôi. Không bằng đại sư tỷ, vừa xinh đẹp, tu vi lại uyên thâm. Khi vợ tôi còn trên núi, đa tạ sư tỷ đã giúp đỡ.
Sở Hoan Hoan cười nói:
- Cậu đúng là đồ mặt dày. Hi vọng cậu không phải là loại chỉ biết ăn rồi lại nằm, nếu không sư phụ tôi nói là sẽ giết cậu đấy!
- A?
Tần Xuyên sầm mặt:
- Có cần phải dã man vậy không? Mặc dù tôi có thể hiểu được, Lăng Vân Sư Thái rất quan tâm đến ái đồ đồng thời là con gái của sư muội mình, nhưng cũng đâu cần nghiêm khắc như vậy chứ.
Nhưng Tô Hoan Hoan chẳng để tâm, mà còn tò mò hỏi:
- Hàn Yên sư muội, muội có đem theo tiền không?
- Tiền ư?
Liễu Hàn Yên chau mày, nghi ngờ nói:
- Sư tỷ, tỷ lại muốn mua quần áo và mỹ phẩm sao?
Tô Hoan Hoan cũng không đỏ mặt, chỉ vào Lâu Duyệt và Trần Diêu đằng sau nói:
- Muội xem hai người họ mặc cái gì vậy kìa. Ngày mai khi rút thăm phải đẹp một chút, ngày kia đã lên lôi đài rồi, sao mặc xấu vậy được chứ.
Tỷ đi mua ít quần áo đẹp cho họ, rồi làm tóc nữa, Nhưng đáng tiếc sư phụ không cho tỷ tiền, tỷ đành phải vay muội thôi, tỷ biết sư muội nhất định có tiền!
Lâu Duyệt và Trần Diêu đứng sau đỏ hết mặt, nhưng Tô Hoan Hoan là đệ nhất đệ tử dưới trướng chưởng môn, thực lực cao cường, là chưởng môn đời kế tiếp nên họ không làm gì được.
Liễu Hàn Yên thở dài, cô biết như vậy mà:
- Bình thường muội đâu có mang tiền theo, hay là để lấy một ít từ chỗ em gái.
- Không cần đâu, vợ à. Cần tiền thì anh có mà!
Tần Xuyên vội rút thẻ vip ngân hàng Thụy Sĩ ra:
- Sư tỷ muốn đi dạo phố sao? Để tôi đi cùng mọi người! Dù sao tôi cũng chẳng có việc gì làm!
Sở Hoan Hoan mắt sáng lên, hài lòng nói:
- Tiểu tử nhà cậu rất có mắt nhìn mà! Hì hì, nể mặt sự hiếu thuận của cậu, nhỡ lần sau sư phụ có đóng băng cậu thành cái kem, tôi sẽ nói đỡ cho vài câu!
Tần Xuyên dở khóc dở cười:
- Đa tạ đại sư tỷ đã giúp cho!
Bạn cần đăng nhập để bình luận